Tại khu Thần Nông, thủ đô.
Khách sạn Thần Nông.
Diệp Hắc dừng xe ở bãi đỗ, nhóm người Lâm Ẩn đi vào căn phòng hạng sang trong khách sạn.
Đến phòng khách, Lâm Ẩn ngồi vào bàn, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam mỗi người đứng một bên.
Hoàng Tiểu Mai được bố trí nghỉ ngơi ở phòng sát vách.
Lâm Ẩn cầm lên ấm trà, từ tốn rót thêm trà cho hai người.
“Ông Hoàng, đây là Diệp Hắc”, Lâm Ẩn nghiêm mặt giới thiệu, “Ông Hoàng là lớp đàn anh đi trước trong giang hồ, Diệp Hắc, việc sau này anh phải nghe theo ông ấy”.
“Vâng!”, Diệp Hắc đón lấy trà, kính cẩn gật đầu.
“Cậu Ẩn quá lời, thế lực của cậu Diệp có kém gì tôi đâu chứ, vả lại còn trẻ thế này cơ mà”, Hoàng Thanh Sam đón lấy trà, khiêm tốn nói, “Lâu lắm rồi tôi không lộ diện, không dám chỉ dạy cậu đây.”
Sau khi uống trà, Hoàng Thanh Sam nhìn Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Cậu Ẩn, không biết cậu mời tôi xuống núi là có việc gì?”
Lâm Ẩn do dự một hồi, rồi nói: “Không dám giấu gì ông Hoàng, tôi cần ông liên minh với Diệp Hắc giúp tôi trông chừng một nhóm người Phù Tang, tìm ra một kẻ tên Cung Cửu.”
“Tên Cung Cửu này, chưa xác định thực lực được, nhưng chắc chắn sẽ không tệ. Theo thông tin đã biết, người này xuất thân từ đạo Thiên Cơ Phù Tang, đương nhiên là người đứng đầu của đạo Thiên Cơ tại kinh đô. Thậm chí, người này còn có thể là thủ lĩnh của đạo Thiên Cơ ở Long Quốc”.
Nói rồi, Lâm Ẩn nhìn về Hoàng Thanh Sam, muốn xem phản ứng của ông ấy ra sao.
Thế lực của Cung Cửu không còn nghi ngờ, tuy chưa từng gặp mình, nhưng từ một loạt những thủ đoạn và mưu tính thâm hiểm của ông ta có thể thấy được là nhân vật không dễ động vào.
Đặc biệt, Cung Cửu kiểm soát cả nhà họ Ninh, nắm giữ số tài sản và thế lực lớn như vậy ở Long Quốc. Tóm lại, rất có khả năng là thủ lĩnh cao nhất của đạo Thiên Cơ Phù Tang, chắc chắn là nhân vật đáng gờm.
“Đạo Thiên Cơ Phù Tang? Cung Cửu?”.
Hoàng Thanh Sam nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ gì đó.
“Ông Hoàng, ông có biết đạo Thiên Cơ không?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Cậu Ẩn, khi còn trẻ tôi lang bạt khắp nơi, nên từng tiếp xúc qua với một vài thế lực trong bóng tôi của Phù Tang quốc”,Hoàng Thanh Sam nghiêm mặt nói: “Tôi còn từng giết một tên thủ lĩnh cấp cao của Bát Sà Xã. Người của Bát Sà Xã giờ đang truy sát tôi”.
“Còn về Thiên Cơ đạo này, tôi càng tiếp xúc nhiều hơn”, Hoàng Thanh Sam từ tốn nói: “Theo tôi được biết, Thiên Cơ đạo trước giờ kín tiếng, thần bí, dù ở đất nước Phù Tang cũng rất ít người biết đến”.
“Tất cả người cầm đầu có địa vị ở Thiên Cơ đạo đều lấy biệt hiệu là con số, con số càng lớn, địa vị càng cao”.
“Tôi có thể đoán ra, Cung Cửu này là một kẻ có biệt hiệu vô cùng cao ở đạo Thiên Cơ”.
Hoàng Thanh Sam chậm rãi nói:
“Cậu muốn tôi tìm ra chỗ ẩn nấp của Cung Cửu ở thủ đô. Vậy cậu có manh mối gì không?”.
Lâm Ẩn gật gật đầu, Hoàng Thanh Sam cũng không hổ danh là tay già đời, kiến thức phong phú sâu rộng.
“Tôi đã biết được căn cứ của người Phù Tang đang ẩn nấp”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói. “Ông Hoàng, ông phụ trách trông chừng mấy người này, đợi họ gặp được Cung Cửu, rồi ra tay khi có hành động”.
Nói rồi, Lâm Ẩn đưa cho Hoàng Thanh Sam một cái hộp màu đen, bên trong có đầy đủ tài liệu tình báo.
“Cậu Ẩn, việc này cậu cứ yên tâm, theo dõi đám người Phù Tang, tôi làm được”, Hoàng Thanh Sam nghiêm nghị nói: “Còn Cung Cửu mà cậu nhắc đến, qua một khoảng thời gian cũng có thể tìm ra cho cậu.”
“Ừm”, Lâm Ẩn gật đầu, nhìn về phía Diệp Hắc rồi nói: “Diệp Hắc, ông Hoàng đi khỏi ngõ Phỉ Thúy, khá là huyên náo. Kẻ trước kia luôn truy sát ông ấy có lẽ cũng sẽ nghe tin mà đến”.
“Anh đích thân dẫn người âm thầm dõi theo, có phát hiện bất thường gì lập tức theo sát giúp đỡ”.
Trước kia, Hoàng Thanh Sam từng tham gia vào cuộc tranh đấu giữa nhà họ Tề và nhà họ Văn. Lần ra tay trợ giúp này, có thể đánh động đến thế lực Hắc Long Vương ở thủ đô. Hoặc bị Thanh Long Vệ theo dõi ở thủ đô.
Bảo Diệp Hắc quay lại theo dõi, nói không chừng có thể dựa vào đó để tìm ra manh mối.
Dù gì, việc của Thanh Long Vệ ở thủ đô luôn là khúc mắc trong lòng Lâm Ẩn.
Hắc Long Vệ ít nhất còn để lộ tung tích, Thanh Long Vệ của thủ đô trước giờ chưa từng xuất đầu lộ diện. Trước kia mình ở tổng đàn Thanh Long Vệ cũng nhìn thấy hai người tự sát. Lâu vậy rồi mà Thanh Long Vệ vẫn không có động tĩnh gì, đây là hiện tượng rất lạ.
Theo quy luật, càng là nơi không có động tĩnh gì mới là nơi đáng sợ nhất.
“Đúng thế”, Diệp Hắc cũng kính cẩn gật đầu.
“Được rồi, ông Hoàng, mấy hôm nay tôi còn có việc phải làm, ông trao đổi với Diệp Hắc nhé”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Còn nữa, chuyện cô cháu gái Hoàng Tiểu Mai của ông, ông cũng sắp xếp ổn thỏa đi. Có cần gì ở thủ đô thì cứ gọi Diệp Hắc”.
“Nghe theo lời căn dặn của cậu Ẩn”, Hoàng Thanh Sam trịnh trọng gật đầu.
Việc đã giao rõ ràng, Lâm Ẩn cũng không nói nhiều, quay về phòng riêng kế bên nằm ngủ một giấc.
……
Buổi trưa ngày thứ 2
Môt chiếc Bentley màu đen đi ra từ bãi đỗ xe của khách sạn Thần Nông, đi về phía đồi trà, một thắng cảnh của khu Thần Nông.
Hades đang lái xe, Lâm Ẩn ngả về ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam phải xử lý công việc trong âm thầm.
Bên Vu Tắc Thành và Long Dương cũng xử lý công việc khắp nơi trong khu Hoa Dương.
Bên cạnh mình cũng chỉ còn mỗi Hades vệ sĩ kiêm tài xế là có thể dẫn theo.
Tinh tinh!
Lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn reo lên.
“A lô, cậu Ẩn, cậu có bận không? Tôi là Triệu Thừa Kiền”, Đầu dây bên kia là một giọng trầm của đàn ông: “Nhà họ Triệu chúng tôi bên này đã đến đông đủ, chỉ đợi cậu Ẩn tới thôi”.
“Tôi đang đi rồi, nửa tiếng nữa sẽ tới nơi”, Lâm Ẩn nói.
“Vâng. Cậu Ẩn, có vài lời tôi cũng không biết có nên nói không”, Triệu Thừa Kiền băn khoăn nói.
Lâm Ẩn nói: “Cứ nói đi”.
“Cậu Ẩn, tôi biết cậu không có tình cảm gì với em gái nhà mình, nên tôi cũng mong gì hơn. Nhưng cụ bà và cụ ông trong nhà không nghĩ như tôi”, Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói: “Cho nên, tôi hy vọng cậu Ẩn đến nhà họ Triệu. Cho dù sự không thành, nhưng tình cảm giữa nhà họ Tề và nhà họ Triệu vẫn còn”.
“Tôi có thể tiết lộ cho cậu ý của cụ bà là hy vọng cậu chấp nhận hôn sự. Từ đó dồn hết sức vào nhà họ Triệu, giúp cậu đánh bại nhà họ Từ”.
“Hả?”, Lâm Ẩn nổi hứng, “Việc của nhà họ Triệu anh quyết không nổi. Vậy ý của anh là?”
Anh ấy nghe ra ý sâu xa của Triệu Thừa Kiền.
Triệu Thừa Kiền con người này không thể xem nhẹ, người như vậy không chỉ là cậu cả của nhà họ Triệu, còn là thiếu chủ của Dương Môn.
Nếu tính ra, thân phận thiếu chủ Dương Môn cao hơn so với người thừa kế của nhà họ Triệu nhiều.
“Cậu Ẩn, tôi không thể tự làm chủ ở nhà họ Triệu. Nhưng trên danh nghĩa cá nhân tôi muốn bàn bạc với cậu chuyện hợp tác ở thành Thiên Long”, Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK