• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy muốn lập tức giết chết Dịch Thiên, nhưng xung quanh Nhất Hạ không có lấy 1 vật sắc bén, hơn nữa lúc này hắn cũng kịp tỉnh dậy, cô đành phải thu lại tay của mình.

Dịch Thiên nhìn thấy Nhất Hạ tỉnh dậy vô cùng vui mừng, ai ngờ cô lại không để ý đến hắn.Tuy nhiên việc cô bị tra tấn dã man khiến hắn cảm thấy bản thân có lỗi, vì đã không bảo vệ được người mình yêu. Vì vậy lúc này hắn gạt bỏ hết sự mọi sự giận dỗi hay lạnh lùng gì đó, cầm bát thuốc đút cho Nhất Hạ, tuy nhiên cô vẫn xem như hắn không tồn tại còn không liếc nhìn lấy 1 cái.

" Nàng uống thuốc đi, tuy nó hơi đắng nhưng sẽ giúp vết thương của nàng nhanh khỏi."



Nhất Hạ vẫn ngồi như người mất hồn, sự thờ ơ lạnh lùng của cô thực sự khiến hắn không thể chịu nổi nữa. Càng nghĩ đến việc bản thân phải giết chết người mình yêu theo lệnh của hoàng thượng, tim hắn lại càng đau.

" Nàng uống thuốc trước đi, ta sẽ bảo bọn họ mang cháo lên, hiện tại nàng rất yếu đại phu nói nên ăn thanh đạm."

" Để ta chết không phải càng hợp ý ngươi sao"?

" Nếu nàng chết ta sẽ đi theo nàng, cho dù nàng cảm thấy phiền, cho dù có bị nàng ghét bỏ thì ta vẫn sẽ bám lấy nàng."

Nhất Hạ đã cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói của Dịch Thiên, xâu chuỗi lại mọi chuyện cô cũng đoán ra được chuyện mình sắp phải chết. Thù nhà còn chưa thể báo vậy mà đã phải chết, Nhất Hạ cảm thấy mình thật vô dụng, toan tính bao nhiêu năm, người bên cạnh không còn 1 ai. Cô đã không còn mặt mũi sống tiếp trên cõi đời này, chỉ có thể xuống âm phủ thỉnh tội với phụ mẫu.



Nhất Hạ tuyệt thực sức khoẻ cô ngày càng yếu, ba ngày qua Dịch Thiên luôn lo lắng đứng ngồi không yên. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cô sẽ không thể trụ nổi qua ngày thứ tư. Dịch Thiên nhìn Nhất Hạ thế này trong lòng đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn biết bản thân không có cách nào để khiến cô chịu nghe lời, cuối cùng đành phải nói ra chân tướng.


Hoá ra những người kia vẫn chưa chết, hôm đó họ nghe được Nhất Hạ vào cướp ngục cũng đã có ý định tự tử nhưng không thành công, vì bị Dịch Phong ngăn cản. Dịch Thiên lúc đó đang giận vì Nhất Hạ đã phản bội lòng tin của mình, nên mới cố ý khiến cô đau khổ hối hận.


Nhưng không ngờ cuối cùng người đau nhất vẫn là Dịch Thiên, sau khi nói cho Nhất Hạ chân tướng cô cũng dần vui vẻ trở lại, nhưng vẫn không chịu ăn uống. Bất đắc dĩ hắn chỉ đành đem tính mạng của những người kia ra uy hiếp, cô mới chịu nghe lời.


Sau khi ăn chút cháo và uống thuốc, Nhất Hạ ngủ thiếp đi. Dịch Thiên ở bên cạnh đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mượt nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Hắn không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ ra sao khi không có cô bên cạnh.


Trước kia cứ nghĩ tình yêu là thứ vô nghĩa nhất trên thế gian, nhìn những cặp đôi khốn khổ vì tình yêu hắn thấy bọn bọ thật nực cười, tự dưng chuốc khổ vào thân rồi lại đòi sống đòi chết.


Đến 3 năm tìm Nhất Hạ, hắn nghĩ tình yêu cũng không thần kì như người ta nói. Suốt ba năm sống trong nỗi nhớ nhung, buồn rầu mong ngóng ngày đêm tìm người yêu nhưng không phải hắn vẫn sống tốt hay sao?


Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, hắn đã cảm nhận được sự đau khổ, bất lực khi không thể bảo vệ được người mình yêu. Hắn cũng thực sự hiểu được lí do tại sao những đôi nam nữ đó lại muốn chết cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK