“Chậc chậc, Bát Lăng Ma Hồn Hoa!”
Đêm khuya.
Một chỗ tinh xảo một vào một ra tiểu viện nội.
Khương Lạc buông quyển tập trong tay xuống, cảm thán một câu.
Rắc rắc rắc rắc...
Bên cạnh bàn đá cách tiểu viện không xa.
Phạm Lưu Cẩm hết sức chăm chú, không ngừng bẻ khớp linh khôi.
Một lát sau.
Thần sắc có chút ỉu xìu đặt mông ngồi ở trên ghế.
“Lạc ca, ngươi nói những ma tu kia có thể tới Hỏa Vân thành hay không?” Có lẽ là cảm thấy có chút lớn giọng chút.
Phạm Lưu Cẩm nói xong, hạ giọng, ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía.
Nơi này là một tòa nhà bên ngoài Lý phủ.
Lý Thần Mộc cho hai người mượn chỗ ở tạm.
“Nếu ta là ma tu, cũng sẽ tới, Bát Lăng Ma Hồn Hoa này mê hoặc quá lớn.” Khương Lạc thấp giọng đáp lại.
Bát Lăng Ma Hồn Hoa.
Sinh trưởng ở nơi chí dương của Huyền Linh giới.
Từng nhiễm ma khí, trải qua trăm năm mới thành thục.
Chỗ trân quý nhất của Bát Lăng Ma Hồn Hoa là có thể cường hóa thần hồn khi võ giả ở cảnh giới Thiên Tượng.
Võ giả Thiên Tượng.
Lấy thần hồn làm bút, Chân Linh làm mực.
Trên linh đan chạm khắc thần văn, biến ảo pháp tướng, tương đương với luyện hóa một pháp thân bên ngoài thân.
Tuyên khắc thần văn cần có thần hồn cường đại.
Thần hồn càng cường đại thì càng có khả năng chạm khắc thần văn cường đại, còn thần văn cường đại thì pháp thân càng mạnh.
Có Bát Lăng Ma Hồn Hoa gia trì.
Tương đương với thêm một buff cho mình.
Chỗ trân quý, không cần nói cũng biết.
Hỏa Vân Tông có thể lấy ra một gốc Bát Lăng Ma Hồn Hoa làm mồi nhử, có thể thấy được đối với chuyện của ma tu, mức độ coi trọng không tầm thường.
Cũng rất dễ hiểu.
Hỏa Vân Tông là đại tông môn đứng đầu trong phạm vi vạn dặm.
Sao có thể khoan dung để cho ma tu làm càn trong địa giới.
Đây không chỉ liên quan đến sinh tử, mà còn là vấn đề thể diện.
“Ai, trảm yêu trừ ma, thật muốn cùng những ma tu kia làm một vố lớn.” Phạm Lưu Cẩm thở dài một tiếng.
Rồi lại mang theo một tia nịnh nọt tiến đến bên cạnh Khương Lạc.
“Lạc ca, cái kia, không nghĩ tới ngươi lại có Đồ Ma giáp chân chính, có thể để cho ta nghiên cứu một chút không?”
“Keng!”
Một bộ Đồ Ma giáp đặt ở trong ngực Phạm Lưu Cẩm. “Chỉ có hai bộ, cho ngươi mượn một bộ, nghiên cứu có thể, đừng làm hỏng.”
“A!”
Phạm Lưu Cẩm trợn tròn mắt, phát ra tiếng thét chói tai.
“Câm miệng, không phải tặng, là mượn, ngươi vui vẻ cái gì?” Khương
Lạc không nhịn được quát lớn một câu, tiếng thét chói tai im bặt mà dừng.
Phạm Lưu Cẩm Đình nhìn Đồ Ma Giáp trên tay, “Lạc ca, sao ngươi có thể có hai bộ? Còn Ngoại Cương cảnh Đồ Ma giáp mới tinh như vậy?”
Khương Lạc đẩy đối phương ra.
Đặt mông ngồi trên nệm êm, “Đào ra từ một mộ địa, nếu có người hỏi tới, cứ nói là quý báu của Phạm gia.
Nếu làm không được, liền cầm về cho ta.”
“Làm được, đương nhiên làm được.”
Phạm Lưu Cẩm ôm Đồ Ma Giáp vội vàng chạy sang một bên. “Chậc chậc, Lạc ca, vận khí của ngươi quá tốt rồi.
Phạm gia cũng chỉ có một bộ Đồ Ma giáp bị tổn hại.
Phần mộ kia không phải là của đệ tử Khí Thần Tông chứ?”
Khương Lạc vung tay phải lên, một đống linh thạch bày ở trước mặt, “Ta đây cũng không biết, nghiên cứu cho tốt đi.
Phạm Lưu Cẩm.
Ta có thể dẫn theo ngươi hành tẩu giang hồ.
Nhưng không hy vọng cuối cùng đem thi thể của ngươi đưa về Phạm gia.”
Nghe được lời cảnh cáo của Khương Lạc.
Sắc mặt Phạm Lưu Cẩm trở nên ngưng trọng, trầm mặc một lát sau gật đầu thật mạnh. “Lạc ca, ta nhất định sẽ cố gắng.”
Một lát sau.
Rắc rắc rắc...
Trong phòng truyền đến tiếng Phạm Lưu Cẩm chậc chậc cùng kim loại liên miên không ngừng ma sát.
Hai tay Khương Lạc đặt trên một đống linh thạch.
Thần hồn khẽ động.
Từng luồng linh khí không ngừng vọt tới từ linh thạch, dưới sự khống chế của thần hồn, chui vào trong linh khiếu đang hoàn nhảy ở đùi phải.
Đau nhói truyền đến, càng ngày càng mạnh.
Chịu đựng đau nhức kịch liệt, nguyên tố linh khí bảy màu lại một lần nữa không ngừng đâm tới linh khiếu.
Một lần!
Hai lần!
-----
Dưới ánh trăng.
Trên đỉnh đầu Khương Lạc bốc lên hơi nước nhàn nhạt, đồng thời, trên hai bàn tay trái phải, không ngừng có linh khí màu trắng nhạt như linh xà chui vào lòng bàn tay.
Không biết bao lâu.
Oanh!
Thần hồn nổ vang, bắp thịt đùi phải nhảy lên một trận.
Linh năng tiết ra như nước lũ mở cửa cống, mạnh mẽ chui vào từ phía trên linh khiếu.
Linh khiếu thứ chín, nhảy mở ra.
Lại không biết qua bao lâu.
Khương Lạc chậm rãi mở mắt ra.
Bầu trời đã sáng bừng.
Lút rít líu ríu...
Trên một cây đại thụ trong sân, một đàn chim chóc lông xanh lục kêu vang, không ngừng đánh giá Khương Lạc dưới tàng cây.
“Ha ha ha!”
Trong phòng vang lên tiếng cười to của Phạm Lưu Cẩm, “Lạc ca, Lạc ca, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, trên Đồ Ma Giáp có cơ quan mô phỏng mười tám linh khiếu của nhân loại.
Là linh hạch ban đầu của Đồ Ma giáp Phạm gia bị hư hao.
Chỉ cần lại gia tăng năm đường linh năng.
Đề cao đẳng cấp linh hạch.
Trên nguyên tắc, có thể tăng uy lực của mô phỏng ma giáp lên tới trình độ ban đầu.”
Phạm Lưu Cẩm lao ra khỏi phòng, tới trước mặt Khương Lạc.
Trên mặt mang theo vui sướng khó có thể ức chế.
Khương Lạc sờ sờ cằm, “Ta nghe không hiểu, nghe hình như là bộ dáng rất đơn giản, nhưng mà.
Nhiều năm như vậy, Đồ Ma giáp của Khí Thần tông lưu lạc bên ngoài cũng không ít.
Vì sao Luyện Khí Sư khác sẽ không nghĩ tới cái này?”
Phạm Lưu Cẩm nghe vậy.
Hai mắt căng thẳng, nhìn bốn phía một chút, tiến đến bên tai Khương Lạc, “Lạc ca, ngươi biết vì sao Đồ Ma giáp Phạm gia chế tạo tốt hơn so với những tông môn luyện khí khác không?”
Khương Lạc lắc đầu, “Không biết, chẳng lẽ có ẩn tình?”
Rầm rầm...
Tay phải Phạm Lưu Cẩm vung một cái, một quyển sách dày hai ngón tay xuất hiện trước mặt, “Phạm gia, chính là dựa vào cái này.”
Phía trước có một hàng chữ lớn:
[ Đồ Ma giáp tinh luyện kim loại vỏ ngoài, thiết kế đường về, linh năng chứa đựng nguyên lý cơ bản. ]
Mặt sau có một hàng chữ nhỏ:
[ Văn hiến nội bộ của Khí Thần Tông, xin đừng truyền ra ngoài! ]
Rầm rầm...
Trang sách không ngừng lật qua lật lại.
Ánh mắt Khương Lạc lại càng ngày càng sáng.
Hắn xem không hiểu văn tự, hình vẽ bên trong.
Nhưng vẫn có rất nhiều công thức toán học đơn giản, không khác nhiều so với những gì học trong chín năm giáo dục bắt buộc.
Khương Lạc ánh mắt ngưng trọng, “Ngươi xem hiểu cái này?”
Phạm Lưu Cẩm cất sách đi, trên mặt lóe lên sắc mặt: “Đương nhiên, là phần lớn, có chút xem cũng không hiểu.
Rất nhiều thứ đều là cha ta truyền miệng, không cho chúng ta ghi lại.”
Bá!
Tay phải Khương Lạc nhanh như chớp bắt lấy bả vai Phạm Lưu Cẩm.
Chóp mũi gần như chạm vào trán anh, “Phụ thân ngươi là người của Khí Thần Tông, bằng không sao lại xem hiểu những thứ này?”
Rột rột rột!
Sắc mặt Phạm Lưu Cẩm kinh hãi.
Hai tròng mắt xoay tròn chuyển động, “Lạc ca, nhỏ giọng một chút, cha ta làm sao có thể là người của Khí Thần Tông.
Đây đều là bí mật của Phạm gia.
Phụ thân chưa từng nói cho ta biết.
Thư nghe nói cũng là năm đó từ trên chợ đen có được, bản không xuất hiện.”
Khương Lạc buông tay ra, trầm mặc một lát, “Xem ra, Khí Thần tông còn có đệ tử sống sót, bằng không, làm sao lại hiểu quyển sách này?”
“Ồ?”
Phạm Lưu Cẩm trợn tròn mắt nhìn hắn, “Lạc ca, ngươi, ngươi cũng xem hiểu cái này?”
Khương Lạc khẽ giật mình.
Chợt hiểu rõ chính mình lỡ lời.
“Hiểu một chút, được rồi, cái này coi như bí mật của hai người chúng ta, tuyệt đối đừng nói ra ngoài, hiểu?”
“Hiểu!”
Phạm Lưu Cẩm hưng phấn gật đầu.
Một lát sau.
Hai người đã đi tới phố dài náo nhiệt nhất bên ngoài Hỏa Vân Thành.
Trên chợ sáng.
Mọi người bắt đầu một ngày bận rộn.
Đâm rồi ---
Trước một quán ăn sáng.
Dầu mỡ trên miếng sắt văng khắp nơi, mùi thịt tràn ngập ra.
“Lạc ca, Thương Long Tiết sắp đến.”
Trên miếng sắt.
Linh mễ và miếng thịt hỗn hợp thành nắm cơm, dần dần biến thành màu vàng kim, Phạm Lưu Cẩm không khỏi nuốt hai ngụm nước bọt.
Bữa sáng trước mắt tên là nắm gạo.
Món ăn truyền thống của Huyền Linh giới.
Là đồ ăn mà mọi người tế điện Võ Đạo Tiên Tổ Long Hề và Thương Diễn ăn.
Ngày đó ở lễ Thương Long, nhà nào cũng sẽ thưởng thức món ăn này.
Đồng thời dán chân dung của hai vị võ đạo tiên tổ lên cửa sổ.
Ngụ ý là khu yêu tị ma.
Đang lúc Khương Lạc muốn nói chuyện.
Bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, đột nhiên quay đầu.
Một lát sau, lại cúi đầu nuốt một ngụm lớn khối gạo.
Xa xa góc đường.
Một nam tử thân hình cao lớn, đầu đội nón từ góc tường đi ra nửa người.
Tay trái không ngừng vuốt ve tay phải.
Trong đôi mắt treo sừng lộ ra lửa giận ngút trời.
“Hừ!”
Nam tử hừ lạnh một tiếng.
“Đồ của Đàm Càn ta, sẽ không dễ cầm như vậy.”
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK