Bên kia Nhất Hạ vừa ra ngoài đã nhanh chóng chạy vào phòng khóc một mình. Nhìn bộ dạng lầm lũi của bọn họ cô không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng. Địa lao của Võ Thành ti đáng sợ như vậy, ba năm cô rời đi cũng là ba năm họ phải chịu khổ, vậy mà vẫn không hé môi nửa lời về chủ mưu đằng sau cho thấy họ đối với cô rất trung thành. Càng như vậy Nhất Hạ càng cảm thấy áy náy tự trách, nếu biết trước cho dù phải trả cái giá thế nào cô cũng sẽ cứu họ ra ngoài.
Bây giờ Nhất Hạ mới hiểu những lời Dịch Phong nói hôm nay "đừng phụ lòng công tử" hóa ra Dịch Thiên đã sớm nghi ngờ cô, hôm nay để cô nhìn thấy bọn họ là muốn xác nhận sự hoài nghi trong lòng hắn. Một khi Nhất Hạ cướp người sẽ bị bắt tại trận, càng chứng minh cô chính là chủ mưu đằng sau vụ tạo phản. Nhưng nếu không cứu, họ nhất định sẽ chết vì đau đớn, khó xử trăm bề khiến cô nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.
Nhất Hạ đi lang thang ngoài phố sau đó lại ghé vào 1 tửu lâu, uống rượu đến tận khuya vẫn chưa muốn dừng. Nhớ đến chuyện quá khứ trong lòng cô lại đau đớn đến nghẹt thở, đó cũng là vết thương vĩnh viễn không thể xoa dịu.
Càng nghĩ đến chuyện xưa Nhất Hạ lại càng lo lắng cho những người đang ở trong ngục, họ cũng được xem như những người thân cuối cùng của cô còn sống trên đời. Sự hận thù đối với Dịch Thiên lại càng tăng thêm. Hắn ta không những phá hoại kế hoạch của cô, lại còn hành hạ những người cô thương nhất.
Bên kia thuộc hạ về báo với Dịch Thiên về tung tích của Nhất Hạ, hắn ta cũng đang say khướt với vò rượu trên mái nhà. Nhớ đến chuyện năm xưa được Nhất Hạ cứu, hắn lại tự cười một mình. Những năm đó hắn bị người ta khinh miệt đối xử, sống không bằng một con thú.
Cứ ngỡ khi bị đẩy xuống nước sẽ như vậy mà chết đi không ai thương tiếc, không ngờ vẫn có một người xa lạ tình nguyện cứu hắn. Nhưng sau đó phụ thân chết, chính hoàng đế hiện tại là người đã cưu mang cho người chăm sóc dạy dỗ hắn. Đây cũng là đại ơn Dịch Thiên không thể không báo, tuy bao năm qua đã hết sức trung thành vì đại nghiệp của hoàng đế, nhưng đối với hắn đó cũng không là gì so với ân cưu mang của ông ta.
Dịch Thiên cố trấn an mình, rằng mọi chuyện cho đến nay chỉ là suy đoán của bản thân. Có thể Nhất Hạ chỉ vì thấy họ đáng thương nên mới ra tay ngăn cản, hắn cũng chưa có chứng cứ xác minh mọi chuyện do cô làm. Dù đầu óc đang quay cuồng, nhưng Dịch Thiên vẫn đến tửu lâu đưa Nhất Hạ về phòng mình. Căn phòng đó cô chưa từng cho hắn vào, nên cho dù cô không biết, hắn cũng không dám tự ý vào trong.
Dịch Thiên vuốt ve khuôn mặt Nhất Hạ, nếu giờ phút cứ lặng im như vậy mãi thì tốt, cho dù cô không yêu hắn cũng được, dù sao hắn cũng không phải đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và ân đức.
" Lúc ngủ trông hiền lành như vậy nhưng ai biết bình thường nàng lại điêu đứng khó chịu. Gặp ai cũng trêu chọc, thấy người nào không thích liền muốn đánh người ta... Nhưng cho dù nàng có là người thế nào thì ta vẫn yêu nàng, cho dù nàng không hề yêu ta. Ta thực sự mong điều mình hoài nghi không phải là sự thật, lựa chọn giữa tình yêu và ơn cưu mang rất khó. Nếu có một ngày ta phải chọn lựa.... ta xin lỗi!"
Nói xong Dịch Thiên liền đến phòng khác ngủ, lúc này Nhất Hạ cũng mở mắt ra. Những chuyện hắn nói cô đều nghe cả, cô cũng biết hắn sẽ không chọn mình. Cho dù cô cũng từng cứu mạng hắn, nhưng chung quy vị kia vẫn là hoàng đế, sao hắn có thể vì một phản tặc mà đối đầu với người có quyền lực nhất thiên hạ.
Lúc này Nhất Hạ càng thêm quyết tâm với lựa chọn của mình, sẽ không để bản thân động lòng với bất kỳ một nam nhân nào. Cô cho rằng thứ tình yêu mà Dịch Thiên nói chỉ là cảm động vì ơn cứu mạng. Nhớ lại năm xưa mẫu thân vì cứu phụ thân mà không tiếc hi sinh thân mình, cuối cùng không những mất đi tính mạng, lại còn mang trong mình lỗi ô nhục không thể xoá bỏ.
Bây giờ các trưởng lão trong nhà đang bị giam cầm một mình cô đơn độc bên ngoài càng phải cẩn thận lúc này cô càng thấy bí bách mệt mỏi khi bên cạnh đến một người có thể tin tưởng để chia sẻ tâm sự cũng không có.
Tuy Phích Lịch Châu cũng từng muốn cô làm hoàng hậu, hắn cũng là người cô có thể tin tưởng để giúp mình hoàn thành đại nghiệp. Nhưng trên thế gian này ngoại trừ các trưởng bối cũng chỉ còn hắn thật lòng với cô, cô không thể lợi dụng hắn được.
Nhất Hạ đột nhiên nghĩ đến Nhật Tư Đồng, tuy hắn thật lòng yêu cô nhưng trong mắt chỉ có quyền lực. Cô có thể lợi dụng chuyện này để giúp mình nhưng kẻ này không hề đáng tin, ai biết hôm nào đó hắn vì lấy lòng hoàng thượng lại bán đứng cô.
Nhất Hạ bật dậy ngồi khóc 1 mình trong đêm, từ khi cô phải tự mình gánh vác mọi chuyện đã có không ít lần mềm lòng nhưng chưa từng khóc. Trước đây bất luận xảy ra biến cố gì cũng luôn có người ở bên an ủi động viên, cùng nhau nghĩ cách. Nhưng kể từ khi Dịch Thiên xuất hiện bao nhiêu biến cố ập tới, cô ngày càng cảm thấy bất lực, rất nhiều việc bản thân muốn làm nhưng đều không thể.
" Dịch Thiên à Dịch Thiên! Ngươi đúng là khắc tinh của ta mà."
Sáng hôm sau Nhất Hạ vừa tỉnh dậy đã thấy đồ ăn sáng và nước tắm chuẩn bị đầy đủ, vẫn là hương vị kinh khủng kia nhưng hôm nay có vẻ đã tốt lên nhiều.
Nhất Hạ vẫn đến địa lao của Võ Thành Ti, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô đến phòng giam của đám người bị bắt lần trước để thẩm vấn, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn xung quanh. Lúc này Dịch Thiên cũng vừa đến, Nhất Hạ ngay lập tức rời đi liền bị bám theo đằng sau.
Nhất Hạ đi đến đâu Dịch Thiên theo đến đó khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, thực sự muốn cho hắn 1 kiếm về với đất mẹ. Không ngờ Dịch Thiên lại tiến lên phía trước chặn đường cô, nói:
" Tại sao hôm nay nàng lại lạnh nhạt với ta như thế, lẽ nào là vì chuyện hôm qua sao? Đừng vì mấy người ngoài mà giận dỗi, da mặt sẽ xấu đi đấy.". Harry Potter fanfic
" Da mặt ta xấu thì liên quan gì ngươi? Ta xấu đi thì ngươi sẽ không còn thích chứ gì?"
" Một nữ nhân dù xấu hay đẹp nếu da mặt bị hủy chắc chắn sống không bằng chết. Nhưng nàng trong lòng ta là người đặc biệt, cho dù nàng biến thành bộ dạng nào thì ta vẫn yêu nàng."
Nhất Hạ nhếch môi, rõ ràng đêm qua hắn đã chọn hoàng thượng vậy mà hôm nay lại nói yêu cô. Thực sự không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nếu đã nghi ngờ tại sao không bắt cô vào đại lao thẩm vấn luôn đi. Dù sao với người ngoài hắn ta cũng đều làm như vậy, cuối cùng bọn họ vì không chịu được đau khổ cũng phải nhận tội.
" Ngươi cảm thấy thế nào về việc dùng hình của Võ Thành Ti?"
" Nó rất bình thường mà, nếu không dùng hình sao bọn chúng chịu khai?"
" Đúng là phải dùng hình nhưng làm gì cũng phải vừa phải thôi, ngươi không sợ bọn họ chết sao? Lẽ nào ngươi đối với những người đó không có chút lòng thương nào à?"
" Tại sao ta phải thương xót chúng? Bọn chúng đều là kẻ xấu hơn nữa cũng không có ơn với ta, càng không đối tốt với ta, tại sao ta phải có loại cảm giác này"?
Nhất Hạ thấy Dịch Thiên có sự bất ổn về tâm lý, muốn giúp hắn chữa lành vết thương lòng.