Mục lục
Tổng tài theo đuổi vợ cũ - Huỳnh Bảo Nhi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555

Đỗ Đồng Văn nhàn nhạt nói xong bèn cầm hòm thuốc của mình theo quản gia đi lên lầu.

Đỗ Đồng Văn nói một cách chắc chắn như vậy, chứng tỏ ông ta thật sự có cách cứu Trần Quân Phi.

“Ông ấy đã từng nghiên cứu về một sinh vật có thể tiêu diệt tế bào ung thư, trước đây Đỗ Đồng Văn cũng từng bị ung thư gan giai đoạn cuối, chính vì thế ông ấy mới nghiên cứu ra loại sinh vật này. Ông ấy đã sống được rất lâu rồi. Phan Huỳnh Bảo thấy Hoàng Song Thư cứ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Đỗ Đồng Văn, anh ấy đành phải giải thích với cô một chút.

“Phi được cứu rồi phải không?” Hoàng Song Thư che miệng, nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.

“Đúng vậy, anh hai sẽ không sao đâu, chị hai đừng lo lắng. Đỗ Đồng Văn sẽ cứu được anh hai thôi.”

“Chị biết, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy không nỡ xa chị và Bánh Quy, không nỡ xa em và Lê Châu Sa, cả Gạo Tẻ, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Uống chút nước đi.” Trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, những ngón tay của Trần Thanh Thảo siết chặt lại một cách cứng ngắc, hai mắt cô ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, cả người bất động cứng đờ như biến thành một bức tượng.

Trần Thanh Thảo rất lo lắng cho Đinh Kiến Quốc, Hoàng Mạnh Cường có thể thấy rõ điều đó qua biểu hiện của cô.

“Anh ấy thường xuyên phát bệnh như vậy sao? Có phải tim anh ấy có vấn đề không? Không phải trước đây anh ấy đã làm phẫu thuật thay tim rồi sao? Tại sao vẫn có biểu hiện như vậy?” Trần Thanh Thảo cầm chặt cốc nước mà Hoàng Mạnh Cường đưa cho cô, khàn giọng hỏi anh ấy.

“Sao cô lại biết chuyện trước đây cậu ấy đã từng làm phẫu thuật thay tim?”

“Tôi cũng được nghe người khác nói lại thôi, chẳng lẽ không phải sao?” Trần Thanh Thảo căng thẳng giấu đi cảm xúc của mình, nhìn Hoàng Mạnh Cường hỏi.

Hoàng Mạnh Cường nhìn Trần Thanh Thảo, khẽ gật đầu đáp: “Không sai, trước đây đúng là vậy nhưng sau lần đó tôi không thấy cậu ấy phát bệnh bao giờ, còn lần này thì không biết tại sao cậu ấy lại xảy ra chuyện nữa.”

Sắc mặt Trần Thanh Thảo tái nhợt, cô vặn vẹo ngón tay nhìn Hoàng Mạnh Cường, giọng nói khàn khàn chua chát: “Rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy? Trái tim đó rất tốt mà không thể có vấn đề gì được.

Trần Thanh Thảo tự lẩm bẩm một mình nên Trần Thanh Thảo không nghe rõ, anh ấy chỉ nhìn sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, còn tưởng rằng Trần Thanh Thảo đang lo lắng cho tình trạng của Đinh Kiến Quốc. Đáy mắt Hoàng Mạnh Cường hiện lên vẻ ảm đạm nhàn nhạt, anh ấy vươn tay ra nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, cô đừng lo lắng quá.”

“Hi vọng là vậy.” Trần Thanh Thảo liếc nhìn Hoàng Mạnh Cường rồi lại ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn màu đỏ trong phòng phẫu thuật.

Không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng phẫu thuật bỗng vụt tắt. Thấy vậy, cả người Trần Thanh Thảo bỗng nhiên run rẩy, cô theo phản xạ đứng dậy, căng thẳng nhìn về phía cửa phòng.

Trông thấy Trần Thanh Thảo rất lo lắng cho Đinh Kiến Quốc, sự lo lắng quan tâm đó hiện rõ giữa lông mày và mắt cô, điều này khiến khỏe môi Hoàng Mạnh Cường hiện lên một vẻ cay đắng khó chịu.

Anh ấy nắm chặt chiếc chăn trong tay, đè nỗi chua xót trong lòng mình xuống.

“Két.” Ngay khi Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đang ngẩn ngơ nhìn vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng bỗng mở ra như ý muốn, Đinh Kiến Quốc được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Trần Thanh Thảo lập tức đứng dậy, bước về phía bác sĩ.

“Bác sĩ, bây giờ Đinh Kiến Quốc thế nào rồi?”

Vị bác sĩ nhìn vẻ lo lắng và hoảng sợ trên khuôn mặt của Trần Thanh Thảo, lại liếc Hoàng Mạnh Cường một cái mới chậm rãi nói: “Cô Thanh Thảo yên tâm đi, tình trạng bệnh của tổng giám đốc Quốc đã ổn định lại rồi.”

“Tại sao… tim anh ấy… lại đột nhiên. Trần Thanh Thảo căng thẳng nắm chặt ngón tay, nhìn bác sĩ với vẻ bồn chồn lo âu.

em một Tim của Vũ Vĩnh Kỳ chắc chắn rất hoàn hảo, không thể có vấn đề gì được, không phải người nhận tim của anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Đinh Kiến Quốc lại luôn lên cơn đau tim như vậy?

“Có lẽ là vì tổng giám đốc Quốc quá kích động, nhưng giờ thì không sao rồi.” Bác sĩ giải thích một chút lấy lệ rồi rời đi.

Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo vẫn ngơ ngẩn như vậy bèn nhẹ giọng an ủi: “Thanh Thảo, bác sĩ đã nói Kiến Quốc không sao rồi, cô đừng lo lắng như vậy nữa.”

“Tim anh ấy… nhất định sẽ không sao, đúng không?” Trần Thanh Thảo ngây người nhìn Hoàng Mạnh Cường, khàn giọng hỏi.

Hoàng Mạnh Cường nghi hoặc nhìn Trần Thanh Thảo. Tại sao anh ấy lại cảm thấy Trần Thanh Thảo rất lo lắng cho trái tim đó? Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Lần này Đinh Kiến Quốc đúng là chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì, nhưng Trần Thanh Thảo lại bị dọa sợ rồi.

Cô ngồi bên giường của Đinh Kiến Quốc, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng rất nhợt nhạt của người đàn ông này.

Thậm chí cô còn đưa tay ra chạm nhẹ vào má anh, cảm nhận được hơi lạnh nhàn nhạt trên má Đinh Kiến Quốc, hốc mắt Trần Thanh Thảo bỗng đỏ bừng.

Hoàng Mạnh Cường đặt đồ ăn lên chiếc tủ nhỏ, nhìn Trần Thanh Thảo đang ngây ngẩn nhìn Đinh Kiến Quốc như vậy, anh ấy cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này.

“Thanh Thảo, không cần phải lo lắng nữa, không phải bác sĩ đã nói Đinh Kiến Quốc không có chuyện gì rồi sao? Cô ăn chút gì trước đi, từ lúc cậu ấy bắt đầu mổ đến giờ cô vẫn chưa ăn gì mà.”

Trần Thanh Thảo ngẩng đầu, nhìn người đang quan tâm mình là Hoàng Mạnh Cường thì chỉ khẽ lắc đầu từ chối: “Không cần đầu, tôi không sao.

Thấy Trần Thanh Thảo như vậy, Hoàng Mạnh Cường càng nhíu mày lo lång hơn.

“Mạnh Cường, anh về trước đi, ở đây có tôi chăm sóc cho Đinh Kiến Quốc là được rồi.”

“Một mình cô ở đây không sao chứ?”

“Không sao đâu, anh cứ quay về trước đi, tôi ở đây canh anh ấy.”

Nghe Trần Thanh Thảo nói vậy, dù Hoàng Mạnh Cường có muốn ở lại đây đi chăng nữa cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi.

Thấy Hoàng Mạnh Cường rời đi, lòng bàn tay Trần Thanh Thảo nắm chặt lại thành nắm đấm, cô tựa đầu vào ngực Đinh Kiến Quốc, một nỗi bị thương nhàn nhạt như trào dâng trong đáy mắt.

Vĩnh Kỳ, đừng sợ, em sẽ ở đây canh giữ cho anh, đừng sợ.

Lúc Đinh Kiến Quốc mở mắt liền cảm nhận được ngực mình có hơi nặng, đầu tiên anh thấy hơi nghi hoặc, sau đó khẽ cúi đầu xuống thì nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang nằm sấp trên ngực mình, ôm chặt lấy mình không buông. Một sự dịu dàng thoảng bỗng hiện lên giữa lông mày của người đàn ông.

Anh nâng bàn tay yếu ớt của mình lên, nhẹ nhàng xoa xoa lông mày của cô.

Dường như bị động tác này của Đinh Kiến Quốc kích thích, người Trần Thanh Thảo bỗng run lên một cái, cô từ từ mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tiều tụy của Đinh Kiến Quốc, trong mắt Trần Thanh Thảo hiện lên vẻ vui mừng yếu ớt.

“Đinh Kiến Quốc, anh tỉnh rồi à? Anh có thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Tim anh vẫn ổn chứ?”

Thấy Trần Thanh Thảo lo lắng cho mình như vậy, tim Đinh Kiến Quốc khẽ run lên.

Anh không muốn lừa dối trái tim mình nữa, anh đã thích Trần Thanh Thảo mất rồi, thật sự… rất thích cô.

“Trần Thanh Thảo… em có yêu anh không?”

Đinh Kiến Quốc nghiêm túc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, khàn khàn hỏi.

“Yêu, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.”

Trần Thanh Thảo gật đầu, nhìn Đinh Kiến Quốc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Anh nghĩ… anh thật sự… thích em mất rồi. Trần Thanh Thảo, em nghe rõ cho anh, nếu em dám liếc mắt đưa tình, dây dưa mập mờ với tên đàn ông khác thì anh nhất định sẽ không tha cho em đâu, em biết chưa?”

Ánh mắt Đinh Kiến Quốc u ám, anh nhìn Trần Thanh Thảo, bá đạo nắm lấy tay cô nói bằng giọng đe dọa.

Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt hiện đầy vẻ độc đoán và cố chấp của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt cô rất đỗi dịu dàng, đáp lời anh: “Được, em chỉ thích một mình anh thôi, sẽ không liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác đâu.”

“Em qua đây” Đinh Kiến Quốc có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Trần Thanh Thảo, anh ngẩng cao đầu liếc nhìn Trần Thanh Thảo một cái, sau đó lười biếng ra lệnh cho cô.

Trần Thanh Thảo chớp chớp mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, nhìn vẻ mặt cao ngạo của anh, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Lúc cô sát lại gần Đinh Kiến Quốc, anh bèn ôm lấy mặt cô hôn lên môi cô một cách nặng nề. Hơi thở của người đàn ông vấn vít quanh quẩn bên người Trần Thanh Thảo, khiến hơi thở của cô không khỏi rối loạn một chút.

Đinh Kiến Quốc xoa xoa hai má Trần Thanh Thảo, cất giọng nói trầm khàn uy hiếp cô: “Chỗ này đã được Đinh Kiến Quốc anh đóng dấu, em là người phụ nữ của anh, không cho phép em nhìn người khác, mắt của em chỉ được nhìn anh thôi biết chưa?”

“Anh đúng là độc đoán mà.” Trần Thanh Thảo hờn dỗi nhìn Đinh Kiến Quốc, cô rất bất lực với sự ngang ngược của người đàn ông này.

“Anh độc đoán vậy đấy, sao nào? Em có ý kiến gì sao?” Đinh Kiến Quốc cau mày, bất mãn nhìn Trần Thanh Thảo, khịt mũi một cái.

“Không dám, em thích sự độc đoán đấy của anh được chưa. Vậy… anh phải hứa với em là ngoài em ra, anh cũng không được nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác đâu đấy.” Trần Thanh Thảo nghịch nghịch ngón tay của Đinh Kiến Quốc, sau khi hít một hơi thật sâu, cô bất mãn nói.

Đinh Kiến Quốc híp mắt lại nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt thâm thúy và xảo trá rơi trên khuôn mặt cô khiến sống lưng Trần Thanh Thảo không khỏi ớn lạnh. Cô cho rằng anh như vậy là không nỡ buông bỏ Lý Mộc Hoa kia.

Người phụ nữ đó có tâm cơ rất thâm độc, Trần Thanh Thảo không thích cô ta.

“Được.” Ngay lúc Trần Thanh Thảo đang bồn chồn bất an, Đinh Kiến Quốc lại hôn lên mặt cô một cái, chậm rãi đáp.

Đinh Kiến Quốc đồng ý rồi? Anh sẽ không đụng vào Lý Mộc Hoa nữa, cũng không đụng vào bất cứ người phụ nữ nào khác nữa?

“Trần Thanh Thảo, em đúng là khắc tinh của anh mà.” Đinh Kiến Quốc thở dài thườn thượt, dùng ngón tay vuốt ve gò má của Trần Thanh Thảo, nói với cô một cách đầy ẩn ý.

“Đinh Kiến Quốc, em thích anh, rất thích rất thích anh.” Trần Thanh Thảo chủ động ôm cổ Đinh Kiến Quốc, lưu luyến hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Đinh Kiến Quốc dường như rất thích sự chủ động của cô, anh siết chặt eo Trần Thanh Thảo, môi lưỡi ngang ngược quấn chặt lấy môi Trần Thanh Thão. Hai nguoi bát dãu quân lãy nhau ngay trong phông bênh.

“Kiên Quôc.”

Ngay lúc duc vong dang dâng trão, Dinh Kiên Quôc chuân bi xé rách quân áo trên nguoi Trân Thanh Thão thi môt giong nói yêu duôi âm úc vang lên à cla.

Su xuât hiên cúa Ly Môc Hoa dã lâm gián doan bâu không khí nông nhiêt ám muôi trong cán phông.

Trân Thanh Thão nhin Ly Môc Hoa dúng ó cúa môt cách dáng thuong, hai tay cô ôm chát lãy Dinh Kiên Quôc không chiu buông ra.

“Môc Hoa, sao em lai tói dy?” Dinh Kiên Quôc không dãy Trân Thanh Thão ra, nhân nhat nhin Ly Môc Hoa.

Nêu anh dã thích Trân Thanh Thão thi sé không dãy dua mâp mo vói cô ta ma nua.

Dôi vói Ly Môc Hoa, trong long Dinh Kiên Quôc cúng có phãân áy náy, du sao ho cúng lã thanh mai trúc mã tir thuô nhó. Anh nhúfng tuóng râng su vui dua cúa tuôi tré là thích, lã thâm mên, nhung sau khi gáp dugc Trân Thanh Thão, Dinh Kiên Quôc mói biêt thích môt nguôi lã có thê vi nguoi dó mã túgr giân, mã ghen tuông, thâm chí lã quan tâm và dau khô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK