Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1 giây

2 giây

3 giây

Lý Quân Hạo hoàn hồn lại liền lấy tay đẩy vai của cái tên đang nằm trên thân mình, vì Lý Quân Hạo đang cố gắng đẩy mình ra nên Phàm Tư cũng kịp định thần lại.

Quan trọng là định thần lại được rồi nhưng Phàm Tư vẫn không né ra mà còn dùng hai tay nắm chặt tay của Lý Quân Hạo giữ yên lại.

Môi của cậu bắt đầu di chuyển trên môi của Lý Quân Hạo không có ý né ra, còn Lý Quân Hạo cũng nhận ra nụ hôn vô thức bây giờ thành c.ư.ỡ.n.g hôn rồi liền cựa quậy mạnh mẽ nhưng vẫn không lại sức của tên to tướng hay đánh lộn này.

Nụ hôn mạnh bạo dần đầu lưỡi của Phàm Tư cũng bắt đầu không yên mà di chuyển vào trong miệng của Lý Quân Hạo luồng qua mọi ngóc ngách trong miệng.

‘’ Ư…ưm’’

Lý Quân Hạo sắp ngạt thở đến nơi rồi bỗng dưới chân cảm giác có cái gì đó lượn qua lượn lại liền sực nhớ đến con rắn.

Lúc này vì sợ mà sức lực cũng tăng lên đẩy mạnh Phàm Tư ra. Phàm Tư nhìn thấy con rắn liền bắt lấy ném đi ra xa …cả hai người ngồi bệt xuống đất khoảng 15 giây rồi mới phản ứng lại.

Phàm Tư đứng dậy nhìn Lý Quân Hạo cảm thấy chuộc dạ.

- ‘’ Nè xin lỗi, mau về trại thôi ‘’

Lý Quân Hạo ngước lên má với tai vì tức giận mà đỏ lên hết như muốn nổ tung, ánh mắt liếc nhìn Phàm Tư bức quá nước mắt cũng bắt đầu ứa lên.

- ‘’ Tên khốn nhà cậu ‘’

- ‘’ Là do cậu đẩy tay tôi nên mới vô ý mà hôn cậu mà ‘’

Lý Quân Hạo quát to lên.

- ‘’ Có ai vô ý mà như cậu không ‘’

Phàm Tư chuộc dạ rồi không cãi được, nhìn Lý Quân Hạo tức giận ngồi đấy nước mắt cũng rơi xuống trên má làm Phàm Tư giật mình lấp ba lấp bắp nói.

- ‘’ Nè cậu …tôi chỉ hôn chứ có h.i.ế.p cậu đâu mà khóc chứ chỉ là hôn thôi không đến nỗi phải khóc chứ ‘’

Bỗng dưng giọng Dương Di vang vọng lên.

- ‘’ Phàm Tư, Lý Quân Hạo hai cậu đâu rồi ‘’

Phàm Tư giật mình nhanh chóng trả lời.

- ‘’ Ở đây ‘’

Bóng dáng Dương Di bắt đầu xuất hiện rồi kêu hai người về, sau khi về Lý Quân Hạo giận muốn nổ tung nên đi nướng thịt với Tạ Kiến Minh để tránh mặt Phàm Tư.

Đang giận muốn đấm cho tên kia vài phát rồi mà khi nướng xong còn kéo cậu ngồi sát nữa.

Ngồi trước lửa ấm áp mà Phàm Tư lại thấy sống lưng lạnh vì Lý Quân Hạo ngồi sát bên.

- ‘’ Nè cái tên nhóc này cậu giận dai như con gái vậy’’

Lý Quân Hạo không thèm nhìn chỉ nghiến răng đáp.

- ‘’ im miệng đi ‘’

Mất Nụ hôn đầu đời lại còn bị thằng con trai cướp thì ai mà không tức điên lên cho được nhưng lại nghĩ đến Phàm Tư hôn điêu luyện như vậy liền không khỏi tò mò mà hỏi.

- ‘’ Cậu …hay tuỳ tiện hôn người khác lắm à ‘’

Phàm Tư khá bất ngờ trước câu hỏi nhưng cũng nhanh nhẹn trả lời.

- ‘’ không đâu, cậu là người thứ 2 đó ‘’

- ‘’ Người thứ 2? vậy người đầu tiên cậu hôn là trai hay gái ‘’

- ‘’ Là con trai …là người yêu cũ ‘’



Nói đến đây thì Lý Quân Hạo không hỏi nữa.

Ngồi rất lâu mọi người nói chuyện rất nhiều rất vui trước ánh lửa cũng buồn ngủ rồi.

Trai gái hai trại khác nhau, Tịnh Y Tâm đi đến lấy đồ liền nhìn thấy điện thoại của Lý Quân Hạo sát bên ba lô trong đầu liền loé lên ý nghĩ.

Tịnh Y Tâm nhìn xung quanh không ai để ý liền lấy điện thoại Lý Quân Hạo vào wechat nhắn cho Dương Di.

‘’ Tí nữa 11 giờ ra sau dốc đằng kia đợi mình có việc nói cho cậu ‘’

Mọi người đều vào trại chuẩn bị đi ngủ, Dương Di kiểm tra điện thoại thấy tin nhắn rồi nhìn đồng hồ đã 10h45 rồi.

có vẻ mọi người ngủ hết rồi đúng 11 giờ Dương Di quả thật đi ra trại, thấy thế Tịnh Y Tâm liền đi theo sau.

Dương Di đi đến chỗ dốc hồi chiều có đi ngang qua rồi đứng lại phì cười khoanh tay quay đầu nói lớn.

- ‘’ Tịnh Y Tâm là cô đúng không ‘’

Tịnh Y Tâm nghe thấy liền đi ra từ sau gốc cây khá ngạc nhiên nói.

- ‘’ Sao cô biết là tôi ‘’

- ‘’ Quân Hạo biết tôi sợ bóng tối chắc chắn không bao giờ hẹn tôi ra chỗ tối như thế này để nói chuyện đâu ‘’

Tịnh Y Tâm cười khổ.

- ‘’ Xem ra cô cũng thông minh nhỉ ‘’

Tịnh Y Tâm bước đến từ từ lại gần Dương Di vừa nói.

- ‘’ Thế cô có biết tôi muốn nói gì với cô không ‘’

Tịnh Y Tâm đứng trước mặt Dương Di rồi …rất gần.

- ‘’ Cô biết lý do tại sao Hạ Tề c.h.ế.t không ‘’

Dương Di mặt biến sắc cau mày miệng nhỏ giọng nói lên.

- ‘’ Cái gì? cô muốn nói gì ‘’

Thấy Tịnh Y Tâm nhìn cô mãi không trả lời Hạ Dương Di liền nóng ruột đưa tay lên bắt lấy cánh tay Tịnh Y Tâm hét lên.

- ‘’ Rốt cuộc cô muốn nói gì hả? mau trả lời đi chứ ‘’


Tịnh Y Tâm mặt lạnh thốt lên.


- ‘’ Xuống âm phủ hỏi cha cô đi ‘’


- ‘’ Gì cơ ‘’


Chưa kịp phản ứng thì Tịnh Y Tay vươn hai tay dùng sức rất mạnh đẩy cả người Dương Di ngã ra đằng sau …đằng sau Dương Di là con dốc.


Dương Di bị đẩy ngã mạnh xuống dốc cao tốc độ rất nhanh cả người Dương Di lăn xuống không điểm dừng.


Cả thân hình cô khuất xa bị bóng tối che lấp không thấy nữa lúc này Tịnh Y Tâm cười thoả mãn đi về trại với thân hình sạch sẽ mà ngủ.


Tin nhắn của Lý Quân Hạo cũng bị xoá mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK