Mục lục
Huyền Thiên Vũ Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha, không biết tự lượng sức mình!”

“Ngay cả Ngoại Cương đại thành cũng không tính, cũng dám khiêu khích Phương sư huynh.”

“Phương Huyền sư huynh Ngoại Cương đỉnh phong, ta đánh bạc hắn tiếp không được một chiêu này.”

“Ha ha ha, cuồng vọng đến cực điểm, vô tri đến cực điểm.”

Trong lúc nhất thời.

Không ít đệ tử Hỏa Vân Tông thấy Khương Lạc chỉ đả thông hai tay hai chân mười hai linh khiếu Ngoại Cương, nhao nhao mở miệng mỉa mai.

Những nữ đệ tử vừa rồi.

Lại còn cười trên nỗi đau của người khác.

Hai huynh đệ Lý Thần Mộc sắc mặt lo lắng, cùng mọi người chậm rãi thối lui đến biên giới luyện võ trường.

“Lạc ca, nếu đánh không lại thì nhận thua, không có gì mất mặt, Phương Huyền là người lên Thanh Vân bảng, thua dưới tay hắn không ít người, không tính là mất mặt a.”

Phạm Lưu Cẩm vội vàng ném lại một câu, cũng lùi ra ngoài sân.

Nhất thời.

Toàn bộ luyện võ trường an tĩnh lại.

Ông.

Một tiếng rên khẽ.

Linh lực toàn thân Phương Huyền bắt đầu khởi động.

Linh chi ngưng kết như thực chất trong vòng nửa thước quanh thân, “Trở thành Ngoại Cương đỉnh phong tới nay, ngươi là người thứ nhất để cho ngoại cương ta xuất thủ nhập môn, thắng cũng không thú vị.

Thế giới này ngu xuẩn không thức thời quá nhiều.

Thật sự cho rằng người nào trong Thanh Vân bảng cũng có thể đăng.”

Ánh mắt Phương Huyền bình tĩnh, trong lời nói mỉa mai và cao ngạo lại quá rõ ràng.

Dứt lời.

Bàn tay phải lưng đeo thân thủ chậm rãi thò ra, linh lực toàn thân nổi lên gợn sóng.

Lãnh Nguyệt trong tay Khương Lạc chỉ xéo mặt đất, lưỡi búa phun ra nuốt vào linh khí.

Xì xì, kéo lê nền đá xanh thành từng vết cắt sâu.

“Líu bà bà, giống như đàn bà.”

“Làm càn!”

Ánh mắt Phương Huyền đột nhiên ngưng lại, quát lớn một tiếng!

Ông!

Thân hình lưu quang như điện, tay phải từ trước ngực chậm rãi nhô ra, một chưởng ấn lớn như ván cửa đột nhiên đánh tới.

Chưởng ấn do Linh Triện biến thành óng ánh sáng long lanh, có vài phần tương tự với Thập Phương Quyền.

Chưởng ấn cuốn lên cuồng phong.

Tảng đá trên mặt đất vỡ vụn, bị chưởng ấn cuốn theo, sau lưng quay cuồng như một con cự long gào thét khắp nơi.

Thanh thế dọa người.

“Trảm!”

Lãnh Nguyệt bắn lên, linh cương tăng vọt một trượng.

Khương Lạc ngoài miệng không tha người.

Nhưng đối mặt với Phương Huyền xếp hạng thứ một trăm chín mươi sáu trên Thanh Vân bảng, hắn vẫn âm thầm tích súc tất cả lực lượng.

Không dám có chút chủ quan.

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, giống như chậm cực nhanh.

Lãnh Nguyệt hung hăng bổ vào chưởng ấn.

Két!

Một tiếng nứt vỡ thanh thúy truyền vào trong tai mọi người.

Chợt.

Oanh.

Một tiếng vang thật lớn.

Toàn bộ mặt đất sân luyện võ rung động.

Một cơn lốc linh khí ngập trời quét ra.

Trên luyện võ trường, vô số mảnh vụn đá xanh bay đầy trời, như là đất bằng cuốn lên sóng gió, dũng mãnh lao tới bốn phía.

Bốn phía luyện võ trường tường cao giống như gỗ xếp ầm ầm sụp đổ.

Ông ông -

Mọi người đang xem cuộc chiến không thể không nhao nhao phóng thích linh cương, ngăn cản đá vụn như đạn pháo đánh tới.

Tiếng ù ù dần dần ngừng lại.

Thân hình Khương Lạc và Phương Huyền trong bụi bặm dần dần rõ ràng, hai người đứng trên một mảnh phế tích hỗn độn, cách mười trượng giằng co.

Một người cầm búa.

Một người chắp tay.

Tất cả đều trầm mặc không nói.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Hình như gia hỏa này không có việc gì?”

“Phương sư huynh chẳng lẽ không đánh bại hắn?”

“Không có khả năng, gia hỏa này nhất định là đang gượng chống.”

---

Đệ tử Hỏa Vân Tông ở bốn phía nhao nhao nói nhỏ, nhưng lại không dám mở miệng chế nhạo Khương Lạc.

Cho dù mọi người không biết hai người ai thua ai thắng.

Nhưng Khương Lạc có thể ngoại cương nhập môn, chọi cứng một chiêu với Phương Huyền đỉnh phong, cái này đủ để chứng minh thực lực của hắn vượt qua tất cả mọi người ở đây.

Mọi người nghi hoặc không hiểu.

Phương Huyền chậm rãi nâng tay phải lên.

“Chuyện này coi như thôi, các đệ tử Hỏa Vân Tông nghe lệnh, lập tức trở về trụ sở tông môn, không được chậm trễ.”

Tiếng nói vừa dứt.

Bá!

Phương Huyền lướt gấp, chớp mắt đã biến mất khỏi nóc nhà.

Một đám đệ tử Hỏa Vân Tông ngạc nhiên khó hiểu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Lạc một lát, nhao nhao nhảy lên, rời khỏi luyện võ trường.

“Lạc ca, Lạc ca!”

Trên luyện võ trường, chỉ còn Phạm Lưu Cẩm và Lý Thần Mộc.

“Lạc huynh, không sao chứ?”

Lý Thần Mộc hai người ân cần hỏi han.

“Ta không có việc gì!”

Khương Lạc liếc qua phương hướng Phương Huyền rời đi, “Một trăm chín mươi sáu, ha ha, một trăm chín mươi sáu ha ha.”

Phạm Lưu Cẩm nhìn Khương Lạc không sao.

Trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, không kìm lòng được bắt lấy cánh tay hắn. “Lạc ca, ngay cả Phương Huyền cũng không thể làm gì được ngươi.

Vậy chẳng phải là nói, ngươi cũng có thực lực leo lên Thanh Vân bảng sao?”

Khương Lạc sờ sờ cằm, “Ừm, hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà, gia hỏa này cũng thủ tín.

Nói một chiêu, liền một chiêu, không dây dưa dài dòng chút nào.”

Lý Thần Mộc nhìn một đống hỗn độn luyện võ trường, hài lòng nghi hoặc, “Lạc huynh, chẳng lẽ hai người các ngươi ngang tay?”

Khương Lạc nhếch nhếch miệng.

“Ta đánh nát hộ thể cương khí của hắn, bất quá cũng đỡ được Lãnh Nguyệt của ta, không rõ ràng lắm, có lẽ là ngang tay a.

Hắn, luyện võ trường bị làm cho nát bấy.

Ngày mai lại gặp Phương Huyền, ta giúp ngươi sửa chữa phí.”

Vỗ vỗ Lý Thần Mộc đang sững sờ.

Khương Lạc dẫn Phạm Lưu Cẩm nhanh chóng rời khỏi.

-----

Trung tâm thành Hỏa Vân.

Trong một trang viên quy mô hùng vĩ.

Một đạo thân ảnh xẹt qua không trung, dẫn tới không ít đệ tử Hỏa Vân Tông trong trang viên ghé mắt.

Cọt kẹt..t..ttttt!

Trong tiếng mở cửa.

Vạn Huyền chắp tay cất bước đi vào phòng, tiện tay vung lên, cửa phòng phía sau tự động đóng lại.

Đồng thời.

Một mảnh phù bảo ngăn cách âm thanh lơ lửng trong phòng.

Đúng lúc này.

Phương Huyền sắc mặt một mảnh, nhịn không được lảo đảo một cái.

“Oa!”

Trong miệng phun ra một cỗ nhiệt huyết.

Phương Huyền đặt mông ngã ngồi trên bồ tọa.

Hai tay mỗi người nắm một khối linh thạch, mấy chục giây sau, gương mặt trắng bệch dần dần khôi phục hồng nhuận phơn phớt.

Trong hai tròng mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Sức mạnh cơ thể thật là khủng khiếp!”

Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK