• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mật Kết-

Tối hôm ấy Hàn Đông và Thái Khang lại cãi nhau một trận.

Phí Lập phiền gần chết, hắn dựa vào tường nhăn mày rút ra một cây thuốc lá.

Vốn dĩ hắn định tiết ba sẽ quay lại lớp, kết quả lại xảy ra chuyện này, bây giờ sắp đến giờ tan tiết thứ bốn rồi.

"Này." Hàn Đông ném cả gói kẹo cao su vào tay Phí Lập, hắn đút tay vào túi quần, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Kẹo cao su của mày đây, siêu thị tí thì đóng cửa mất."

Phí Lập nhìn hắn một cái: "Cảm ơn."

Làn khói cuối cùng của điếu thuốc cũng tan đi, Phí Lập tiện tay ném nửa điếu thuốc vào thùng rác, xé gói kẹo dùng lưỡi lấy ra một cái kẹo cao su, kéo vào trong miệng nhai. Mùi thơm trong khoang miệng bắt đầu khuếch tán ra, ngọt lịm.

wtp Mật Kết

Lớp mười chỉ học ba tiết tự học tối, một lúc sau dãy phòng học trở nên tối đen, Hàn Đông chống tay trên lan can, nửa người giấu đằng sau cây cột, cậu ta nhìn về phía tòa nhà của lớp mười một ở xa xa kia, không hiểu hành vi của Phí Lập: "Tăng Lý cũng có phải em trai ruột của mày đâu, sao mày lại sợ cậu ta phát hiện ra mày hút thuốc?" Hàn Đông quay đầu nhìn hắn, cười một lúc, "Hơn nữa, cứ cho là em trai thì cũng không thể quản nổi chuyện anh trai mình hút thuốc mà."

Phí Lập không hé răng, chậm rãi nhai kẹo cao su, để mùi kẹp cao su át đi mùi thuốc lá. Hắn nhăn mày, đẩy đẩy Hàn Đông đang đứng bên cạnh, hắn cũng đứng nấp sau cây cột, nhìn về phía lớp 11-1.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi ở ở sổ phía sau lớp học.

"Tao không thích để cậu ấy nhìn thấy tao không tốt." Phí Lập đột nhiên nói: "Có thể giấu thì cứ giấu."

Hàn Đông bật cười, thấy hơi mới lạ: "Mới mẻ đấy. Trước kia mày nói, mày chẳng quan tâm thứ gì mà?"

Phí Lập quay đầu nhìn Hàn Đông, quay người lại, hai tay chống lên lan can, mặt hướng về phía cửa sổ phòng học.

Hắn nhìn thấy bản thân mình trong gương.

wtp Mật Kết

Không có biểu cảm gì, gương mặt Phí Lập hung dữ như du côn.

"Con nít như mày làm sao mà hiểu được." Phí Lập chế nhạo Hàn Đông một câu, nheo mắt lại nhìn lên trần nhà, thở dài: "Mày biết không, bình thường ánh mắt Tăng Lý nhìn tao lúc nào cũng là sùng bái. Kiểu giống như anh hùng trong truyện tranh ấy, như đang nhìn một thần tượng mười phân vẹn mười. Nhưng tao không phải."

Phí Lập ngừng một lúc rồi nói: "Nhưng tao muốn tao phải."

Hàn Đông lẳng lặng nhìn hắn, Phí Lập cười rồi nói: "Tao đã tuổi này rồi sao lại vẫn trẻ trâu thế chứ. –Nhưng đúng nhỉ, bất cứ ai được nhìn bởi ánh mắt ấy, ánh mắt đơn thuần đến mức mày cảm thấy chẳng có gì là không làm được, chắc chắn sẽ muốn trở thành người anh hùng trong mắt người kia, ít nhất tao muốn như vậy."

"Tao muốn trước khi Tăng Lý ý thức được tao là một người tồi tệ, thì cứ hưởng thụ sự sùng bái của cậu ấy." Phí Lập nhún nhún vai, vừa cười vừa đá Hàn Đông một cái, nói: "Không nói cái này nữa, bực mình lắm, nói xem sao mày với Thái Khang lại cãi nhau?"

Lúc hai người họ xảy ra cãi vã đúng lúc Phí Lập không có mặt.

Hàn Đông đút tay vào túi quần, nhăn mày, vừa nhắc đến Thái Khang tâm trạng hắn lại không vui, nói: "Nó bị điên. Cực đoan. Vốn dĩ đang nói chuyện bình thường, nó lại nói nó muốn đuổi theo ước mơ, tao nói được đấy, mày có thiên phú...." Hàn Đông trầm mặc một lúc, buồn bực quay đầu sang nói: "Sau đó tao thấy thái độ của nó với trong nhà rất khó chịu, nên nói nó hai câu, nó lại động tay với tao, mẹ nó nữa quen rồi."

Phí Lập phát hiện ra kẹo cao su trong miệng càng nhai càng nhạt, nên cũng chẳng nhai nữa, nhổ bã kẹo vào thùng rác, đút tay vào túi quần, chậm rãi hỏi: "Thái Khang muốn làm âm nhạc đúng không?"

Hàn Đông: "Ừm, chơi dương cầm."

"Ồ, thảo nào, cái cái này đắt phết đấy." Phí Lập nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Hàn Đông, "Thế này, thi tháng xong thì ăn một bữa?"

Hàn Đông trừng mắt: "Mày muốn tao chủ động cầu hòa với nó á?"

"Nghĩ nhiều rồi." Phí Lập nói, "Tao mời khách, có đến không?"

Phí Lập nhìn ra Hàn Đông cũng có ý muốn giảng hòa với Thái Khang, không ngoài dự đoán, môi Hàn Đông hơi mấp máy, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Tùy mày."

wtp Mật Kết

"Nhưng," hắn nghĩ đến gì đó, do dự quay đầu hỏi Phí Lập, "Sao lại phải để đến lúc thi tháng xong?"

Nói đến đây là đầu Phí Lập lại đau: "Vì ông đây phải học hành chăm chỉ, chuẩn bị chiến đấu với thi tháng."

Hàn Đông ngạc nhiên: "Đm mày trêu tao à?"

"Ai rảnh mà đi trêu mày." Phí Lập đạp hắn một cái, bĩu môi, giọng điệu không dễ nghe lắm, "Thỏ nhỏ, à, Tăng Lý ấy, muốn học hành chăm chỉ với tao để thi đại học, tao còn lòng dạ nào để đi quan tâm đến chuyện của bọn mày nữa?"

Hàn Đông chậc chậc mấy tiếng: "Mồm thì nói rõ khó nghe, cười thì lại rõ đê tiện. Không biết lại còn tưởng mày đang yêu đương đấy."

"Mày cút mẹ mày đi." Phí Lập mắng một câu, ngẩng đầu lên, lười biếng ngáp một cái, ánh mắt dừng lại ở đồng hồ đeo trên cổ tay.

"Được rồi, sắp tan học rồi đấy, tao về lớp trước đây." Phí Lập đút tay vào túi áo, quay người bước đi, "Hẹn rồi đấy, thi tháng xong thì đi."

Hàn Đông ở đằng sau mắng hắn: "Mẹ mày nữa Phí Lập mày đúng là cái đồ không có tiền đồ!"

Phí Lập cười.

wtp Mật Kết

Tăng Lý vẫn đang đợi hắn đưa về nhà, hắn lười so đo với tên ngốc Hàn Đông kia.

Tăng Lý vốn dĩ nghĩ rằng Phí Lập thật sự không đến, bèn chậm rì rì làm nốt bài tập, sau đó thu dọn đồ đạc ở trên bàn, lúc đứng dậy cậu mới chú ý đến bàn Phí Lập lộn xộn, cậu thở dài rồi lại ngồi xuống dọn hộ hắn.

Lúc Phí Lập quay lại lớp điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một màn này.

Nói thật, hắn quay lại hơi muộn, bình thường tan học một cái là hắn và Tăng Lý đi về ngay, hắn sợ hôm nay tan học một cái là Tăng Lý chạy mất, cho nên dọc đường đi hắn vẫn luôn để ý. Không nghĩ đến tên nhóc này vẫn chưa về.

Phí Lập nổi lên ý xấu, hắn muốn trêu Tăng Lý một chút, nên hắn lén lút chuồn đến đằng sau cậu, Tăng Lý đang cúi người thu dọn sách vở bỏ vào gầm bàn cho hắn, Phí Lập bén vỗ mạnh lên vai cậu, cười sán lại gần: "Nhân lúc tôi không ở đây, lén lút ngồi vào chỗ của tôi à? Nếu cậu muốn làm thì cứ nói với tôi một tiếng, anh đây cho cậu—"

"...Á!" Tăng Lý bị dọa sợ hết hồn, cơ thể giật ra đằng sau, đập mạnh vào người Phí Lập.

Mũi Phí Lập bị đụng đau, hắn che mũi lùi lại phía sau: "Đậu mé, Tăng Lý cậu mưu sát chồng mình à!"

Tăng Lý cũng hoảng, cậu bị Phí Lập dọa cho hết hồn, theo bản năng ngồi xuống, không nghĩ đến lại đụng phải hắn. Tăng Lý vội vàng đứng dậy đến xem tình hình của Phí Lập, cậu lo lắng dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mũi hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu, không sao chứ? Đau không? Tôi... tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé."

Thật ra Phí Lập cũng không đau như vậy.

wtp Mật Kết

Đau cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, lúc vừa đụng thì khá đau, từ nhỏ đến lớn hắn ngã quen rồi, một tí đau đớn này có là gì. Vốn dĩ Phí Lập định xua tay nói không sao, nhưng lúc này hắn nhìn vào ánh mắt quan tâm của Tăng Lý, trong lòng lại hơi ngứa ngáy, nên hắn bèn thay đổi chủ ý, hắn che mũi ngồi xuống nghế của cậu, rên rỉ: "Đau, cực kỳ đau. Tôi đau gần chết rồi này, sao cậu lại ra tay mạnh thế chứ, nếu tôi bị cậu đụng chết thì tính phúc nửa đời sau của cậu biết phải làm sao?"

Tăng Lý bị Phí Lập trêu ghẹo quen rồi, cậu sốt ruột đến xem tình hình của Phí Lập, nói: "Rõ ràng... rõ ràng là cậu tự dọa tôi. Tôi, tôi đưa cậu đến phòng y tế xem thế nào? Đau lắm à? Tôi xoa cho cậu nhé? Nhịn một lúc... nhịn một lúc là hết thôi."

Cậu vừa nói vừa đưa tay định xoa cho Phí Lập, Phí Lập ma xui quỷ khiến lại bắt lấy cổ tay Tăng Lý, đôi con ngươi đen kịt nhìn cậu một lúc lâu.

Tận đến lúc giọng nói lo lắng của Tăng Lý đánh thức hắn: "Phí... Phí Lập? đừng đùa nữa, nếu nghiêm trọng thì không thể chậm trễ đâu."

"À, à." Phí Lập hoàn hồn, chú ý đến tay mình đang nắm chặt lấy tay Tăng Lý, hắn hoảng hồn, vội thả tay Tăng Lý ra cứ như bị điện giật.

Rốt cuộc hắn làm sao thế, làm sao thế này.

Phí Lập hoảng loạn đứng dậy, bỗng chốc hắn không còn muốn trêu Tăng Lý nữa, hình như có thứ gì đó cực kỳ nóng bỏng đang quay cuồng bên trong trái tim hắn, khiến hắn mãi không bình tĩnh lại được, mạch suy nghĩ cũng không được bình tĩnh. Trên mặt bóng bừng, trong lòng cũng nóng hừng hực như vậy.

"Không, không sao. Bây giờ không đau nữa, bọn mình đi thôi, về nhà." Phí Lập không dám nhìn Tăng Lý nữa, hắn đút tay vào túi áo vội vàng cất bước đi.

"Phí Lập!" Tăng Lý theo bản năng túm hắn lại, xách cặp đi theo hắn, "Thật sự không sao chứ? Có muốn... có muốn đi khám không?"

Xèo xèo.

wtp Mật Kết

Lúc chạm vào làn da của Tăng Lý giống như có một cái bàn là đè lên người hắn vậy, thiêu đốt Phí Lập đến bất tỉnh nhân sự. Ngọn lửa hành hạ tra hỏi trên từng tấc cơ thể hắn, đầu Phí Lập trắng xóa, giây tiếp theo hắn hung hăng hất tay Tăng Lý ra. Bụp một tiếng, cặp sách rơi xuống đất. Hắn sửng sốt, Tăng Lý cũng sửng sốt.

Phí Lập hoàn hồn, quay đầu nhìn.

Trên mặt đấy là cặp sách của hắn, Tăng Lý cầm hộ hắn, bị hắn quăng xuống đất.

"Xin, xin lỗi...." Không biết vì sao, Phí Lập cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn Tăng Lý, hắn ngồi xổm xuống xách cặp lên.

Tăng Lý không nhúc nhích, trầm mặc nhìn Phí Lập một lúc lâu, bỗng nhiên lấy hết dũng khí đến kéo tay Phí Lập, lần này Phí Lập đã chú ý đến nên không đẩy ra.

Chỉ là hắn cảm thấy tay hắn nóng bỏng, chỗ da tiếp xúc với Tăng Lý giống như có hàng nghìn vạn con kiến đang leo lên tay hắn vậy.

Tê dại, tê dại đến thẳng trái tim hắn, khiến Phí Lập hoàn toàn tê liệt.

"Phí Lập," Tăng Lý ngước mắt nhìn cái gáy của Phí Lập, giọng cực nhẹ: "Không sao chứ?"

Cái người này bạn nói xem kỳ lạ biết bao.

Rõ ràng là một người vừa nhát gan vừa sợ sệt, sau khi bị hắn vô ý nổi giận thì phản ứng đầu tiên không phải là lùi bước, mà là lại nắm lấy tay của hắn, hỏi, không sao chứ?

Kỳ lạ biết bao.

wtp Mật Kết

Cái tên nhóc con này.

"Không sao." Phí Lập lắc lắc đầu, nhét tay vào túi áo, quay người xoa xoa mũi, "Không đau, vừa nãy tôi, ầy cậu cứ coi như tôi có tí tật xấu đi. Đừng quan tâm đến những thứ này, về nhà về nhà thôi, lạnh gần chết rồi đây này."

Tăng Lý nhìn hắn một cách nghi ngờ, thấy Phí Lập thật sự không sao mới từ bỏ, quay lại đẩy ghế về chỗ cũ, tắt đèn, rồi mới đi ra ngoài cùng Phí Lập.

Trên đường, đột nhiên Phí Lập nhớ đến gì đó, hắn quay đầu hỏi cậu: "Hôm nay cái cặp này sao lại dẹt dẹt thế?"

Tăng Lý bất đắc dĩ nói: "Vì bình thường cậu toàn làm phiền tôi... nên tôi chưa làm xong bài tập đấy."

Phí Lập dường như bây giờ mới phát hiện ra điều này, ngại ngùng quay đầu đi, cười rồi ồ một tiếng.

Không lâu sau hắn lại hỏi: "Bình thường tôi... tốc độ như bây giờ. Chỉ là bình thường...."

Tăng Lý kéo kéo quai cặp, bên dưới ánh sáng đèn đường, nói: "Không muốn khiến cậu đợi lâu mà thôi."


Thình thịch, thình thịch.


wtp Mật Kết


Dưới ánh sáng đèn đường Tăng Lý giống như được mạ lên một lớp ánh sáng màu sắc, đánh thẳng vào trái tim Phí Lập. Hắn thản nhiên cong khóe môi, xoa mũi, quay đầu, đá đá chân, một tay xách cặp, không nói gì.


Hắn muốn nói gì, hai người đều hiểu không muốn chọc thủng.


Nụ cười sẽ bị truyền nhiễm.


Phí lập vừa cười Tăng Lý cũng cười theo hắn. Nụ cười rất nhạt nhưng lại tràn đầy vui vẻ.


13/11/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK