Mục lục
Tổng tài theo đuổi vợ cũ - Huỳnh Bảo Nhi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455

Anh giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt và hai hàng lông mày của Lê Châu Sa, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu nói: “Ngồc, sẽ có thôi.”

Cơ thể của Lê Châu Sa bị tồn thương nghiêm trọng sau sự cố vừa qua, bác sĩ cũng nói rằng Lê Châu Sa có thể sẽ không thể mang thai được nữa.

Phan Huỳnh Bào không muốn Lê Châu Sa buồn nên chi có thể an ủi cô ấy bằng cách này.

Lê Châu Sa bĩu môi, chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bảo, cô vươn tay ra nhéo nhéo cằm của anh và nói: “Em nhất định sẽ sinh một đứa con của chúng ta.”

“Được.” Nhìn thấy dáng vẻ bướng binh và kiên trì của Lê Châu Sa, đôi mắt của Phan Huỳnh Bào tràn ngập vè dịu dàng.

“Huỳnh Bào, anh sẽ không rời xa em, cũng như không phản bội em, dúng không?”

Có le chính cuộc sống yên bình đã khiến Lê Châu Sa sợ hãi, đột nhiên cô ấy có chút lo sợ bỗng một ngày Phan Huỳnh Bào sẽ rời xa mình.

Cô ấy nên làm gì nếu Phan Huỳnh Bảo rời bỏ cô “Ngốc, em nói cái gì vậy?” ấy?

Phan Huỳnh Bào mìm cười khi nghe những lời đó, củi đầu bất lực hôn lên khóe môi của cô.

Lê Châu Sa hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của Phan Huỳnh Bào, hai tay ôm chặt lấy cổ anh ấy, trịnh trọng nói: “Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ cho em. Anh là người của Lê Châu Sa, có chết cũng là người của Lê Châu Sa. Anh đừng mong trêu ghẹo với người phụ nữ khác, nghe rõ chưa?”

Những lời nói của Lê Châu Sa khiến lông mày của Phan Huỳnh Bảo bất giác nhướng lên. Khuôn mặt vốn xấu xa phù phiếm của người đàn ông này lại càng trở nên lẳng lơ tà mị hơn.

Anh di chuyển môi mình đến vị trí của môi của Lê Châu Sa, cẩn thận gặm cắn môi của cô ấy, trầm giọng cười nói: “Được rồi, anh hiểu rồi.”

Gió ngoài cửa sổ khẽ vén tấm rèm bên giường. Đôi mắt xinh đẹp của Lê Châu Sa chứa đựng một chút ánh sáng quyến rũ và chuyển động khác thường, quà thật rất mé hoặc.

“Chị di, đứa trẻ này là của ai…?” Vũ Băng Trang biết Vũ Phương Thùy dang mang thai ở tháng thứ hai của thai kỳ.

Suy nghĩ của Vũ Bằng Trang từ nhỏ đã trường thành chín chắn hơn nhiều bạn cũng trang lứa, tâm tư của cô bé cũng tinh tế tỉ mỉ hơn.

Sau khi nhận thầy tình hình khác lạ của Vũ Phương Thùy, cô bé đã tìm kiếm trên Internet và nhận ra rằng Vũ Phương Thùy có lẽ đang mang thai.

Vũ Băng Trang đã tìm trong tủ đầu giường, phát hiện báo cáo kiểm tra của Vũ Phương Thùy, đúng là Vũ Phương Thùy đang mang thai.

Làm sao Vũ Phương Thúy chưa có bạn trai mà lại có con? Và đứa trẻ này là của ai? “Băng Trang.” Vũ Phương Thùy nhìn Vũ Băng Trang đang chất vấn mình, cô ta buông cái chén trên tay xuống.

“Có phải… cậu chủ Bào không?” Vũ Băng Trang nhìn chị mình với vẻ mặt bình tĩnh khác thường, tiếp tục hỏi.

Trước đó Vũ Phương Thủy và Phan Huỳnh Bảo đã cùng nhau sang Mỹ, hai người đi một khoảng thời gian khả lâu, rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Vũ Bằng Trang nghĩ đến Vũ Phương Thủy từ Mỹ trở về, lúc nào cũng ngơ ngác nhìn về phía cửa số, cô bé càng ngày càng tin rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khi Vũ Phương Thủy và Phan Huỳnh Bảo ở Mỹ.

Đôi mi mành mai của Vũ Phương Thùy khẽ run lên vì lời nói của Băng Trang, người phụ nữ dùng sức văn ngón tay nhưng không trả lời câu hỏi của Băng Trang.

Dáng vẻ này của Vũ Phương Thùy khiến Vũ Băng Trang có chút cáu kinh không thể giải thích được.

Cô bé bước tới, kéo Vũ Phương Thùy đi về phía cửa.

Hành động đột ngột của Vũ Băng Trang khiến Vũ Phương Thùy sợ hãi. Vũ Phương Thùy nhìn khuôn mặt xinh đẹp và non nớt của Vũ Băng Trang, sợ hãi nói: “Băng Trang, em đang làm gì vậy?”

“Làm gi? Đương nhiên là đến nhà họ Phan rồi.” Vũ Băng Trang cau mày, không hòn không giận nói.

Sự im lặng của Vũ Phương Thùy vừa rồi đã cho Bằng Trang thấy manh mối đứa trẻ trong bụng chị minh thực sự là con của Phan Huỳnh Bào.

Vũ Băng Trang vẫn luôn muốn bảo vệ chị mình, bây giờ Vũ Phương Thủy chịu ủy khuất như vậy, Vũ Băng Trang nhất định phải đến nhà họ Phan hỏi rõ ràng mời được.

“Đừng.. Băng Trang, đứa nhỏ này, là chị tình nguyện. Khuôn mặt thanh tú của Vũ Phương Thủy có chút bất an, Khi cô ta định hất tay Băng Trang ra, cô bé đã nằm chặt tay chị mình, đôi mắt xinh đẹp không hể chớp mắt nhìn Vũ Phương Thùy.

“Chị, nói thật cho em biết, lúc chị và cậu chủ Bảo ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì vậy? Là chị chủ động hay là anh ta ức hiếp chị?”

Rốt cuộc thì lúc ở Mỹ, hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Dường như những lời của Băng Trang kích thích trái tim của Vũ Phương Thùy, cô ta củi đầu, nước mắt cũng bắt đầu chày ra.

Nhìn thấy Vũ Phương Thùy khóc, Vũ Băng Trang lo lằng nói: “Chị ơi, chị đừng khóc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chi nói cho em biết đi.”

Vũ Phương Thủy nhướng đôi mắt đẫm lệ nhìn Vũ Băng Trang, khàn giọng nói: “Băng Trang, đừng hỏi, đứa nhỏ này, cho dù cậu chủ Bảo có muốn hay không, chị cũng sẽ giữ đứa trẻ này lại. Mấy ngày nữa chị sẽ từ chức, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Là cậu chủ Bào ức hiếp chị đúng không?” Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Băng Trang trầm xuống, nhìn sắc mặt của Vũ Phương Thủy dò hỏi.

Vũ Phương Thùy không trả lời, chỉ yên lặng khóc, Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Vũ Băng Trang càng tin rằng Phan Huỳnh Bảo nhất định đã bắt nạt Vũ Phương Thùy, nếu không cô ta sẽ không lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy.

“Không, em nhất định sẽ không để chị chịu uỷ khuất như vậy được…”

“Reng reng.” Vũ Băng Trang chưa kịp nói xong, chuông cửa đã vang lên. Vũ Băng Trang liếc mắt nhìn Vũ Phương Thùy trước khi đi về phía cửa. Cô bé mờ cửa ra, thấy người đứng ngoài cửa là Vũ Khả Hân, cô bé nghi hoặc hỏi: “Di Khả Hân, sao đi lại đến đây?”

“Băng Trang, cháu có thể đến nhà họ Trần một chuyển với dì không?” Vũ Khả Hân đã lấy được tóc của Vũ Băng Trang khi đi cắm trại vào ngày hôm đó và đến bệnh viện để kiểm tra. Bản báo cáo giờ đã nằm trong tay bà ấy, Vũ Khà Hân Rất vui mừng, bởi vì Vũ Băng Trang chính là Gạo Tè, đó là điều không thể nghi ngờ được nữa.

Gạo Tề vẫn còn sống, đây là một sự kiện đáng mừng đối với mọi người trong nhà họ Trần, Nếu Huỳnh Bảo Nhi vẫn còn sống, bà ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc,

Vũ Băng Trang nhìn Vũ Khả Hân với ánh mắt tỏ mò xen lẫn bối rồi, không hiểu tại sao Vũ Khả Hân lại lộ ra về mặt phần khích như vậy.

“Di Khà Hân muốn cháu đến nhà họ Trần, có chuyện gì không a?”

“Rất quan trọng, chuyện rất quan trọng, cháu nhất định phải đến nhà họ Trần.” Vẻ mặt của Vũ Khả Hân nghiêm nghị khác thường, điểu này khiến Vũ Băng Trang càng thêm khó hiểu. Vũ Phương Thủy bước tới, nhìn Vũ Khả Hân hỏi: “Bà chủ Hân muốn Băng Trang đến nhà họ Trần có chuyện gì không ạ?”

Vũ Khả Hân biết chị em Vũ Băng Trang và Vũ Phương Thùy gắn bó sâu đậm, cũng không có ý định giấu giếm Vũ Phương Thùy, ánh mắt bà ấy thâm thủy nói: “Phương Thủy, về thân thế của Băng Trang, cô có biết ít nhiều gì không?”

Thân thể của Vũ Bằng Trang? Vũ Phương Thủy ngơ ngác nhìn Vũ Khả Hân.

Sau khi Vũ Khả Hân tho dài một hơi, bà ấy tiếp tục nói: “Đến nhà họ Trần, cô sẽ biết” Thân thế của Băng Trang?

Vũ Băng Trang bị sốc bởi lời nói của Vũ Khả Hân, cô bé liếc nhìn Vũ Phương Thủy, và cuối cùng đi đến nhà họ Trần với Vũ Phương Thủy và Vũ Khả Hân.

Ngay khi vừa bước vào nhà họ Trần, phòng khách đã chật cứng người, bao gồm Vũ Hoàng Nam, Vũ Vĩnh Kiệt, Phan Huỳnh Bào, Lê Châu Sa, Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư, Bánh Quy, còn có Điền Thanh Mây nữa, tất cả đều ở đây.

Mọi người tập trung lại với nhau, và không khí đường như đang đông cứng lại.

Vũ Bằng Trang hơi sợ hãi trước bầu không khí này, toàn thân đều đã cứng đờ.

“Đừng sợ.” Mặc dù Vũ Phương Thùy không biết Vũ Khả Hân muốn nói gì, nhưng cô ta chỉ có thể nắm tay và trầm giọng nói với Vũ Băng Trang.

Vũ Băng Trang cắn môi, lắc đầu với chị mình, hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Khi mọi người đều tập trung đông đủ, Vũ Khả Hân đưa bàn báo cáo ADN trong tay cho Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bào.

“Đây là một bàn kiểm tra của Băng Trang. Di không chi kiếm tra ở thủ đô, mà còn làm một bản ở nước ngoài. Hóa ra Băng Trang chính là Gạo Tẻ, em gái của các con.”

Cầu nói của Vũ Khả Hân khiến cả phòng khách im lặng ngay lập tức.

Đồng tử của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đột nhiên co lại, cả hai đều nhìn về phía Vũ Băng Trang.

Vũ Băng Trang cũng ngơ ngác nhìn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bào, không biết phải làm gì.

“Gạo Tẻ, thật sự… là Gạo Tẻ sao?” Gương mặt luôn bình tĩnh và tự tại của Trần Quân Phi cũng hiện lên những gợn sóng hoang mang, Phan Huỳnh Bảo cũng vậy.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy Vũ Băng Trang, anh ấy đã cảm thấy Vũ Băng Trang chính là Gạo Tè, không ngờ rằng sự thật chính là như vậy.

“Em biết chị vẫn còn sống mà, chi là Gao Tè, Gạo Tè của em.” Người đầu tiên với tới Vũ Băng Trang là Vũ Vĩnh Kiệt.

Vũ Vĩnh Kiệt đã không hề nghi ngờ ngay từ cái nhìn đầu tiên với Vũ Băng Trang, cậu bé luôn tin vào cảm xúc của chính mình, luôn tin rằng Gạo Tẻ chưa chết, còn Gao Tè thi chi tuc giận và chán ghét voi những gì cậu bé nói khi đó.

“Gao Té, em rất nhớ chị, Gạo Te.” vũ Vĩnh Kiệt ôm chặt Gạo Tè vào trong lòng ngực, ngây ngốc lầm bẩm.

Gạo Tè nhìn gương mặt cưong nghi và đẹp trai của

Vũ Vĩnh Kiệt, hoàn toàn lúng túng không biết làm sao.

“Băng Trang… là tiểu công chúa nhà họ Trấn sao?” Vũ Phương Thùy không ngờ cô gái mà cô ta đón về hóa ra lại là tiểu công chúa nhà họ Trần.

Năm đó, tai nạn của Trần Thanh Thảo được báo chỉ khắp thủ đô đưa tin.

Tại sao Gạo Tẻ vẫn còn sống? “Không… không… tôi không phải Gạo Tẻ, tôi tên là Vũ Băng Trang, và tôi không phải Gạo Tẻ.” Ngay khi mọi người đang phần khích, Gạo Tẻ đột nhiên đẩy Vũ Vĩnh Kiệt đang kích động ra, hét lên với mọi người.

“Băng Trang.” Nhìn thấy bộ dạng kích động của Gạo Tẻ, Vũ Phương Thùy gọi tên Vũ Băng Trang với một chút lo lắng.

Vũ Băng Trang bước tới, nắm lấy cánh tay Vũ Phương Thùy và nói: “Chị ơi, chúng ta mau ra khỏi đây, em không muốn ở dây, chúng ta rời khỏi đây đi.”

Vũ Băng Trang kéo Vũ Phương Thùy đi về phía cửa, Hoàng Song Thư nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, không thể không dừng lên và ngăn cản Vũ Băng Trang.

“Băng Trang, chờ một chút.” Lời nói của Hoàng Song Thư đã thành công ngăn cản bước chân của Vũ Băng Trang, nhưng cô bé không quay đầu lại nhìn Hoàng Song Thư,

Ánh mắt của Hoàng Song Thư mờ nhạt phức tạp, cô bước tới, nằm lấy ngón tay của Vũ Băng Trang và nói: “Băng Trang, em thật sự là Gạo Tẻ, cho dù em tin hay không thì em vẫn chính là Gao Tè.”

Vũ Bằng Trang không thể chấp nhận sự thật này, Hoàng Song Thư biết điều đó, nhưng dù thế nào đi nữa, Hoàng Song Thư cũng muốn Vũ Băng Trang phải biết rằng Vũ Băng Trang là Gạo Tẻ, không ai có thể thay đổi được điều đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK