"Đúng vậy, chính là nó, tên Lâm Ẩn, thằng rể rác rưởi ở một tỉnh lẻ! Ỷ bản thân biết chút đánh đấm, còn có Chris ở bên giúp đỡ, là đã ra tay độc ác với tôi đến vậy!", Tiêu Trang nói với giọng nặng nề.
"Lâm Ẩn, cậu sẽ trả giả cực kỳ đau đớn và thê thảm bởi hành động ngu xuẩn lúc trước của mình", người đàn ông mặc đồ Đường lạnh giọng lại nói: "Nghe bảo cậu muốn lên sàn đấu với với ông tổng Maugdi à? Được lắm, tập đoàn Tiêu thị chúng tôi cũng sẽ phái người tham gia, cậu có dám nhận trận đấu này không?".
"Thằng nhãi vô dụng như mày không dám chứ gì? Chẳng phải ỷ mình mạnh mẽ lắm sao?", Tiêu Trang mỉa mai: "Chút võ mèo cào của mày, ở đây chẳng đủ dùng đâu!".
"Đã ngồi xe lăn rồi mà còn không biết khiêm tốn lại?", Lâm Ẩn cười mà như không nói: "Tao có thể phế mày một lần, vậy cũng có thể phế mày thêm lần nữa".
Cũng có chút thú vị, tên Tiêu Trang này vẫn chưa hết hy vọng báo thù mình à, ra tìm cách ám sát Chris, bản thân anh ta ra tay nên bảo tập đoàn Tiêu thị đến xử lý giúp, còn mình thì tìm cách liên thủ với Maugdi, chủ động tìm đến đây.
Vậy thì tốt quá, diệt gọn cả đám.
"Hừ, mày không còn cơ hội huênh hoang như ở thành phố Thanh Vân nữa đâu!", ánh mắt Tiêu Trang âm u, gắt gao siết chặt nắm đấm lại.
Lần trước bị Lâm Ẩn đánh phế ở thành phố Thanh Vân, sau khi ngồi xe lăn, trạng thái của Tiêu Trang gần như đã sụp đổ, anh ta vô cùng không cam lòng, sau đó không ngừng nghĩ cách trở về báo thù Lâm Ẩn.
Trong suy nghĩ của Tiêu Trang, ở thành phố Thanh Vân kia là do anh ta không có chỗ dựa, cũng không dẫn theo người nào mạnh mẽ nào. Anh ta vốn mượn thế lực của Chris, ai ngờ lại bị lão già kia bị cắn ngược lại một cái, lúc này mới bại dưới tay thằng rể rác rưởi Lâm Ẩn ở cái tỉnh lẻ đó.
Hoàn toàn là "lật thuyền trong cống ngầm"!
Anh ta đường đường là cậu cả của Tiêu thị ở nước M, nếu đối đầu trực tiếp, Lâm Ẩn dựa vào đâu mà đấu lại mình?
Ở Cảng Thành có phân bộ của tập đoàn Tiêu thị, có mạng lưới liên lạc khổng lồ, hơn nữa còn liên hợp với ông lớn Maugdi, anh ta tự tin chắc chắn có thể diệt trừ Lâm Ẩn lẫn Chris!
...
Mười phút sau.
Tầng sáu mươi tòa nhà Thủy Tinh, phòng triển lãm khổng lồ ở tầng này bị niêm phong lại y như tầng hầm.
Ở vị trí ngay chính giữa được đặt một võ đài to lớn làm bằng đá, giống như một đàn thờ thời cổ, phía trên tảng đá còn có vài vết máu loang lổ.
Xung quanh có một vòng tròn chỗ ngồi trông rất xa hoa, còn xây cả phòng bao riêng, giống như đúc sàn đấu thời cổ đại.
Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì bước vào, anh ngồi vào vị trí trong loạt ghế ở đây, theo sau là Chris và Hades.
Vừa vào sân, anh đã nghe được mùi máu tanh nồng gay mũi, trong đây tràn ngập sát khí giống nơi chiến trường.
Giờ khắc này, trên võ đài có một người đàn ông một châu Á đang liều mạng tranh đấu với một gã da đen, hai người đánh đến mức quần áo nát bươm, lộ ra cơ thịt lực lưỡng, cả người đâu đâu cũng loang lổ vết máu, trên trán chảy mồ hôi ròng, đôi mắt tràn ngập dục vọng khát máu, cứ như hai con thú hoang đang cắn xé nhau.
"Vua Nắm Đấm Đen của Đông Nam Á, đánh mạnh lên đi! Ông đã cược cho anh hai triệu rồi!"
"Giết chết nó đi! Giết chết tên quỷ đen ấy đi!".
Vua Nắm Đấm Đen kia bỗng bị cao thủ da đen đối diện đấm một cú, sau đó nắm đấm cứng rắn kia ra sức đâm xuyên qua bụng, thủng thành một lỗ máu, cả người tên kia máu me đầm đìa, rít lên tiếng gào thê thảm, tắt thở ngay tại chỗ.
Phía dưới đài có hai người áo đen đeo vẻ mặt lạnh lùng đi tới, lôi người thua cuộc kia đi.
"Mẹ kiếp còn gáy là Vua Nắm Đấm Đen, đúng là xúi quẩy, bị đánh chết dễ vậy á?".
"Kích thích, kích thích quá đi! Lời nhiều quá, tôi đã nói rồi, gã da đen kia xuất thân từ tổ chức ngầm nổi danh ở nước ngoài, mạnh lắm! Tôi đã cược năm triệu đấy!".
"Mẹ nó, cái này chơi còn phê hơn cả đua xe hay gái gú nữa! Đợi đó, tôi cũng phải bảo bố tìm cho mình một cao thủ để lên đài mới được! Kích thích quá đi mất!".
Một trận đánh phân sống chết trôi qua, khắp nơi trong đài đều vang lên tiếng cảm thán rợp trời.
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi trợn trừng mắt, hít thở dồn dập.
Lâm Ẩn nhìn lướt qua, người đang ngồi hình như đều là công tử bột hoặc người có của cải hùng hậu ở Cảng Thành này, họ coi những trận đấu tranh giành sống chết này là một loại hoạt động giải trí.
Liều mạng tranh đấu một cách tàn nhẫn và nguyên thủ nhất, lại khiến họ kích thích vung ra một món tiền cược lớn.
Quả thật, những võ đài sống chết này đối với đám công tử bột nhà giàu ngậm thìa vàng từ nhỏ, chưa từng thấy qua máu rơi, cùng với một đám ông chủ quanh năm làm việc trong phòng mát, nó có sự hấp dẫn vô cùng chí mạng.
"Sao thế? Anh Lâm à, có phải anh chưa từng thấy qua cảnh tượng như này, bị dọa sợ rồi đúng không?".
Cô người đẹp tên Nghê Hân là ngôi sao ở Cảng Thành kia nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, nói với giọng điệu mỉa mai.
"Ha ha, cậu Lâm này, nế bây giờ cậu sợ thì có thể nhận thua trước đấy", Maugdi tỏ vẻ bỡn cợt, nói với giọng thần bí: "Dù sao cậu cũng chỉ là một thằng oắt ăn bám đàn bà thôi. Võ đài thuộc về những người đàn ông chân chính như thế này, cậu chưa từng thấy qua chứ gì!".
Sau khi Maugdi nói chuyện với Tiêu Trang, ông ấy mới biết thì ra người Long Quốc thần bí bên cạnh Chris lại là một thằng rể rác rưởi đến từ tỉnh lẻ?
Làm cười cười chết mất thôi, trước đó Lâm Ẩn còn dọa ông ấy đứng sững, hóa ra cậu ta lại là thứ vô dụng như vậy?
Có lẽ Lâm Ẩn cũng biết chút đánh đấm, đi theo ông chủ lớn làm đàn em nhỏ. Trước đây còn tưởng Lâm Ẩn là ông trùm lớn sau lưng Chris, xem ra ông ấy nhìn nhầm rồi.
"Ha ha, họ Lâm kia, mày nghĩ rằng võ đài này là gì? Tưởng là cuộc thi chuyên nghiệp mày lên khoa chân múa tay là được?", Tiêu Trang cười gằn rồi nói, trong mắt tràn ngập sự ác độc tàn nhẫn.
"Nói cho mày biết, lên sàn đấu này phải ký giấy sinh tử, vì thế chỉ có đánh chết mới kết thúc thôi! Trên võ đài ấy chỉ có thể còn một người sống", Tiêu Trang lạnh lùng lên tiếng: "Mày là đống rác chỉ biết ỷ thế hiếp người, có can đảm lên đó đấu một mình không? Hả?".
Maugdi và mấy người Tiêu Trang ngồi chung một chỗ, mỗi người đều đưa ánh mắt khiêu khích sang Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, năm mười mấy tuổi anh đã bước ra từ đống thây chất thành núi, máu chảy thành sông ở nước ngoài rồi. Cảnh tượng này thì có gì là ghê gớm chứ?
"Mọi người, tôi là Tiêu Trang của tập đoàn Tiêu thị, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người".
Lúc này, vệ sĩ bên cạnh Tiêu Trang đưa một cái micro đến, anh ta tỏ vẻ đắc ý hô lên với toàn trường.
"Tôi quyết định lấy một tỷ ra, cược vào một trận đấu!".
"Người tôi cược chính là Lâm Ẩn ngồi bên kia! Trận này tôi cùng ông tổng Maugdi đồng thời treo giải thưởng một tỷ, đánh một một, hoan nghênh mọi người đến tham dự".
Nói xong, Tiêu Trang tỏ vẻ châm chọc nhin sang Lâm Ẩn.
"Cậu Tiêu và tổng giám đốc Mau ra tay là khác liền! Một món kếch xù đấy, một tỷ để chỉ đánh một trận? Chơi lớn quá đi mất!".
"Vãi thật! Ông tổng Maugdi và cậu Tiêu Trang đồng thời vung tay cược vào một trận sao? Còn là tỉ thí một một bình thường nữa chứ, chẳng phải thế là tạo cơ hội cho người ta ăn lên đầu à? Ai mà hơn được cậu Tiêu và tổng giám đốc Mau liên minh lại chứ?".
"Lâm Ẩn gì vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua ở Cảng Thành, gan lớn ghê, giám lên chơi võ đài với cậu Tiêu và tổng giám đốc Mau à? Chẳng phải đang tìm đường chết sao?".
"Đúng vậy đấy, anh Tiêu, anh đã bảo đó là một thằng rể rác rưởi, một tên nghèo rớt mồng tơi thôi mà, cược một tỷ sao anh ta chơi được chứ?", Nghê Hân theo đà nịnh nọt, mỉa mai lại Lâm Ẩn.
Tiêu Trang lộ vẻ đắc ý, nhìn về phía Lâm Ẩn rồi nói: "Cô Nghê mà cũng bảo mày chơi không lại kìa? Bị phụ nữ xem thường như vậy, hình như mày khó thể hiện được bản thân lắm nhỉ?".
"Một tỷ à?", Lâm Ẩn lắc lắc đầu: "Mày chơi ít quá".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK