• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này 1 thanh kiếm bay về phía Nhật Tư Đồng nhưng hắn nhanh chân né được, cũng vô tình đẩy Nhất Hạ về phía trước, khiến cô mất đà ngã xuống dưới. Nhưng Dịch Thiên đã nhanh tay đỡ lấy không để cô có chút thương tổn nào.

Dịch Thiên vuốt sợi tóc trên mặt Nhất Hạ, nhẹ nhàng ân cần với cô bao nhiêu, khi nhìn đến Nhật Tư Đồng hắn lại căm ghét thù hằn bấy nhiêu.

Dịch Thiên nhìn những người dân đang xì xào bàn tán xung quanh, vẻ mặt không vui nói với bọn họ:

" Từ khi nào mà 1 nữ nhân bị tên cặn bã giở trò lại là lỗi của người ấy vây? Trong nhà các người ít nhất phải có một nữ nhân chứ nhỉ. Cho dù là mẫu thân, thê tử hay con cái của các người, nếu họ bị kẻ khác sàm sỡ, đó cũng là lỗi của họ sao?"

Nghe những câu này không ai dám nói thêm gì, 1 phần là vì lời của Dịch Thiên nói rất có lí, phần còn lại do sợ hắn ta thì nhiều hơn. Nhưng bất luận vì lí do gì, việc Dịch Thiên đứng ra giải thích, bảo vậy cho một nữ nhân là chuyện đáng kinh ngạc. Trước đây khi hắn thích Cửu Châu Công chúa, khắp phố đều là lời đồn về tính cách ngang ngược kiêu ngạo của cô ta. Người đời không biết nói xấu vị công chúa này bao nhiêu lần, cũng chưa từng thấy hắn đích thân lên tiếng. Sau đó Dịch Thiên lại cảnh cáo những người xung quanh:

" Sau này còn ai dám nói xấu hay động đến nàng ấy thì chính là động đến ta, kẻ đó nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

Dịch Thiên đã nói vậy còn ai dám làm gì nữa, bọn họ vẫn chưa dám đối đầu với kẻ điên có tiếng này. Nhật Tư Đồng nhảy từ trên mái nhà xuống, lia ánh mắt lựu đạn nhìn Dịch Thiên, nói:

" Nói thật hay, ngươi thực sự nghĩ nàng ấy là người của mình sao?"

" Nếu không phải người của ta chẳng lẽ là người của ngươi? "

" Ta và nàng ấy sớm đã quen biết, tình cảm từ lúc nhỏ đến lớn đều không thay đổi, có thể nói là một đôi thanh mai trúc mã. Ngươi và nàng ấy vừa quen biết bao lâu? Thực sự nghĩ nàng ấy sẽ thích người sao?"



" Quen biết bao lâu không quan trọng, bây giờ nàng ấy đã là người của ta, tương lai cũng chỉ có thể là của một mình ta. Nếu kẻ khác động vào ta sẽ không tha cho hắn."

Hai người còn muốn đấu khẩu tiếp, nhưng Nhất Hạ đã chán khi nghe người khác phân tranh vì mình, liền nói:

" Nghe nói gần đây nhị điện hạ hình như đang làm chuyện đại sự thì phải, nếu tiếp tục ở đây dây dưa vì một nữ nhân, đối với danh tiếng của ngài không tốt đâu."

Nhật Tư Đồng nghe đến đây cũng không dám làm lớn chuyện này nữa. Đúng là gần đây hắn đang cố tạo dựng hình ảnh tốt trước mặt hoàng thượng, tất cả cũng chỉ vì ngôi vị tương lai, nếu sau này hắn lên làm hoàng đế sợ gì không có được Nhất Hạ.

Nghĩ đến đây Nhật Tư Đồng liền rời đi, Dịch Thiên cũng kéo Nhất Hạ về phòng cởi y phục cô ra. Nhất Hạ còn tưởng Dịch Thiên định làm chuyện đó với mình liền tát hắn một cái, nói:

" Đã nói ta không phải nô lệ của ngươi rồi, còn dám làm chuyện đó nữa sao"?

" Thay y phục ra! Bẩn!"

" Bẩn? Ta vừa tắm hồi sáng không bẩn một chút nào."

" Nhật Tư Đồng bẩn!"

" Nhật Tư Đồng chạm vào liền phải thay y phục, ban nãy hắn chạm vào da thịt ta, nghĩa là ta cũng bẩn rồi phải không?"

" Không! Không! Nàng là nữ nhân băng thanh ngọc khiết, không thứ gì có thể khiến nàng bị vấy bẩn. Cho dù đó là ta..."

Nhìn bộ dạng ấp úng của Dịch Thiên lúc này, Nhất Hạ thấy hắn thật mắc cười, nhớ lại chuyện trên phố cô bỗng chốc mềm lòng, tạm quên đi hận thù trước kia.

" Chuyện ban nãy đa tạ ngươi."

Dịch Thiên có chút bất ngờ, liền hỏi:



" Chuyện gì?"

" Ban nãy ngươi đã nói giúp ta trước mặt đám bách tính ngu ngốc kia không phải sao. Tuy ta căn bản không quan tâm đến mấy lời đó, nhưng từ trước đến nay nữ nhân luôn vì những chuyện thế này mà chịu thiệt thòi rất nhiều. Cũng chưa từng có nam nhân nào đứng ra bảo vệ những người như vậy. Đa tạ ngươi!"

" Ta không phải là người tốt, nhưng nữ nhân của ta không ai được tổn thương, dù chỉ dùng 1 sợi tóc đánh nàng cũng không được."

" Trùng hợp quá, những kẻ dám động đến ta cũng không có kết cục tốt đẹp."

" Sau này nếu Nhật Tư Đồng còn dám đến thì nàng cứ thẳng tay đánh hắn, đánh đến mức không còn ai có thể nhận ra hắn. Nàng chỉ cần đánh cho hả giận, nhưng chuyện khác cứ để ta gánh."

" Vậy lỡ như ta đánh chết hắn thì sao?"

" Ta sẽ gánh mọi thứ, để nàng được sống bình yên suốt đời."

Nhất Hạ có chút động lòng, nhưng lý trí không cho phép cô có tình cảm với kẻ thù của mình. Nhất Hạ ra khỏi phòng, còn nói vọng lại:

" Đó là con trai của chủ nhân, ngươi thực sự có thể làm vậy sao?"

Nhất Hạ vừa đi, Dịch Phong đã đến báo Cửu Châu đang ở ngoài cổng, rất muốn gặp hắn. Còn chưa đợi Dịch Thiên đồng ý, Nhất Hạ đã cho cô ta vào, còn tốt bụng chỉ hắn đang ở phòng ngủ.

Cửu Châu tức giận, không ngờ đám sát thủ cô ta phái đi thật vô dụng. Đã hành động 2 lần, người không những không chết còn ở đây ra oai, cứ như mình là chủ nhân của nơi này vậy.

Cửu Châu vừa gặp Dịch Thiên đã ra vẻ thân thiện, yếu đuối, nói:

" Tại sao mấy ngày nay huynh không vào cung?"

" Ta có vào cung hay không liên quan gì đến công chúa sao?"



" Trước kia huynh không nói chuyện với ta như vậy, có phải vì ả nữ nhân kia không?"

" Nàng ấy có tên đàng hoàng, công chúa đừng mở miệng ra là gọi ả này ả nọ."

" Huynh có biết ả từng sống trong thanh lâu không?"


" Biết!"


" Biết mà huynh vẫn... Ngoài có chút nhan sắc thì ả có gì hơn ta chứ? Một ả tiện dân dơ bẩn, không biết đã ngủ với bao nhiêu nam nhân rồi."


Dịch Thiên tức giận ném thẳng chiếc ly trên tay về phía Cửu Châu, cũng may nó chỉ sượt qua mặt nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cô ta sợ hãi.


" Có lẽ công chúa vẫn chưa hiểu thế nào là yêu nhỉ? Ta yêu nàng ấy, cho dù trước đây nàng ấy đã làm gì, với ai ta đều không quan tâm. Ta chỉ biết hiện tại và tương lai nàng chỉ thuộc về 1 mình ta. Bất cứ ai chống đối nàng ấy cũng chính là chống đối với ta, công chúa hãy về học lại cách ăn nói đi. Nếu không lần sau gặp mặt e là đến cái răng để ăn cháo cũng không còn đâu."


Lần đầu tiên thấy Dịch Thiên hung dữ như vậy Cửu Châu bị doạ đến phát khóc, vội chạy trối chết ra ngoài, Nhất Hạ đứng bên ngoài lại chỉ cười 1 cái rồi rời đi, thực không biết cô đang nghĩ gì trong đâu.


Thực ra khi tỉnh dậy sau đêm ân ái, Dịch Thiên đã nhìn thấy trên hạ bộ mình có 1 vết máu nhỏ, hắn liền biết đây là máu trinh tiết của nữ nhân. Nhưng bởi vì Nhất Hạ luôn nói Dịch Thiên không phải người đâu tiên, thật tâm hắn cũng không biết sao cô phải làm vậy. Chỉ là cho dù cô có muốn làm gì, hắn vẫn sẽ ủng hộ hết mình. Cho dù hai người không phải là lần đầu của nhau, cho dù Nhất Hạ thực sự ngủ với nhiều nam nhân như vậy, Dịch Thiên vẫn dành tất cả tình cảm của mình cho cô.


Khi đã yêu thật lòng, giết người vì đối phương còn làm được, huống chi chỉ là 1 chuyện tầm thường như trinh tiết gì đó. Bây giờ Dịch Thiên chỉ quan tâm làm thế nào để Nhất Hạ yêu mình. Nếu một ngày nào đó cô lại biến mất mới là điều đáng sợ nhất trên đời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK