• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này phản ứng nhanh hơn so với bình luận trong phòng truyền hình trực tiếp chính là Phượng Tuyên.

Y cơ hồ là thốt ra: "Ý của sư huynh là lúc nằm trên giường không cẩn thận đè vào tóc." Biểu cảm của Phượng Tuyên rất kiên định: "Là đè tóc, cho nên mỗi lần tôi kéo ra đều rất đau."

Bình luận:

“……”

"Bà xã, dáng vẻ chật vật giải thích của em thật khiến người ta đau lòng."

" Đè như thế nào? Nói kỹ một chút, tôi không thiếu chút thời gian này."

"Ừm, Lại tin lần nữa (thật ra không tin chút nào.)"

"Đời này nếu anh không nhìn thấy em kéo tóc trên giường, anh thật sự sẽ phát điên mất..."

"@ Thích Trác Ngọc, trước khi phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, khuyên anh gửi riêng video kéo tóc cho tôi (châm thuốc. jpg")

Lúc đầu thì không sao, Phượng Tuyên càng giải thích, miêu tả cũng càng ngày càng đen tối.

Thậm chí bình luận còn bắt đầu trực tiếp nói mấy chuyện 18+

Cứu với.

Nói không chừng livetream này sẽ bị đóng mất!

Thanh danh một đời của bổn Thượng Thần hôm nay sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!! Cũng may thời gian phát sóng trực tiếp cũng sắp hết, dưới sự nhắc nhở của tổ tiết mục, người dẫn chương trình cũng phản ứng lại rất nhanh, vội vàng đưa ra nhận xét kết luận sau đó tắt livetream bằng tốc độ ánh sáng.

Tuy rằng đã đóng phòng truyền hình trực tiếp, nhưng bình luận trên weibo của Thích Trác Ngọc đã tăng vọt.

"Cha đã suy nghĩ rất nhiều lý do vì sao tóc mi lại bất tiện, nhưng không ngờ không có lý do nào đúng cả…"

"Muốn khoe khoang cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn với vợ như vậy sao? Cha không tin, trừ phi gửi cho cha xem."

"Không thể nào, không thể nào, thật sự không ai ngờ bọn họ có thể khoe khoang như vậy, haha, đúng rồi, chính là cha bị chọc cho chua chát đây này (châm thuốc. jpg)

"Tui cũng... rất muốn... để vợ dùng sức nắm tóc tui…"

"Tiểu tử cậu...... quỷ kế đa đoan đúng không......"

"Có cái gì riêng tư mà người xem trả tiền như tụi tui không thể xem, nhanh phát đi mau lên. jpg"

Xem bình luận.

Nhìn Phượng Tuyên sắc mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng ôm điện thoại trực tiếp giương nanh múa vuốt bổ nhào vào người Thích Trác Ngọc, "Ngươi cố ý!"

Thích Trác Ngọc vô liêm sỉ, gật đầu: "Ta cố ý."

"Ngươi còn dám thừa nhận! "Phượng Tuyên cắn một cái vào vai hắn.

"Đại trượng phu dám làm dám nhận."Thích Trác Ngọc đúng lý hợp tình nói:" Có cái gì đâu mà không dám thừa nhận."

Phượng Tuyên lại một lần nữa bị da mặt dày của Thích Trác Ngọc mở ra giới hạn mới. Vẻ mặt y rất kỳ quái nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc: "Sư huynh, ngươi nói những lời này trong phòng truyền hình trực tiếp, có thể bị giới giải trí phong sát không?"

Chính là cái loại này, nam diễn viên đầu tiên bởi vì mở giọng nói chuyện khiêu dâm mà bị phong sát?



Ngẫm lại sư huynh biến thành nam diễn viên sếch sọt đồng tính cũng kích thích nhỉ?

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, cái loại ý vị không rõ.

"Vậy làm sao bây giờ? Bị phong sát sẽ không có tiền, về sau không nuôi nổi Tiểu Thất."

Phượng Tuyên: "......"

Sư huynh thối tha, đừng có nói ngươi thật sự là nam minh tinh dựa vào chén cơm của giải trí này sống qua ngày được không!

Và.

Lại tùy tiện đọc tâm của y mà không có sự cho phép.

Mấy năm nay Thích Trác Ngọc hạ phàm làm ảnh đế đến nghiện, hiện tại lại nghiện diễn xuất, ôm y vào trong ngực: "Hả? Làm sao bây giờ? Mua không nổi lồng sắt xinh đẹp cho Tiểu Thất ở."

Phượng Tuyên: "......"

Thích Trác Ngọc véo y: "Nói mau."

Thích Trác Ngọc ép hỏi y: "Có khi nào không cần sư huynh nữa không?"

Đại ma đầu tìm được thiết lập mới cho mình từ đâu đây?

Cái loại oán phu cả ngày hỏi bạn trai mình ngươi có yêu ta hay không sao?



Phượng Tuyên được hắn ôm vào trong ngực không thể nào lách ra, vừa cười vừa tức giận mở miệng: "Muốn muốn! Sư huynh biến thành cái gì cũng muốn!"

Lúc này Thích Trác Ngọc mới coi như có chút hài lòng, tự mình bắt đầu lại: "Nhưng ngươiyên tâm, bản tôn cho dù làm nam diễn viên khiêu dâm cũng có thể kiếm đủ tiền nuôi ngươi."

Chết mất.

Y chỉ biết Thích Trác Ngọc là tên trẩu tre cả đời chỉ muốn mạnh mẽ, nhưng ở phương diện 18+ cũng không cần phải mạnh tới mức ấy đâu.

Được, được.

Biết ngươi cho dù là nghệ sĩ khiêu dâm cũng là người có nghiệp vụ khiêu dâm mạnh nhất được chưa!

Phượng Tuyên lại cảm thấy dáng vẻ hắn như vậy rất đáng yêu, không kìm được muốn cười, chọc ngực hắn, tiếp tục: "Nhưng ta cảm thấy vẫn nên quên đi thôi." Phượng Tuyên nghiêm trang nói: " Nếu sư huynh bán nhan sắc cho người khác, ta sẽ tức giận."

Y sẽ giận thật đấy, chim nhỏ ghen cũng rất đáng sợ.

"Ừ. "Thích Trác Ngọc nói:" Vậy bán cho một mình Tiểu Thất thôi nhé."

Phượng Tuyên: "...?" Đột nhiên cảm giác tay của đại ma đầu có chút không thành thật. Đã nói chỉ ôm thắt eo y thôi mà, vì sao càng ngày càng đi xuống vậy chứ!!

Chất liệu quần áo của phàm nhân thật sự là quá ít, hai ba cái Thích Trác Ngọc đã đắc thủ.

Phượng Tuyên khẽ thở hổn hển một hơi, eo lưng mềm nhũn.

Thích Trác Ngọc thấp giọng nói: " Không bằng thượng thần làm vị khách đầu tiên của bản tôn."

Phượng Tuyên: "......"

Đại ma đầu lại đang làm chuyện gì kỳ quái nữa vậy! Hơn nữa giọng nói của hắn thật sự rất đáng sợ. Trước kia khi ở Phiếu Miểu tiên phủ, Phượng Tuyên đã cảm thấy diễn xuất của Thích Trác Ngọc rất tốt. Sau khi đến thế gian vào giới giải trí quả thực như cá gặp nước.

Lăn lộn ba năm, không biết khả năng diễn xuất đã cao tới mức nào rồi.

Nghe xong dăm ba câu nói của hắn, trước mắt y dường như lại xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, mơ mơ màng màng có thể nhìn thấy những con đường của Ma vực chưa được cải tạo ở biển Hỗn Độn, mờ mịt và hỗn loạn, Thích Trác Ngọc đứng ở cuối con đường nhỏ, tựa hồ đang nghiêng người tựa vào trước một ngôi nhà đổ nát nào đó, lười nhác như là cả người không có xương, tiếng mưa vẫn tiếp tục, trong cơn mưa nhẹ chỉ có một đôi mắt hoa đào gợn sóng nước, quyến rũ đến lạ thường.

"Không ngờ đường đường là Thượng Thần của Bạch Ngọc Kinh, cũng sẽ đến Ma Vực tìm những trò vui phong nguyệt không thể đặt lên bàn này. "Thích Trác Ngọc nhập vai rất sâu khiến cho tai Phượng Tuyên gần như đỏ bừng.

Thích Trác Ngọc cắn môi y, ngậm hôn một cái, cụp mắt nhìn y, "Tiểu Thần Quân, đã mang đủ bạc chưa?"

Phượng Tuyên: "......"

Thích Trác Ngọc nói: "Bản tôn rất đắt."

Trái tim Phượng Tuyên bị hắn trêu chọc đập rất nhanh: "......"

Một lúc lâu, mới thấp giọng trả lời một câu: "... Đủ rồi."

-

Không phát sóng trực tiếp vào buổi tối.

Thích Trác Ngọc thu hồi lại cả vốn lẫn lãi, tất cả những gì nợ trước đó.

Càng về sau, Phượng Tuyên cơ hồ bị hắn ép ra nước mắt, quả nhiên y theo bản năng muốn túm lấy mái tóc dài của Thích Trác Ngọc, kéo hắn xuống khỏi người mình. Kết quả bắt được khoảng không, chỉ lưu lại vết ngón tay chằng chịt trên lưng hắn giống như mèo cào.

Sau khi dùng thuật pháp thu dọn, Phượng Tuyên đã mệt mỏi tới mức một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Thích Trác Ngọc còn rất có tinh thần nghề nghiệp tiếp tục vở kịch vừa rồi còn chưa diễn xong: "Thượng Thần cảm thấy trình độ của bản tôn như thế nào?"

Phượng Tuyên có chút cạn lời, thẳng nam gì đây? Muốn nghe y khen phải không?

Muốn nghe cũng chỉ có kiên trì một phút cũng rất lợi hại nha sư huynh.

Nhưng Phượng Tuyên thật sự không thể vô lương tâm nói hắn chỉ có một phút đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Lợi hại quá, nhưng bản thượng thần lại không có nhiều bạc cho ngươi!"

Thích Trác Ngọc véo mặt hắn, rất thân mật: "Đường đường là Thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh, ra ngoài chơi đàn ông cũng không mang đủ sao? Tiền tiêu vặt phu quân ngươi cho ngươi không đủ dùng à?"

Phượng Tuyên: "..." Đại ma đầu, ngươi được lắm đấy, chính mình coi mình là đối tượng ngoại tình đặc biệt có cảm giác thành tựu đúng không?

Hơn nữa y nghi ngờ Thích Trác Ngọc muốn lừa tiền tiêu vặt của y, dù sao tất cả gia sản của Đại ma đầu đã giao hết cho y từ ngàn năm trước rồi. jpg

Phượng Tuyên nghe xong, do dự một hồi rồi mở miệng: "Ta không trả tiền thì chẳng phải là không tính là chơi đàn ông sao?"

Thích Trác Ngọc bị nghẹn họng, sau đó giống như là bị đâm trúng điểm cười, bắt đầu điên cuồng cười ha hả trên giường.

Thật sự là đã lâu không thấy đại ma đầu cười thần kinh tới như vậy, thậm chí còn có chút hoài niệm.

Phượng Tuyên không muốn để ý đến hắn nữa, ngược lại nhớ tới một chuyện khác, xoay người trong lòng Thích Trác Ngọc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh, nhôm nay phát sóng trực tiếp ngươi nói ta kéo tóc ngươi rất đau, là thật sao?"

Thật ra chính y cũng không chắc lúc nắm lấy có mạnh quá không!

Thích Trác Ngọc rũ mắt nhìn y: "Sao vậy?"

Phượng Tuyên lầm bầm một câu: "Chỉ là ta cảm thấy muốn giải thích."

Thích Trác Ngọc im lặng nghe y nói.

"Là ngươi dùng sức nhiều quá trước, ta bảo ngươi chậm một chút ngươi cũng không nghe. "Phượng Tuyên ỉu xìu mở miệng:" Cho nên ta mới kéo tóc ngươi."

Ý ngầm chính là không thể trách chim nhỏ bảo bảo!

"Không trách ngươi. "Thích Trác Ngọc lại tự tiện đọc suy nghĩ.

Phượng Tuyên có chút áy náy: "Vậy ngươi thật sự cảm thấy rất đau sao?"

Nếu đại ma đầu cảm thấy đau, thì y có thể kìm được không kéo.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo cảm giác cười nhạo.

Phượng Tuyên:? Tức giận, y đang nghiêm túc suy nghĩ cảm thụ của hắn được không! Cũng không phải y chưa từng đọc qua quyển sách gì. Trong sách có nói rằng đời sống tình dục hài hòa sau hôn nhân là rất quan trọng để duy trì mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.

"Sư huynh lừa bọn họ. "Thích Trác Ngọc nói:" Không đau." Tay nam nhân vẽ vòng tròn trên xương quai xanh Phượng Tuyên, sau đó cúi người, giọng điệu rất biến thái: "Tiểu Thất có thể dùng nhiều sức hơn một chút."

Phượng Tuyên: "......"

Sư huynh đúng là một tên cuồng tự ngược biến thái!

Sáng sớm hôm sau, sau khi kết thúc ngày phát sóng trực tiếp đầu tiên.

<>bắt đầu chính thức ghi hình kỳ một.

Cũng giống như tất cả các chương trình giải trí sau kết hôn, khi chính thức ghi hình bao gồm ghi hình ngoài trời và ghi hình trong nhà.

Bốn cặp vợ chồng đều phải ở trong cùng một căn nhà lớn,<< Ngườinhà tôi>>tài chính sung túc, hơn nữa có Thích Trác Ngọc nhảy dù, mùa thứ hai còn xa hoa hơn cả mùa một. Còn được sắp xếp ở bờ biển.

Cân nhắc đến tính cách nhỏ như cọng lông của Thích Trác Ngọc, sợ hắn đánh nhau với khách mời ở hiện trường show. Lần này<>đặc biệt sắp xếp bốn tòa biệt thự nhỏ ven biển, cho bốn đôi vợ chồng nhỏ ở.

Chỉ có điều, trang hoàng bên trong bốn tòa biệt thự đều không giống nhau, có tốt có xấu.

Khách mời sẽ thông qua trò chơi để quyết định ai có thể vào ở biệt thự sang trọng nhất.

Chương trình cũng đã gửi tin cho nghệ sĩ.

Buổi sáng hôm ghi hình, Phượng Tuyên rời giường đã sửa lại ghi chú của Thích Trác Ngọc. Trong khoảng thời gian này, y đã rất thuần thục học được cách dùng điện thoại di động. Thuận tiện đổi tên wechat của Thích Trác Ngọc từ "Sư huynh" thành "Nam nghệ sĩ biến thái". Y chỉ muốn trút giận mà thôi.

Sau khi đổi xong thì Phượng Tuyên quên mất chuyện này.

Trên đường đến bờ biển, có thợ quay phim đi theo toàn bộ quá trình. Đại khái là mấy ngày hôm trước chuyện quê độ trong lúc livetream của Phượng Tuyên quá ấn tượng, dẫn đến hôm nay ghi hình y còn có chút PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương)



Ví dụ như lúc ra cửa xuống cầu thang, thấy Thích Trác Ngọc đứng thấp hơn y, y liền nhảy thẳng vào lòng Thích Trác Ngọc. Nhảy như thế này thực chất là một bài kiểm tra sức mạnh cánh tay của Thích Trác Ngọc, dù sao Phượng Tuyên dù gầy đến đâu cũng vẫn là đàn ông, chỉ là không ngờ sau khi nhảy vào, Thích Trác Ngọc còn thuần thục ôm y, ngay cả thân hình cũng không hề lay động.

Cảnh tượng này được camera ghi lại một cách chân thực, mà Phượng Tuyên vừa mới nhảy lên mắt to trừng mắt nhỏ với quay phim, "......"

Ý chí siêu cấp kiên định, quyết đoán nhảy xuống từ trên người Thích Trác Ngọc! Sau đó nhìn chằm chằm thợ quay phim: "... Chắc là anh sẽ xoá đoạn này chứ."

Thợ quay phim: "..." Quay đi.

Phượng Tuyên tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, biểu tình của chim nhỏ bảo bảo rất nghiêm trọng.

Thợ quay phim vội vàng gật đầu dỗ bảo bảo: "Sẽ có mà."

Thật ra thì không, dù sao tất cả mọi người đều biết chương trình giải trí chính là cái loại mà minh tinh nói muốn xóa bỏ cảnh quay nhưng cơ bản đều sẽ giữ lại. Không chỉ như vậy, thậm chí còn là điểm nhấn của chương trình.

Cùng quay Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên tổng cộng có bốn camera, tranh thủ thu thập tư liệu thực tế 360 độ không góc chết, bắt đầu theo từ khi khách mời thu dọn hành lý.

Kinh nghiệm thu dọn hành lý của Phượng Tuyên rất phong phú. Dù sao trước kia lúc hạ phàm lần đầu tiên, đại ma đầu làm tiên quân ở Phiếu Miểu Tiên, cả ngày chỉ chạy tới mấy nơi núi non hoang dã bắt yêu.

Nói thật, ngẫm lại đó cũng là cuộc sống màn trời chiếu đất rất gian khổ, nhưng lúc ấy Phượng Tuyên lại không hề cảm thấy mình khổ, thậm chí còn có một loại cảm giác đi du lịch khắp nơi.

Mặc dù cho tới bây giờ y chưa từng nói qua, nhưng trong lòng biết, là bởi vì Thích Trác Ngọc sẽ luôn tạo ra môi trường tốt nhất, an toàn nhất và thoải mái nhất cho y

Ngoại trừ lần ngăn chặn lôi kiếp cho hắn rất đau ra.

Những năm đó kỳ thật mình được đại ma đầu chăm sóc rất tốt.

Nghĩ tới đây, trong lòng y trở nên vui vẻ.

Phượng Tuyên sắp đồ ở đằng sau còn nhiều hơn đằng trước, dù sao trước kia y cũng có tật xấu đó là như con kiến dọn nhà, đi ra ngoài một chuyến hận không thể dọn sạch tất cả đồ dùng trong nhà.

Ở thế gian không thể sử dụng túi trữ vật, Phượng Tuyên đành phải nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, buông tha rất nhiều thứ như sô pha thoải mái không thể dọn đi.

Ngược lại giống như một con chim nhỏ vui vẻ trong phòng, chạy ngược chạy xuôi thu thập đồ dùng yêu thích của mình.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở gối ôm trứng vô dụng, trọn bộ truyện tranh mà y cảm thấy có thể đọc hết, một chiếc máy tính xách tay có thể lấy ra để giả làm doanh nhân (phiên bản mà chú chim con không biết sử dụng), một chiếc đèn ngủ vô dụng, một chiếc ghế gấp vô dụng…

Thợ quay phim nhìn Phượng Tuyên gần như sắp dọn sạch đồ ăn vặt trong tủ lạnh.

Hơn nữa còn đang cầm trên tay một chiếc nồi chiên không dầu cực lớn, háo hức bỏ nó vào vali thì nhịn không được mở miệng xin chỉ thị của đạo viễn Vương: "Đạo diễn, có cần nhắc nhở thầy Tiểu Tuyên không?"

Chuyện gì đang xảy ra thế không biết.

Quay phim rất sốt ruột, hận không thể tự mình đi lên giúp Phượng Tuyên sửa sang lại, cảm thấy cấp bách khi nhìn thấy đứa con ngốc nghếch của mình ra ngoài với một đống giẻ rách vô dụng, chứ không mang theo thứ gì hữu ích hết!

Thầy Tiểu Tuyên ơi cậu tỉnh lại đi hỡi thầy Tiểu Tuyên!

Chúng ta đi ghi hình, không phải đi chạy nạn! Cậu mang nhiều đồ ăn như vậy làm gì!!

Đạo diễn Vương bí hiểm nói: "Không cần nhắc nhở. Chương trình này của chúng ta là muốn thể hiện sự thật!"

Quay phim: Run lẩy bẩy, hơn nữa không hiểu đạo diễn lắm.

Đạo diễn Vương thần bí bí nói: "Cậu không để ý thấy thầy Thích đang làm gì sao?"

Quay phim nhìn qua, cùng lúc đó ống kính cũng quay sang, sau đó có chút sửng sốt.

Thợ quay phim cũng từng tham gia rất nhiều chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân, nhưng phần lớn vợ chồng đi du lịch đều sẽ tự thu dọn đồ đạc của mình, hoặc là vợ hỗ trợ thu dọn đồ đạc của chồng. Có con thì càng không cần phải nói, vợ chẳng những phải dọn đồ cho chồng mà còn phải dọn cho con, mọi người tập mãi cũng thành thói quen.

Cho nên vừa rồi lúc Thích Trác Ngọc thu dọn hành lý, hắn cũng vô thức cho rằng Thích Trác Ngọc đang thu dọn đồ đạc của mình. Kết quả không ngờ ống kính đảo qua, trong vali tất cả đều là đồ của Phượng Tuyên.

Hơn nữa hoàn toàn khác với những vật dụng yêu thích vô dụng mà Phượng Tuyên thu dọn, những vật phẩm Thích Trác Ngọc thu thập đều là vật cần phải mang theo bên người khi đi ra ngoài, có thể nói là người theo chủ nghĩa thực dụng.

Thành thật mà nói, dựa trên nhận thức của công chúng về Thích Trác Ngọc, không gán cho hắn cái mác bạo lực gia đình thì cũng phải gán cái mác người đàn ông theo chủ nghĩa bảo thủ.

Nhưng hắn không cố chấp bá đạo ngăn Phượng Tuyên không được mang theo gì, thậm chí còn rất quen tay thay người yêu sửa sang lại đồ đạc.

Còn có một chi tiết đặc biệt tinh tế nữa, lúc Thích Trác Ngọc giúp Phượng Tuyên sắp xếp lại quần áo, thật ra cũng không phải đang lấy lung tung.Những thứ hắn chọn hầu hết đều là những kiểu dáng mà Phượng Tuyên thường thích.

Hiểu nhau đến mức độ này thì chắc chắn không thể làm ngay một sớm một chiều, thông qua kịch bản của chương trình được.

Nhớ tới tư thế Thích Trác Ngọc ôm Phượng Tuyên vừa rồi, cứ như là trước khi Phượng Tuyên còn chưa nhảy vào trong lòng hắn, hắn đã có dự liệu, sớm vươn tay ra.

Người quay phim sửng sốt một hồi.

Không xong rồi, hắn cũng đến gặm tình yêu tuyệt mỹ này là chuyện gì xảy ra!

-

Chương trình "Người nhà tôi" được ghi hình bên bờ biển.

Lối vào biển của Vân Kinh ở vùng ngoại ô, lái xe qua mất một giờ. Thời tiết hôm nay rất trong xanh, mùa hè khó có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ở Vân Kinh như thế này.

Ngay cả tâm trạng của mọi người cũng được cải thiện rất nhiều.

Một giờ lái xe là một khoảng thời gian khá dài, bên trong xe cơ bản không có tương tác gì, Phượng Tuyên ngồi một chỗ bắt đầu ngủ gà ngủ gật, trực tiếp ngã vào trong lòng Thích Trác Ngọc ngủ một giấc thẳng đến khi xuống xe.

Y bị đánh thức bởi tiếng reo hò to lớn của fan hâm mộ, xe vừa tới địa điểm tập hợp, tiếng người tấp nập truyền đến từ bên ngoài.

Dù sao chương trình "Người nhà tôi" cũng rất hot, còn có fan tiếp viện của Hứa Thanh Minh và Tào Nhân ùn ùn kéo đến.

Khiến tổ tiết mục ngạc nhiên chính là, tiếp viện bên Thích Trác Ngọc cũng rất khủng bố, còn có những người qua đường địa phương nghe được có minh tinh tới ghi hình show, những người khác không biết, nhưng Thích Trác Ngọc ai mà không biết chứ. Nhiệt độ người qua đường vây xem, gần như đè bẹp fan của Hứa Thanh Minh.

Không thể không nói, người qua đường của người cấp bậc ảnh đế nổi tiếng toàn dân không phải một minh tinh nhỏ cấp thấp có thể so bì.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy những lời tiếp viện của fan Thích Trác Ngọc, tổ đạo diễn dở khóc dở cười.

Người khác đều là chúc phúc chính chủ ghi hình show thuận lợi, chỉ có chỗ Thích Trác Ngọc kéo biểu ngữ là: "Vợ anh thuê, cha đây thấy rất được!"

Đạo diễn Vương thiếu chút nữa cười vỗ đùi. Mau mau mau, mau cho flycam đảo qua, sau đó quay lại.

Ông biết quay phim fan thích xem gì nhất.

Tạo nhiệt độ đúng không, đạo diễn không sợ!

MC hâm nóng.

Người hâm mộ cổ vũ.

Việc ghi hình kỳ một mùa thứ hai của<>đã chính thức bắt đầu.

Kịch bản bắt đầu bằng trò chơi khởi động, nó không khó chút nào, chỉ mất khoảng mười phút.

Người chiến thắng xứng đáng của trò chơi này thuộc về Thích Trác Ngọc. Bởi vì cái tên trẩu tre mạnh nhất tam giới này dám sử dụng đọc tâm thuật trong lúc ghi hình tiết mục!

Thật sự là thối tha!

Trò chơi nhỏ thứ hai là người gỗ một hai ba, đây là sở trường của Phượng Tuyên, nếu y đã không muốn động thì thật sự có thể đứng yên luôn được.

Sau khi thắng liên tục hai trận, các cặp vợ chồng khác đều bắt đầu ra vẻ oán giận, tăng thêm độ thú vị cho chương trình giải trí.

Nói chuyện này cũng quá khó khăn, thầy Thích cứ như là gian lận, bọn họ căn bản không thắng được! Mãnh liệt yêu cầu thầy Thích không được tham gia!

Trong lòng Phượng Tuyên âm thầm nói không sai, Đại Ma Vương đúng là lừa đảo.



Nhân loại thất bại thảm hại.

Đạo diễn Vương cũng thuận thế nói: " Được rồi! Bởi vì khách mời kịch liệt phản đối, nên trò chơi kế tiếp thầy Thích không được tham gia!"

Hả?

Phượng Tuyên mơ hồ.

Không thể nào, để y một mình cạnh tranh với người khác, y không làm được!

Phượng Tuyên đang muốn giơ tay phản bác, kết quả đạo diễn nói một câu: " Thầy Tiểu Tuyên cũng không cần tham gia, thật ra trò chơi tiếp theo của chúng ta đều không cần mọi người tham gia."

Cái này, bất kể là thật hay giả. Trên mặt mọi người đều khó hiểu.

Đạo diễn Vương hỏi: "Lúc trước tổ tiết mục đã đi tìm hiểu một chút về các khách mời, phát hiện trong nhà mọi người đều có nuôi chó cưng đúng không?"

Đúng vậy, trên kịch bản lúc trước đưa cho nghệ sĩ đã có nhắc tới phân đoạn trò chơi này.

Lúc ấy sau khi đạo diễn Vương thông báo với người đại diện Lý Triêu Phong của Thích Trác Ngọc, sắc mặt Lý Triêu Phong lập tức thay đổi!

Lạ thật.

Còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc sẽ có ý kiến, sao trông người đại diện của ảnh đế còn suy sụp hơn vậy?!

Lúc hỏi Thích Trác Ngọc, đạo diễn Vương còn cân nhắc: " Thầy Thích, lần trước đến nhà thầy có thấy ổ chó, muốn hỏi nhà thầy nuôi chó cưng không?"

Thích Trác Ngọc chỉ trầm mặc một giây, đáp: "Cũng có thể có."

Vậy rốt cuộc là có hay không?

Đạo diễn Vương: "...?"

Lý Triêu Phong: "..." Nội tâm bão táp, nước mắt như mưa!

Suy cho cùng, hiện nay vẫn còn rất nhiều chương trình tạp kỹ có thú cưng dễ thương, mức độ phổ biến và phản hồi rất cao, dẫn đến ngày càng nhiều chương trình tạp kỹ bắt đầu bắt chước theo.

Đạo diễn Vương: "Trong trò chơi tiếp theo này, chúng ta sẽ mời khách mời và thú cưng cùng hợp tác và thi đấu phân cao thấp!"

Camera mở rộng ra bên ngoài.

Là một bể bơi rất dài, trong bể bơi còn có đủ loại chướng ngại vật, là thiết lập cho thú cưng và khách mời.

Đạo diễn Vương rất hưng phấn nói: "Đùng Đùng Đùng! kế tiếp, mời khách mời hợp tác với chúng!"

Theo thứ tự lên sân khấu là chó phốc sóc Coca Cola của nhà Hứa Thanh Minh.

Husky ngây ngốc nhà Viên Mộng Lỵ.

Bánh bao hấp chân ngắn Corgi của nhà Đại Lê Tử.

Và…

Bước chân nặng nề của người làm công chậm rãi đi về phía camera.

Con chó lao động không rõ giống của gia đình Thích Trác Ngọc- - Lục hoàng tử!

Phượng Tuyên nhìn sang.

Một người một chó nhìn nhau.

Từ trong mắt Lý Triêu Phong thấy được một loại ánh mắt hủy diệt thế giới mặc kệ mọi thứ không gì luyến tiếc. jpg

Phượng Tuyên:...

Phượng Tuyên:...

Phượng Tuyên:...

Hết lần này tới lần khác lúc này, đạo diễn Vương còn đang cue các khách mời.


Bạn có lời động viên nào dành cho những chú chó của mình khi chúng bắt đầu tranh giành quyền sở hữu biệt thự cho bạn không?


Mấy vị khách mời trước đều tiến hành rất thuận lợi, ôm cẩu cẩu nhà mình tương tác thân mật.


Đến phiên Phượng Tuyên.


Đạo diễn Vương không hiểu sao cảm giác tình cảnh có chút vi diệu, nhưng không biết vi diệu chỗ nào.


Cho đến khi Phượng Tuyên ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chó của Lục hoàng tử.


Suy nghĩ vài giây, giọng nói thâm trầm, lại bình tĩnh an ủi một câu: "Không sao."


Thiếu niên trầm trọng nói: "Làm chó, nào có ai không điên một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK