“Tào Huy, cút ra đây cho ta!”
Trên con đường trước Thanh Phong Các.
Ánh mặt trời tùy ý chiếu rọi.
Khương Lạc mặc áo xanh, tay cầm chiến phủ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước.
Tiếng hét to khiến người đi đường xung quanh ngây dại tại chỗ.
Đồng loạt nhìn về phía bóng người cao ngạo giữa phố dài.
Người này thật dũng mãnh.
Dám khiêu chiến nữ nhi thiên kiêu thế hệ trẻ của Thiết Lâm Thành, Tào Oánh Oánh.
Rầm!
Một lát sau.
Con phố dài vốn chen chúc, trong nháy mắt đã dọn ra mảng lớn đất trống.
Chỉ có Khương Lạc lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững.
Cù...
Tào Oánh Oánh còn chưa xuất hiện.
Bốn phía con phố dài, người xúm lại càng ngày càng nhiều.
“Người này là ai? Lại dám khiêu chiến Tào Oánh Oánh, có phải chán sống rồi hay không?”
“Này, ngươi có phải người Thiết Lâm Thành hay không, mấy ngày trước, tại bên ngoài Thiết Lâm Thành tam tông thiếu chút nữa đánh nhau.
Tiểu tử này là bằng hữu của kiếm khách Quy Kiếm tông trong thành.”
“Bằng hữu? Không phải đệ tử sao?”
“Đệ tử cái rắm, ta biết hắn, tên là Khương Lạc, trước kia là người của đội hộ vệ Lam Vân Môn, Luyện Thể cửu phẩm, còn là một phế vật không có linh căn.”
“A, một tên Luyện Thể cảnh dám khiêu chiến Tào Oánh Oánh ở đỉnh cao của Ngoại Cương, hắn muốn thông qua trận chiến này để mượn thế dương danh sao?”
“Có thể, hắn cùng với vị tiền bối Quy Kiếm tông kia có quan hệ không cạn, có lẽ là biết Tào Oánh Oánh không dám giết hắn, cho nên mới có lá gan như vậy.”
“Hắn tên là Khương Lạc, thì ra là hộ vệ của Lam Vân môn, cửu phẩm, không có linh căn, ha ha, nổi danh thì có thể thế nào, một tên củi mục mà thôi.”
Trong lúc nhất thời.
Bốn phía con phố dài.
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Từ ngày hôm trước ở dưới ánh mắt của mọi người, bị Tả Kiều điểm danh tặng rượu.
Rất nhiều người bắt đầu lén nghe ngóng tin tức của hắn.
Cửu phẩm, không có linh căn, trong nháy mắt dán lên người Khương Lạc.
“Ma ca, là Lạc ca nhi, hắn thật sự muốn khiêu chiến Tào Oánh Oánh sao?”
Trong đám người.
Người của tiểu đội hai mươi tám nhìn bóng dáng Khương Lạc không khỏi mở miệng hỏi.
Bây giờ bọn họ đã là người của Thương Hải tông.
Ma Phúc thần sắc phức tạp, “Không rõ lắm, Lạc ca nhi có lẽ có chút thủ đoạn. Yên tâm đi, Lạc ca nhi không phải còn có một vị Tiên Thiên bằng hữu của Quy Kiếm tông sao.”
Không ai hiểu rõ Khương Lạc vì sao đứng ở đây hơn hắn.
Hắn chỉ muốn đòi lại công đạo cho Ly nương.
“Ha ha, Ma Phúc, nghe nói trước kia gia hỏa này là người của tiểu đội các ngươi, không riêng gì không có linh căn, nguyên lai ngay cả đầu óc cũng không đủ dùng.”
Lúc này.
Thanh âm châm biếm trào phúng vang lên.
Mấy tên đội hộ vệ Thương Hải tông chen tới.
Tin tức Khương Lạc là thành viên của đội hai mươi tám sớm đã truyền ra, Ma Phúc hai ngày gần đây không ít bị người hỏi thăm.
Ma Phúc nhướng mày, “Phế vật? Mặt hàng như các ngươi, một đầu ngón tay Khương Lạc cũng có thể bắn ra phân.
Cho dù hắn đánh không lại Tào Oánh Oánh.
Cũng dám đứng ở nơi đó khiêu chiến, Các ngươi dám không?”
“Ồ, Ma Phúc, nhìn không ra ngươi còn rất nhớ tình cũ, không có đầu óc chính là không có đầu óc, nói gì dũng cảm?
Tùy tiện tìm một kẻ ngu cũng dám đứng ở nơi đó, có thể chứng minh cái gì?”
“Móa, muốn cùng ta luyện một chút sao?”
Ma Phúc cả giận nói.
Trong lòng hắn có một cán cân của mình.
Khương Lạc dám không sợ sinh tử, tới nơi này đòi lại công đạo cho Ly nương.
Đây chính là nghĩa khí.
Ma Phúc biết mình không có dũng khí như vậy, nhưng không trở ngại hắn kính nể Khương Lạc.
“Tất cả im miệng cho ta.”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói truyền đến.
“Đoạn chấp sự!”
Trong đám người.
Đoạn chấp sự liếc mấy người một cái, ánh mắt nhìn về phía Khương Lạc giữa sân.
Lúc này.
Trên đường dài người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Nội ngoại môn đệ tử Thương Hải tông tự giác giữ gìn trật tự hiện trường, chờ đợi Tào Oánh Oánh xuất hiện.
Sau một chung trà.
“Đến rồi, đến rồi!”
Cửa gỗ lầu một Thanh Phong Lâu mở rộng.
Một nữ tử váy trắng bồng bềnh, thướt tha yểu điệu xuất hiện.
Chính là Tào Oánh Oánh.
Bên cạnh.
Trên trăm tên đệ tử hạch tâm tam tông như sao vây quanh trăng sáng, theo Tào Oánh Oánh chậm rãi đi tới giữa phố.
Đám người lập tức an tĩnh lại.
Sàn sạt sàn sạt...
Giữa phố dài, bước chân dừng lại.
Hai bên cách nhau năm trượng.
Khương Lạc cụp mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt đặt ở trên người Tào Oánh Oánh đối diện.
Tào Oánh Oánh cũng bình tĩnh nhìn hắn.
Chỉ là, trong đôi mắt lại có thêm một tia xem xét cùng không hiểu.
Không chờ hai người nói chuyện.
“Hừ!”
Tô Thành tiến lên trước một bước, hừ lạnh.
Ngón trỏ chỉ về phía Khương Lạc, “Một võ giả Luyện Thể cũng dám khiêu chiến Tào sư tỷ, thật sự là không biết tốt xấu.
Tào sư tỷ bận rộn công việc, không rảnh dây dưa với tên củi mục nhà ngươi.
Qua cửa ải này của ta rồi nói.”
Khương Lạc híp mắt nhìn Tô Thành, khóe miệng không nhịn được lộ ra ý trào phúng, “Chó ngoan!”
“Muốn chết!”
Tô Thành biến sắc.
“Tô sư đệ, an tâm chớ vội, đợi ta hỏi rõ ràng rồi mới định đoạt.”
Tào Oánh Oánh nói nhỏ một tiếng.
Tô Thành oán hận ngậm miệng lại.
“Khương Lạc, người ở Nguyệt Nha Phong hẳn là ngươi đúng không?”
Khương Lạc nhíu mày, “Ồ, xem ra Giản Hải thật sự đang ở Thiết Lâm Thành, Tào Oánh Oánh, để hắn đi ra đi.”
“Ha ha!”
Tào Oánh Oánh cười khẽ, “Khương Lạc, ngươi rất tự phụ, ỷ vào vị tiền bối Quy Kiếm tông kia mà dám tới nơi này làm càn.
Nhưng mà, ta rất tò mò.
Giữa chúng ta có ân oán? Còn nữa, tại sao phải giết Giản Hải?”
Khương Lạc khẽ giật mình, chợt càng thêm vui sướng.
Như vậy cũng tốt.
Xem ra, Tào Oánh Oánh và Giản Hải còn chưa gặp mặt.
Giản Hải cũng chưa kịp nói chi tiết chuyện xảy ra ở Nguyệt Nha Phong cho nàng.
May mắn.
Thực lực của Giản Hải không mạnh, tốc độ lại kém một chút.
Vừa mới trốn đến Thiết Lâm Thành, Khương Lạc và Tả Kiều đã đuổi tới.
Hiểu lầm sinh ra trong khoảng thời gian chênh lệch này, rất tuyệt!
“Ân oán?”
Khương Lạc lắc đầu, “Giữa chúng ta không có ân oán, về phần Giản Hải, giết hắn là vì một đầu bếp gọi là Ly mẫu.”
“Ly mụ?”
“Ly mụ?”
Đại tiểu thư Tô Tình của Lam Vân Môn ở bên cạnh sững sờ thốt lên.
Tào Oánh Oánh kinh ngạc.
“Ha ha ha!”
Khương Lạc nhìn Tô Tình.
Ánh mắt chán ghét và lạnh lẽo không nói ra được, “Tô đại tiểu thư, thật sự là khó được, hóa ra ngươi còn nhớ rõ Ly mụ.
Nàng cũng giống như ngươi nói, rất ngu, lúc sắp chết còn coi mình là người của Lam Vân môn.
Ly mụ nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn.
Ở Lam Vân môn, cuối cùng ngay cả một ngôi mộ cũng không kiếm được.
Táng thân trong bụng thú, thật ngu xuẩn.”
Xoạt!
Trong đám người bốn phía truyền đến tiếng nói nhỏ ong ong, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.
Có một số việc, có thể làm không thể nói.
Nói như thế nào, làm như thế nào, lại là kết quả không giống nhau.
Ly mụ có lẽ không đáng xuất thủ, nhưng là phụ nhân ôm Đại Tô tiểu thư, nếu quả thật ngay cả một phần mộ cũng không có.
Vậy thì có vẻ quá bạc tình bạc nghĩa.
“Một tên hộ vệ như ngươi, biết cái gì?”
Có lẽ là cảm nhận được cảm xúc của mọi người, Tô Tình trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự.
Sắc mặt đỏ lên, giọng the thé hô to, “Chẳng lẽ phải bởi vì một Man nhân, đi làm cho Lam Vân Môn chết càng nhiều người hơn sao?
Tô gia ta làm việc, ngươi có tư cách gì nói này nói nọ?”
Khương Lạc cười lạnh, “Ta không quan tâm sống chết của Tô gia ngươi, hôm nay, ta đến vì Ly nương, Tào Oánh Oánh, giao Giản Hải ra đây.”
Keng!
Chiến phủ được rút ra khỏi mặt đất.
Khương Lạc quát khẽ một tiếng, lưỡi búa chỉ thẳng Tào Oánh Oánh.
Một màn khí phách.
Nhìn mọi người đờ đẫn bốn phía.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK