• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mật Kết-

Tết năm ngoái, đối với Tăng Lý mà nói hình như chẳng khác ngày thường là mấy.

Lúc còn nhỏ vẫn có.

Nhưng bắt đầu từ năm vào cấp hai, những thứ như ngày lễ tết, gia đình hạnh phúc, hài lòng, vui vẻ, tất cả chẳng có thứ gì liên quan đến cậu. Ký ức nhộn nhịp trong quá khứ dần dần trở nên mơ hồ, thậm chí không còn nhớ rõ nữa.

"Đang nhìn gì thế?" Du Du nhìn Tăng Lý đang nằm bò ra cửa sổ, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Bà nhìn người, người nhìn mưa.

wtp Mật Kết

Mọi thứ bên ngoài cửa sổ bị màn mưa phủ kín, mang cậu vào trong ký ức, cơn mưa đêm ở nhà Phí Lập, ngày mưa lớn ở lớp học... rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, trong cuộc đời của cậu Phí Lập đã để lại dấu ấn sâu như vậy.

Rõ ràng cậu luôn thờ ơ với những ngày lễ, nhưng tại sao lại mãnh liệt như vậy, hy vọng có thể đón tết cùng Phí Lập.

Tăng Lý không hiểu, cậu dụi dụi mắt, kéo bản thân ra khỏi tiếng mưa ồn ào bên ngoài, quay đầu, "Không có gì ạ... phải, nấu cơm rồi sao?"

"Ừ, năm nay ăn nhiều hơn nhé, mẹ kiếm được không ít tiền đâu, không cần lo." Du Du cười xách đồ ăn vào trong bếp, thấy Tăng Lý đi theo giúp thì vội vàng cản lại, "Đừng, đừng, A Lý, con chơi một lát đi, để mẹ nấu là được. Khó Lắm mới nấu được cho con một bữa cơm."

Tăng Lý không nói gì, Du Du luôn mang trong mình lòng hổ thẹn với cậu, mặc dù Tăng Lý không hy vọng bà có, "...Thật sự không cần sao?"

"Không sao." Du Du cười, cúi đầu nói, "Mẹ cũng muốn làm cho con một bữa cơm thật ngon."

Nguyện vọng đơn giản như vậy.

Tăng Lý không nói nhiều, mím môi chậm rãi đồng ý, "Vâng."

Đêm giao thừa quan trọng nhất chính là cơm tất niên, bây giờ mới hơn sáu giờ, bên dưới sân tiểu khu không ngừng vang lên tiếng pháo nổ.

Xuyên qua cửa kính, Tăng Lý nhìn thấy Du Du đang ở trong bếp bận này bận kia, bên ngoài là tiếng pháo nổ, trong lòng cậu bỗng rung động, hơi ngưa ngứa, cậu không nhịn được nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chạy ra ban công nằm bò ra lan can nhìn xuống dưới.



Ba mẹ đưa trẻ nhỏ xuống dưới sân đốt pháo, đứa bé bịt tai cười lùi lại đằng sau, vẻ mặt tràn đầy vui thích.

"Ba ơi! Ba ơi...! Pháo, pháo hoa!" Giọng nói trong trẻo mềm mại của đứa trẻ trong ký ức bất ngờ không kịp phòng bị lao vào trong đầu cậu, Tăng Lý ngẩn người, cậu nghe thấy người đàn ông kia dùng giọng nói dịu dàng, hiền từ nói với cậu bé:

"Ha ha ha, đừng sợ, sợ thì sang đây ôm lấy ba nào." Người đàn ông cười lớn kéo cậu bé sang ôm lấy, yêu thương hôn lên mặt cậu bé một cái nói: "A Lý có muốn ba đốt thêm một quả nữa không?"

Đứa trẻ bên dưới bỗng nhảy lên, sau đó kéo lấy tay của ba mình xoay vòng quanh, dường như là muốn đốt thêm một quả pháo nữa.

Mí mắt Tăng Lý giật giật, hoàn hồn, thấy người ba kia không đồng ý, nhanh chóng kéo đứa trẻ đang làm ầm ĩ kia về nhà.

Trong lòng cậu bỗng hơi khó chịu.

wtp Mật Kết

Nhiều năm như vậy rồi cậu chưa từng nghĩ đến, sao hôm nay đột nhiên lại nhớ lại chứ.

Ngay lúc này, leng keng leng keng, điện thoại Tăng Lý đổ chuông.

Là Phí Lập.

Bên kia Phí Lập ăn cơm tất niên khá sớm, đợi cả một ngày cũng không đợi được điện thoại của Tăng Lý, thật sự hắn không kiềm chế được nữa rồi, lén lút trốn ra ngoài tìm một nơi gọi điện cho cậu, "Ăn cơm chưa? Sao không gọi điện thoại cho tôi thế? Có nhớ anh không?"

Điện thoại vừa được kết nối, Phí Lập vội vàng hỏi mấy câu liên tiếp làm Tăng Lý sửng sốt, Phí Lập cũng không muốn nghe câu trả lời, chẳng qua là nhớ người ta muốn nói chuyện với với cậu, muốn nghe giọng cậu mà thôi.

"Này, tôi với cậu, tôi hối hận rồi, nếu biết trước đã không về. Mẹ tôi và ba dượng tôi chỉ chăm chăm show ân ái chẳng ai thèm để ý đến tôi, còn em trai tôi ấy, không đáng yêu tí nào... chẳng đáng yêu như tôi đã nghĩ, không đáng yêu bằng cậu. Càng lớn càng xấu, béo ú, ông đây nhìn mà ghét." Ngoài miệng thì Phí Lập nói như vậy, nhưng trong lời nói là chẳng có tí ý không thích nào, "Cậu thì sao? Đang ở nhà à?"

Tăng Lý nghe thấy giọng hắn, trái tim vốn đang hiu quạnh chẳng biết vì sao thoáng cái đã tràn đầy. Cậu gật đầu, một lúc sau mới nhớ ra Phí Lập không nhìn thấy được, bèn nói: "...Ừ, đang ở nhà."

"Hi hi." Phí Lập cười ngốc hai tiếng, trốn ở đằng sau gốc cây lén lút nhín vào trong nhà, em trai hắn đang đi khắp nơi tìm, bỗng hắn thốt ra một câu: "Tôi nhớ cậu quá."

Trái tim Tăng Lý nảy lên một cái, không biết vì sao lại cảm thấy hơi cay cay, nỗi buồn dâng lên, nói: "Tôi cũng nhớ cậu lắm."

Thật ra Phí Lập nói xong câu vừa nãy thì đã thấy hối hận, quá đen tối, hắn đang định lấp liếm, kết quả Tăng Lý lại nhét vào miệng hắn một miếng mứt táo.

Phí Lập hạnh phúc dựa lên thân cây, một tay đút trong túi quần, nhướng mày, cười như một tên ngốc, "Ngoan quá. Bảo bối nhỏ của chúng ta ăn cơm chưa?"

"Bảo... bảo bối nhỏ cái gì, đừng gọi linh tinh." Tăng Lý ngượng ngùng, cậu cảm thấy nó cứ là lạ, quay đầu nhìn đằng sau Du Du vẫn còn đang nấu cơm, "Chưa, mẹ tôi đang nấu, chắc sắp xong rồi."

"Ồ ồ," Phí Lập nói, "Ăn gì thế?"

Tăng Lý, "Vẫn chưa nấu xong mà...."

Phí Lập cười ngốc một lúc, "Cậu đừng cười tôi, thật ra tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn thôi."

Thật ra Tăng Lý cũng muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn, cho nên cũng ngại ngùng nói, "Ừm... ừm, tôi biết."

"Cậu biết gì nào." Phí Lập tỏ vẻ nghi ngờ, "Cậu chẳng biết gì cả."

Cậu không biết rằng tôi đã thích cậu.



wtp Mật Kết

Phí Lập cúi đầu nhìn giày trên chân mình, "Đúng rồi, bây giờ không phải là năm mới sao, anh cậu đã trưởng thành rồi đấy."

Tăng Lý không thể get được ý của hắn, "Hình như tôi... vẫn còn một năm nữa."

Vẫn còn một năm nữa.

"Lâu thật." Phí Lập chậc một tiếng, giọng nói tiếc nuối, "Lớn nhanh lên nhé, bảo bối nhỏ của tôi."

Tăng Lý không thích ứng được với sự buồn nôn đột nhiên của Phí Lập vào tối nay, "Sao... sao cậu cứ gọi lung tung thế hả."

Phí Lập cười, thật ra hắn cũng hơi xấu hổ, gãi gãi má nói: "Làm sao, cậu không thích à?"

Tăng Lý, "Không... không thích." Thật ra cũng ổn.

Phí Lập cười một cách vô liêm sỉ, "Tôi thích."

Tăng Lý, "...."

"Không, không nói nữa." Du Du bưng đồ ăn lên bàn, đang gọi cậu ra ăn, Tăng Lý nói: "Tôi đi ăn cơm trước đây."

"Ơ...." Giọng Phí Lập hơi thất vọng, còn chưa nói được bao lâu mà, "Được được, cậu đi đi, muốn nói chuyện với cậu một lúc cũng không được."

Tăng Lý khó xử, "Tôi... tôi cũng muốn nói chuyện với cậu. Nhưng, nhưng mà..."

Phí Lập cười, "Tôi trêu cậu đấy, ngốc ạ. Mau đi ăn cơm đi, gia đình ăn cơm tất niên thiếu ai cũng không được, mau đi ăn đi bảo bối nhỏ."

"Cậu... cậu lại gọi linh tinh!" Tăng Lý xấu hổ, ngừng lại một lúc rồi bỗng hỏi, "Vậy, vậy sang năm... cùng nhau, ăn không?"

Ban đầu Phí Lập vẫn chưa kịp phản ứng lại, "Gì cơ?"

Tăng Lý mím môi không nhắc lại, cậu bước vào phòng chuẩn bị cúp máy, "Không có gì."

Phí Lập ngẩn ngơ, chậm rãi hiểu ra ý của cậu.

wtp Mật Kết

Hắn cong môi, ánh mắt lấp lánh, vội nói: "Ăn, tôi ăn!"

"Đương nhiên là cùng nhau ăn rồi!"

- -Gia đình ăn cơm tất niên, thiếu ai cũng không được.

Hôm nay Du Du nấu một bàn đầy thức ăn, bảy món ăn hai canh, Tăng Lý ngồi xuống bàn cơm đã thấy hơi lo lắng làm sao để giải quyết đồ ăn này.

Chắc chắn là ăn không hết.



Thế nhưng dáng vẻ của Du Du lại rất vui mừng, động tí lại gắp cho Tăng Lý, còn tự nói một mình, "Ăn cái này nhiều một chút, còn cả cái này nữa, tươi lắm, đồng nghiệp tặng mẹ, mua ở nước ngoài đấy, ngon lắm...."

Giống như đang bù đắp gì đó.

Tăng Lý ngoan ngoãn nhận lấy từng miếng từng miếng một, chậm rãi ăn, Du Du cũng không nói gì, nhiệt tình gắp thức ăn đưa canh cho con trai.

Một lúc sau, bỗng bà nhận được một cuộc điện thoại, nói liền mấy tiếng alo, nói: "Ồ, cảnh sát Giang à... chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới. Vẫn đang trực ban sao? Vất vả quá... à à, có thể, để tôi hỏi xem."

Bà đặt điện thoại xuống, hỏi một câu thăm dò, "Chú Giang đang trực ở gần đây, chút nữa có thể đến đây ăn một bữa cơm không?"

Tăng Lý chớp chớp mắt, gật đầu, "Vâng...."

Thật ra không cần hỏi cậu.

Bên kia lại nói thêm mấy câu, dường như là đang ngạc nhiên, một lúc sau bỗng Tăng Lý nói: "Thế... mẹ, mẹ và chú Giang...."

Du Du luống cuống.

wtp Mật Kết


Tăng Lý nhìn thấy hết, cậu hỏi, "Hai người... đang qua lại ạ?"


"Không, không phải...." Du Du hơi căng thẳng, "A Lý, con yên tâm, mẹ sẽ không tìm ba dượng cho con đâu. Con cứ chăm chỉ học hành, không cần nghĩ đến cái khác, mẹ và chú Giang chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi."


Tăng Lý không nghe, cậu cụp mắt, nói: "Sao có thể, không tìm chứ."


Thật ra mẹ có thể không cần áy náy với con như vậy.


Đó không phải do mẹ sai.


Tăng Lý mấp máy môi, cuối cùng nói, "Mẹ cứ theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi... mẹ."


14/05/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK