Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Ma là cao thủ Thiên Tiên, mà người mạnh nhất trên hành tinh xanh cũng chỉ có cảnh giới Thiên Tiên, một Thiên Tiên còn phải nghe lệnh của ai?

“Ta chỉ là thống lĩnh một tộc của Hắc Ma thôi, có rất nhiều chuyện đều không có tư cách biết”, Nguyên Ma lắc đầu nói: “Ta biết trên hành tinh xanh của các ngươi có cấp cao của Ma Tộc ta, hai nghìn năm rồi, ta cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa. Nhưng nếu bên phía Ma giới không tiếp tục phái người đến, la kinh trở về Ma giới nằm trong tay ta, bọn họ cũng không thể quay về”.

“Long Huyết Đan là thật, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đến nơi đóng quân của Ma Tộc ở hành tinh xanh”.

Lâm Ẩn chậm rãi đứng lên từ trên trụ băng, sau đó lạy Từ Phúc một cái, khẽ vung tay áo, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ.

Lâm Ẩn nhẹ nhàng phất tay, thi thể của Từ Phúc chậm rãi rơi vào trong hố, tạo thành một phần mộ.

Chôn cất Từ Phúc xong, Lâm Ẩn mới quay đầu nhìn về phía Nguyên Ma, chậm rãi nói: “Tôi muốn Long Huyết Đan, đáng tiếc người và ma không thể cùng tồn tại”.

Nói xong, Lâm Ẩn đánh một quyền lên trên trụ Băng Tinh.

“Ầm ầm ầm!”

Trụ băng cao mấy trăm trượng ầm ầm sụp đổ, lộ ra thân thể cao mười mấy mét của Nguyên Ma.

“Ha ha ha ha!”

Nguyên Ma nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, cười to nói: “Hai nghìn năm, cuối cùng ta cũng tự do rồi.”

Nói xong thì nhếch miệng cười với Lâm Ẩn: “Nếu ngươi sử dụng tinh hạch Băng Tinh luyện hóa ta thêm mươi năm thì ta sẽ chết chắc, nhưng hôm nay ngươi đã thả ta ra, vì cảm ơn ngươi, hôm nay ta sẽ tiễn người về trời nhé!”

“Ông bị phong ấn hai nghìn năm, thực lực chẳng còn bao nhiêu, tôi rất muốn xem thử một Thiên Tiên rụng lông như ông đấu với Địa Tiên là tôi sẽ thế nào?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Nguyên Ma bị phong ấn hai nghìn năm vẫn luôn bị tinh hạch Huyền Tinh luyện hóa, có lẽ thực lực chỉ còn chưa đến hai phần so với thời kỳ mạnh nhất. Khoảng thời gian này thực lực của anh tăng mạnh, hơn nữa chắc chắn một khoảng thời gian rất dài sau đó sẽ không thể đột phá tiếp được nữa, nếu một Thiên Tiên thực lực chỉ còn hai phần cũng không đánh thắng thì anh lấy gì để đấu với đám người Thanh Trích Tiên đây.

Dù núi Long Hổ đã đảm bảo cao thủ trong bí cảnh Côn Luân không thể hạ giới ra tay với nhà họ Lâm bọn họ, nhưng nếu Thanh Trích Tiên đột phá thành công, với tính cách hung hăng của lão ta, chưa chắc sẽ nể mặt núi Long Hổ.

“Ầm ầm”.

Huyết khí cuồn cuộn đầy đáng sợ tản ra từ trên người Lâm Ẩn, anh lạnh lùng nhìn chăm chú Nguyên Ma, nói: “Tới đi!”

“Tiểu bối! Ngươi dám coi thường ta ư?”

Nguyên Ma giận quá hóa cười, bước ra một bước, cơ thể cao mười mấy mét lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, kéo gần khoảng cách mấy chục mét, sau đó vung tay muốn vỗ lên đầu Lâm Ẩn.

Nguyên Ma nở nụ cười tàn nhẫn, như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Ẩn bị mình đánh bẹp rồi vậy.

Đối mặt với một chưởng đang vụt tới, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi, hờ hững giơ tay phải ra đỡ đòn.

Oành!

Vào lúc quyền chưởng đụng vào nhau, cơn chấn động vô hình truyền ra ngoài từ chỗ hai người giao thủ, nơi nó đi qua, dù là trụ Băng Tinh phong ấn Ma Tộc hay thi thể của Ma Tộc cũng đều bị cơn chấn động vô hình này làm vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng không tìm thấy.

“Sao có thể chứ!”

Trên mặt Nguyên Ma cũng lộ vẻ khó tin, nên biết rằng lão là Thiên Tiên, vả lại thân thể của Ma Tộc mạnh hơn Nhân Tộc không ít, chỉ có những dị thú kia mới có thể mạnh hơn bọn họ về mặt thể hình thôi. Mặc dù lão biết Lâm Ẩn là cao thủ luyện thể, thực lực cũng mạnh, nhưng cũng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến vậy.

Nếu bây giờ là lúc mạnh nhất của lão, gặp phải một đối thủ có thân thể cứng cáp như thế chắc chắn lão sẽ không sợ, chỉ là muốn xử lý phải mất chút công sức mà thôi.

Nhưng bây giờ thực lực của lão chẳng còn mấy, hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự thân thể của Lâm Ẩn.

‘Lui!’

Nghĩ vậy, trong lòng Nguyên Ma hiện lên ý muốn rút lui, quay đầu biến thành một tia huyết quang bay ra ngoài trận pháp.

“Đi!”

Lâm Ẩn khẽ hô một tiếng, kiếm Thu Thủy bay nhanh ra từ trong túi Càn Khôn của anh, mang theo hơi thở hủy diệt đuổi theo chém Nguyên Ma.

Trong nháy mắt.

Trời đất đảo lộn, vũ trụ đình trệ, không gian vỡ nát.

Trong đất trời chỉ còn lại một kiếm chém đứt cả hư không kia, như một kiếm chém vỡ cả ngôi sao vậy.

Ngay cả Lâm Ẩn cũng thầm xuất hiện một ảo giác.

Một kiếm này có thể giết chết cả Thiên Tiên!

Trong đất trời xuất hiện một vết nứt thật dài như một đôi mắt trời, u ám sâu thẳm, phía sau ẩn giấu mối nguy hiểm vô cùng lớn. Vết nứt từ trước mặt Lâm Ẩn kéo dài đến cơ thể của Nguyên Ma.

Trong nháy mắt.

Nguyên Ma còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang màu trắng chém xuyên qua, từ giữa người xuất hiện một đường máu, sau đó chậm rãi to ra, máu tươi màu đen nhuộm đen cả một vùng.

Mà kiếm quang vẫn không dừng lại, khiến không gian chấn động đến mức hơi run lên, dưới đất cũng xuất hiện một vết nứt dài nghìn mét.

Mặc dù Ma Tộc có sức sống mạnh mẽ, nhưng thời gian Nguyên Ma bị phong ấn quá lâu, còn bị thương nặng như thế, lập tức bỏ mạng ngay tại chỗ.

Lâm Ẩn đi đến gần thi thể, một mùi tanh hôi bốc lên.

Lâm Ẩn vô thức nhíu mày, vung nhẹ tay áo bào, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đốt trụi thi thể của Nguyên Ma, chỉ để lại một chiếc nhẫn cổ xưa.

Lâm Ẩn phất tay một cái, chiếc nhẫn lập tức xuất hiện trong tay anh, truyền chân nguyên vào nhẫn, hai mắt anh rực sáng.

Đây là một chiếc nhẫn trữ vật, không gian lớn gấp mấy chục lần túi trữ vật anh chiếm được khi giết chết cụ Đường, bên trong có linh thạch chồng chất như núi, Lâm Ẩn tính sơ qua, có tới mấy triệu linh thạch, còn có vô số tài nguyên, linh dược dị quả, nhưng đa số những thứ trong đó Lâm Ẩn đều không biết, chỉ có một số ít từng nhìn thấy trên sách cổ thôi.

Lâm Ẩn càn quét chiến trường một lượt, đa số các bảo vật của mấy Ma Tộc bị đóng băng đều đã bị hư hại vì đóng băng quá lâu, nguyên liệu linh dược bên trong vỡ vụn, chỉ có nhẫn trữ vận của bốn Ma Tộc đỉnh cao Địa Tiên là không bị hư hao, bên trong cũng có chút linh thạch linh dược, nhưng còn không bằng 1% trong nhẫn trữ vật của Nguyên Ma nữa.

Lâm Ẩn càn quét chiến trường xong thì đi thẳng về phía Tiên điện.

Dù đa số đồ của tiền bối Từ Phúc đều nằm trong túi trữ vật, nhưng trước khi xảy ra chuyện, lão bị Ma Tộc truy sát, trong Tiên điện có rất nhiều thứ chưa mang đi, nên Lâm Ẩn định đi xem thử.

Khi đi tới Tiên điện, Lâm Ẩn mới phát hiện nơi đây rất bừa bộn, dù vẫn còn đồ trong mấy điện không bị lấy đi, nhưng cũng chẳng còn thứ gì tốt nữa.

Lâm Ẩn cũng không có gì không hài lòng, sắp xếp lại đồ lấy được một chút rồi đi về phía Thiên Môn.

Thiên Môn ở trong biển sâu của bí cảnh Bồng Lai đột nhiên lay động, xuất hiện một cái hố đen.

Chàng trai anh tuấn với mái tóc bạc, mặc đồ đen bước ra từ bên trong.

Bây giờ Lâm Ẩn đã tu luyện thành công bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, còn lấy được mật tàng Từ Phúc để lại, động phủ Từ Phúc để lại cũng nằm trong tay anh, sau này muốn vào thì vào muốn ra thì ra.

Lâm Ẩn nghĩ, sau khi ra ngoài xử lý xong một vài chuyện, thì đưa nhà họ Lâm và nhân vật quan trọng của Long phủ vào trong Bồng Lai tu luyện.

“Đã biết bao năm trôi qua, không biết nhà họ Nguyên có đến thế giới thường theo lời mình nói không, cũng không biết đệ tử nhỏ của mình thế nào rồi nữa”.

Lâm Ẩn cảm thán.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK