Mục lục
Tổng tài theo đuổi vợ cũ - Huỳnh Bảo Nhi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188

Dường như Trịnh Phương Thảo hơi tức giận nhìn tôi nhưng tôi cũng không nói gì. Nguyễn Mỹ đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ thì gương mặt cô ta hiện lên vẻ si mê và điên cuồng, cô ta lúc lắc bò dậy đi về phía anh.

Nhìn hành động của cô ta, tôi không khỏi mỉm cười chế giễu, tôi thầm nhếch mày muốn xem thử anh sẽ xử lý như thế nào. “Nguyễn Mỹ, tất cả chỉ dừng lại ở đây thôi. Tôi cũng đã phải chuộc tội vì những chuyện đã làm vì cô rồi.” Anh chán ghét liếc nhìn cô ta, gương mặt không chút cảm xúc nói. “Thanh Vũ, anh đang nói bậy cái gì vậy? Chẳng lẽ anh quên rồi sao, em đã cứu anh biết bao lần? Em là ân nhân cứu mạng của anh mà.”

Ánh mắt ghét bỏ của Trần Thanh Vũ khiến cô ta bị kích thích, cả người trở nên lảo đảo, cô ta hoảng hốt nhìn anh rồi hét lên. “Ân nhân cứu mạng?”

Lời này của Nguyễn Mỹ như một câu chuyện cười khiến anh không nhịn được phải mở miệng cười lớn. “Nguyễn Mỹ, có phải cô vẫn luôn nghĩ rằng Trần Thanh Vũ tôi rất dễ lừa đúng không?” Anh híp mắt lại lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ nói.

“Em… không có.. Thanh Vũ, anh đừng nghe Huỳnh Bảo Nhi nói bậy. Cô ta là giả, cô ta muốn trả thù em. Thanh Vũ, anh đừng tin bất kỳ điều gì mà cô ta nói, sự thật đúng là em đã cứu anh, anh quên rồi sao? Năm mười hai tuổi em đã cứu anh, còn có hôm anh và cô ta kết hôn cũng là em hy sinh thân mình nên mới bị đám đàn ông kia cưỡng bức. Thanh Vũ, những điều này anh đều quên rồi sao?”

“Người cứu tôi năm mười hai tuổi là Huỳnh Bảo Nhi, còn cái chuyện cô bị cưỡng gian kia chẳng qua cũng là cô tìm người đến bày trò mà thôi. Cô làm như thế là muốn tôi phải cảm thấy áy náy với cô. Nguyễn Mỹ, cô đúng là phải nhọc lòng rồi!”

“Không… không phải như thế. Thanh Vũ, em không làm như the.” “Có muốn nghe những lời cô và đám đàn ông kia nói lúc đó không?” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ hỏi.

“Các người hãm hại tôi?”

Nguyễn Mỹ giống như bị kích thích điên cuồng la hét. “Chúng tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà đi hãm hại cô? Nguyễn Mỹ, đã mắc nợ thì sớm muộn cũng phải trả, không phải sao?”

Tôi nhìn cô ta cất giọng mỉa mai.

Cô ta và Trương Mỹ Phân quả thật không hổ là mẹ con, những việc ghê tởm như thế mà cũng có thể làm được. Đã không biết xấu hổ chiếm lấy thân phận của tôi, giờ còn tỏ vẻ mình có lý lẽ như thế.

Đúng là trên đời này hạng người nào cũng có. “Mẹ, con thật sự là con gái nhà họ Nguyễn mà, thật đó. Mẹ đừng nghe lời của Huỳnh Bảo Nhi!”

Nguyễn Mỹ bước tới bên cạnh Trịnh Phương Thảo, cô ta sợ hãi nắm lấy tay bà nói. Nhưng Trịnh Phương Thảo sớm đã không nói thành lời chỉ đứng trân trân nhìn tôi và Nguyễn Mỹ. “Vậy thì đi hiến máu đi.” Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đầy thâm ý. “Không..”

Cô ta vừa nghe nhắc đến máu là cả người lại bắt đầu mất khống chế. “Không dám sao?” Tôi nhếch mày mỉm cười lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói tiếp. “Đương nhiên là cô không dám rồi, bởi vì cô vốn không phải con gái nhà họ Nguyễn, phải là tôi mới đúng.” “Bảo Nhi.”

Trịnh Phương Thảo mở to mắt không dám tin. “Mẹ, việc này con sẽ giải thích với mẹ sau. Bây giờ con phải cùng Nguyễn Mỹ đi xét nghiệm xem nhóm máu nào tương thích.”

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo nhẹ giọng đáp.

Bà bị cách xưng hô của tôi dọa sợ, chỉ có thể đứng nhìn tôi kéo Nguyễn Mỹ đi. “Huỳnh Bảo Nhi, cô sẽ chết không yên thân, cô sẽ gặp báo Cô ta bị tôi kéo đi vẫn không ngừng mắng chửi. ứng!”

Thấy cô ta tiếp tục kêu gào thì lạnh lùng liếc cô ta rồi cất giọng trào phúng: “Cô im miệng cho tôi.” “Cho chúng tôi làm kiểm tra nhóm máu thích hợp sau đó tiến hành truyền máu.”

Tôi kéo Nguyễn Mỹ tới trước mặt bác sĩ rồi cất giọng nói. Vị bác sĩ kia phải mất khá lâu mới hoàn hồn nhìn hai chúng tôi rồi vội vàng gật đầu đi sắp xếp.

Một lúc sau nhóm máu của tôi và Nguyễn Mỹ được công bố, cô ta mất khống chế điên cuồng kêu gào, sau cùng bị cảnh sát đưa đi.

Trước khi đi, cô ta vẫn không từ bỏ nhìn tôi kêu gào: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Huỳnh Bảo Nhi, cô đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ không bỏ qua như thế đâu, cô cứ đợi đấy cho tôi.”

Tôi cũng chỉ xem cô ta như một người điên chứ không hề để ý. “Bảo Nhi… Con là… con của mẹ”

Lúc này Trịnh Phương Thảo mới hoàn hồn quay sang nhìn tôi, đôi môi bà cũng đang run lên bần bật. “Việc này sau rồi hẵng nói, con đi truyền máu cho bố trước” Tôi dịu dàng nhìn bà, sau khi căn dặn Trần Thanh Vũ chăm sóc cho bà thì tôi nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật.

Sau khi hiến máu xong, tôi choáng váng mặt mày được y tá đỡ ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thanh Vũ bước tới ôm lấy tôi. “Lần sau còn dám đi truyền máu thì anh sẽ không tha cho em đâu.”

Anh mím môi cất lời uy hiếp. “Đó là bố của em.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, khàn giọng đáp lại.

Trần Thanh Vũ nghe xong vùi đầu vào cổ tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tất cả đã kết thúc rồi.” “Đúng thế, tất cả kết thúc rồi.”

Tôi hiểu ý của anh là gì. Nguyễn Mỹ đã không có khả năng xoay người được nữa, cô ta vẫn luôn tin rằng người nhà họ Nguyễn sẽ tìm cách cứu cô ta ra khỏi nhà giam, nhưng lần này tôi đã đích thân đập vỡ ảo tưởng đó.

Cô ta đã làm tổn thương tôi biết bao nhiêu lần rồi? Bây giờ chính là lúc tôi đòi lại tất cả. “Bảo Nhi… Bảo Nhi!”

Lúc Trần Thanh Vũ đưa tôi tới phòng bệnh của Trịnh Phương Thảo, bà lập tức chạy tới ôm lấy tôi khóc không ngừng. “Mẹ, con không sao.” “Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ, tại sao chứ?”

Đôi mắt của bà đỏ hoe, bà vuốt ve gương mặt tôi, nước mắt không ngừng lăn dài trên má. “Bây giờ không phải con vẫn rất tốt sao? Hơn nữa con cũng đã tìm được hai người rồi.” “Xin lỗi, bố mẹ mãi vẫn không biết điều này, vẫn không biết..” Trịnh Phương Thảo ôm lấy tôi liên tục nói xin lỗi. Việc này không phải lỗi của họ, Trịnh Phương Thảo và Nguyễn

Trung Quân vốn không biết chuyện đứa con bị hoán đổi.

Hơn nữa lúc ấy bọn họ tin tưởng Trương Mỹ Phân như thế thì sao có thể ngờ rằng bà ta sẽ vì để con mình có cuộc sống tốt đẹp mà làm ra một chuyện để tiện vô liêm sỉ như thế chứ! “Việc này vốn không phải lỗi của hai người.”

Tôi vỗ lên vai bà và nói.

Bà ngẩng đầu lên nhìn tôi, khóe mắt đã hồng hồng. “Bảo Nhi, con là con của mẹ. Khó trách từ lần đầu nhìn thấy con, mẹ đã cảm thấy rất thân thiết.”

Huyết thống đôi khi đúng là bất ngờ như thế.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo rồi gật đầu nói: “Con cũng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, chính là một loại cảm giác kỳ diệu lạ thường.”

Lúc ấy tôi đâu hay người phụ nữ trước mặt mình lại chính là người đã sinh ra tôi. “Bảo Nhi, con là con nhà họ Nguyễn nên bố mẹ sẽ để con về nhận tổ tiên. Còn Nguyễn Mỹ thì mẹ sẽ để nó phải chấp nhận sự trừng phạt theo chế tài pháp luật.”

Trịnh Phương Thảo bị đám người Trương Mỹ Phân lừa gạt lâu như vậy đương nhiên trong lòng sẽ vô cùng giận dữ.

Tôi gật đầu ra hiệu đồng ý với cách làm của bà.

Nguyễn Mỹ và Trương Mỹ Phân đúng là nên chấp nhận trừng phạt thôi. “Bảo Nhi, con có thể gọi một tiếng mẹ không?” Phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh, sau khi ổn định lại tâm trạng Trịnh Phương Thảo nhìn tôi dè dặt hỏi.

Tôi giơ tay ra lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt bà rồi nhẹ nhàng gọi: “Mẹ” “Bảo Nhi, đứa con số khổ của tôi! Bảo Nhi..”

Trịnh Phương Thảo ôm lấy tôi kích động khóc lớn. Tôi dựa vào lòng bà, cảm thấy thật ấm áp.

Hóa ra đây chính là tình yêu của mẹ sao?

Me…

Trong lòng tôi đã gọi bà vô số lần là mẹ, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhận nhau rồi.

Ngày hôm sau, Trịnh Phương Thảo đứng ra tuyên bố với giới truyền thông tin tức Nguyễn Mỹ giả mạo con gái nhà họ Nguyễn và nghiêm khắc chỉ trích Trương Mỹ Phân khiến cho cả giới truyền thông bỗng chốc rúng động.

Tôi bỗng chốc trở thành người thừa kế của nhà họ Nguyễn, vì sự xuất hiện của tôi mà những công ty vốn đối địch với tập đoàn Trần Thăng đã lũ lượt kéo đến muốn hợp tác.

Vào ba giờ chiều, Nguyễn Trung Quân tỉnh lại, mẹ tôi kể hết tất cả mọi chuyện cho ông biết. Tôi nhìn thấy người đàn ông bên ngoài dường như vô cùng mạnh mẽ này bây giờ lại bật khóc.

Ông năm lấy tay tôi yếu ớt nói: “Bảo Nhi, đứa con ngoan, là bố có lỗi với con.” “Không phải đâu, bố không có lỗi gì cả.”

Tôi nằm chặt lấy bàn tay của ông rồi lắc đầu đáp.

Nghe tôi nói vậy, đôi mắt ông như ánh lên vẻ an tâm.

Vì sức khỏe của Nguyễn Trung Quân đang suy yếu cho nên tôi cũng không tiếp tục làm phiền ông nữa, sau khi nói chuyện với Trịnh Phương Thảo một lát thì tôi dự định quay về nhà.

Ai ngờ lúc tôi đang định đi thì bỗng nghe thấy những tiếng cãi vã ồn ào từ bên ngoài phòng bệnh truyền tới.

Tôi cau mày nhìn Trịnh Phương Thảo, bà cũng ngoảnh lại nhìn “Ra ngoài xem xem có chuyện gì.” “Vâng.”

Tôi đỡ lấy Trịnh Phương Thảo bước ra và nhanh chóng nhìn thấy Trương Mỹ Phân đang bị người khác giữ lấy cánh tay.

Tóc của bà ta đã bạc đi rất nhiều, gương mặt với những nếp nhắn giờ đây càng trở nên hung ác và vặn vẹo. “Huỳnh Bảo Nhi, tại sao mày lại hãm hại Nguyễn Mỹ? Mày là đồ phụ nữ độc ác.”

Sau khi nhìn thấy tôi, bà ta bắt đầu nhìn tôi kêu gào thảm thiết. Tôi nghe lời bà ta nói thì không nhịn được mà cong môi mỉm cười đáp trả. “Bà nói tôi hãm hại Nguyễn Mỹ?”

Tôi cảm thấy lời này của bà ta quả thật vô cùng buồn cười.

Trước nay luôn là Nguyễn Mỹ hãm hại tôi, tôi mới là người bị hại. Bây giờ tôi chỉ có thể xem là đoạt lại những thứ thuộc về mình mà thôi. “Chính là mày, mày là đồ phụ nữ độc ác. Tại sao lại hãm hại con bé? Nó là con gái của nhà họ Nguyễn, là diễn viên được quần chúng hâm mộ, con bé đang có một tương lai tươi sáng. Đều là tại mày… là mày hãm hại con trai tao, bây giờ còn định hãm hại…” “Sao thế? Thừa nhận Nguyễn Mỹ là con gái của bà rồi sao?” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà ta.

Bà ta giống như bị kích thích, đôi mắt đột nhiên trừng lớn sợ tôi. hãi nhìn tôi.

Tôi bước tới trước mặt bà ta lạnh lùng nói: “Tôi từng gặp nhiều người vô liêm sỉ rồi nhưng cũng chưa thấy ai có thể vô liêm sỉ được như bà. Đừng có gây rối nữa, còn dám làm thế thì tôi sẽ không khách khí với bà đâu.” “Mày..”

Đôi mắt của Trương Mỹ Phân đỏ quạch, bà ta nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi nhìn vào ánh mắt hung ác đó rồi mỉm cười chế giễu, lúc tôi xoay người rời đi, bà ta vùng vẫy khỏi đám người đang giữ lấy mình và nhảy chồm về phía tôi.

Tôi hoàn toàn không hề phòng bị nhưng mà điều bất ngờ đã xảy ra. “Bốp..”

Lúc bà ta sắp tiến tới gần tôi, Trịnh Phương Thảo không kìm được giận dữ giơ tay lên tát vào mặt bà ta.

Ngay lập tức Trương Mỹ Phân bị cái tát này làm cho kinh sợ không nguôi, bà ta đứng trơ ra nhìn tôi và Trịnh Phương Thảo. “Trương Mỹ Phân, tôi đã nói hết sức rõ ràng trên báo rồi. Nếu bà còn muốn làm tổn thương tới con gái tôi thì tôi sẽ không tha cho bà đâu.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà giận dữ đến như thế, chính tôi cũng hơi bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK