Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời hôm nay nắng gắt như thế vậy mà càng nghe câu chuyện của Dương Di kể chẳng hiểu sao bầu không khí xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo đi từng chút một.

Giọng nói dịu dàng ấy vẫn vang lên.

- '' Lý do cháu bị trầm cảm cũng là vị chuyện này, à quên mất thật ra Trương Tiêu đi tù lý do chính là vì Tạ Kiến Minh giúp cháu đẩy anh ấy vào tù. Lúc trước Trương Tiêu không phải người như bây giờ đâu chỉ là sau khi ra tù có lẽ trưởng thành hơn rồi ''

Chú Cao từ trong bếp nghe thấy hết ngọn ngành câu chuyện của cô kể chẳng biết từ bao giờ mà nước mắt đã xuất hiện trên gương mặt già nua kia của ông.

Chẳng phải máu mủ ruột thịt gì cả chỉ đơn giản là Trần Chí Phong nhờ hai vợ chồng chăm sóc tốt cho cô thế mà chăm sóc thế nào từng tình cảm hàng xóm thành dường như tình cảm cha con rồi.

Ông thương sót cho một cô bé vừa 20,21 tuổi đột ngột xuất hiện trong khu xóm bán hoa. Trước tiên chỉ đơn giản là từng bị trầm cảm nên không nói chuyện được thôi, tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lại không ngờ chỉ vì một người đàn ông mà cuộc đời cô gái nhỏ ấy bị xoay chiều từ cuộc sống như hoa biến thành cuộc sống bi thương ám ảnh.

- '' Dì Cao à, cháu thật sự rất yêu Tạ Kiến Minh nhưng cháu không ngốc một lần nữa đưa bản thân vào cuộc đời anh ta cho nên cháu xin dì được không...dì khuyên chú đồng ý hợp tác với Tạ Kiến Minh đi vì chỉ có như thế anh ta mới hoàn toàn tránh xa cháu ''

Dì Cao rưng rưng đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương Di nhìn mình với đôi mắt long lanh, cái đôi mắt mà từ ngày đầu tiên gặp đã hiện rõ sự buồn bã sâu thẩm trong đấy cho dù môi cười nhưng ánh mắt vẫn thế.



Bà đưa tay sang nắm lấy bàn tay thon gọn của Dương Di vỗ vỗ nhẹ vừa trả lời.

- '' Tiểu Di Di ngoan của dì cháu khổ rồi nhỉ, cháu đấy mọi chuyện đều qua hết sau này phải sống thật tốt thật xinh đẹp, chuyện hợp tác kia cháu đừng lo nhiều hôm nay cứ vui vẻ đi về trước đừng khóc nhé ''

Bà xoa xoa bàn tay Dương Dì cúi mặt xuống mặt bàn vừa nói tiếp.

- '' Di Di thật xinh đẹp cho nên cuộc sống cũng phải xinh đẹp, có những cái không cần hiểu chuyện quá rồi đau khổ chỉ cần giả vờ ngốc nhưng bản thân thấy vui vẻ là được ''

Tuy cô sau khi nghe xong câu nói này của dì Cao không hiểu cho lắm, rốt cuộc là ý gì?

Dù sao đại khái hiểu được dì Cao có lẽ đồng ý với chuyện suy nghĩ lại về hợp đồng rồi. Cũng khá yên tâm.

Ngoài trời nắng gắt như thế không biết qua bao lâu khi Dương Di bước ra khỏi tiệm lẩu mà ngoài trời vẫn còn nắng.

Nắng như thế không chừng đi một chút sẽ say nắng mất, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Kiến Minh hỏi anh đang ở đâu thì cảm nhận được trên đỉnh đầu có gì đó.

Cô ngước lên nhìn liền thấy một tập giấy được gói gọn trong một bìa nhựa.

Là Tạ Kiến Minh dùng nó để che nắng cho cô. Anh thấy cô cứ nhìn mình mãi liền khó hiểu cất giọng.

- '' Sao thế, không về xe à ''

Dương Di hoàn hồn nhìn anh một lúc rồi mỉm cười nhẹ nói.

- '' Có muốn đi ăn đồ nướng không ''



Sao tự nhiên lại đi hỏi muốn ăn đồ nướng không? Tạ Kiến Minh có chút không hiểu nhưng sau cùng vẫn nói.

- '' Em muốn ăn đồ nướng à ''

Cô gật đầu nhướng mày ngước về phía trứơc cất giọng.

- '' Ở gần đây chỉ cần đi bộ là được ''

Tạ Kiến Minh chắc vì trời nắng nóng quá cũng lười hỏi mấy câu nhảm tuy có chút không biết được con nhóc nhỏ hơn 14 tuổi trước mặt nghĩ gì mà hôm qua vừa cãi nhau với anh muốn anh tránh xa mình ra nhưng hôm nay lại muốn cùng nhau đi ăn đồ nướng.

Anh nhíu mày híp mắt vì nắng gắt gật gật đầu trả lời.

- '' Ờ thế đi thôi ''

Hàn Lâm lẽo đẽo theo sau cũng biết điều không hỏi chuyện riêng của sếp đại khái chỉ cần biết bản thân sắp có lộc đi ăn thịt nướng nên hớn hở đi theo sau.

Tay anh vẫn cầm tập bìa nhựa che nắng cho cô vừa đi vừa nhíu mày nhìn đường.

- '' Nắng gắt như thế không chừng tí nữa em về nhà liền thấy gương mặt mình đen như than đó ''

Dương Di ''.....''

- '' Là tên nhóc Hàn Lâm kia bày anh nói mấy câu vô tri như vậy à? ''

Tạ Kiến Minh bật cười lớn trả lời cô.


- '' Nhưng mà không phải sát xuất tí nữa về nhà bị đen da là cao lắm à, em tin anh đi ''


Cô chẳng nhịn được nữa mà phì cười liếc nhìn gương mặt nhăn nhó như khỉ của anh liền nói thanh minh.


- '' Tôi không dễ đen như thế đâu, anh yên tâm ''


....


Tạ Kiến Minh cả buổi không đề cập đến chuyện của dì Cao chú Cao. Có lẽ vì anh cảm nhận được tâm trạng hôm nay của Dương Di khá tốt.


Lại còn nói chuyện trêu anh vài câu nữa, không khí hôm nay rất tốt vừa vui vẻ vừa hoà thuận dù tối hôm trước cả hai đã đề nghị đến chuyện không mấy vui vẻ.


Chỉ còn ít ỏi thời gian được tiếp xúc với Dương Di nên Tạ Kiến Minh thật sự mọi lời nói hành động đều rất dịu dàng với cô, thật sự không muốn cô giận mà chỉ muốn vui vẻ đơn thuần nói chuyện với cô thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK