Mộ U Minh thấy nàng không nói gì, lo lắng, hồi hộp kèm theo chút mong đợi:
" Nàng thấy sao, có ngon không? Nhìn nàng ăn là ta biết ngon mà."
Tưởng Lan Nguyệt nhìn hắn kiểu chàng có cần phải tự tin như vậy không, chàng có muốn nếm thử tay nghề của chàng không ta gắp cho chàng một miếng. Nàng gượng cười, cố gắng ăn bát mì:
" Ừ hừ ngon lắm, ngon lắm." - Tưởng Lan Nguyệt ( ôi cái cảm giác khen cái thứ không ngon thành rất ngon nó đau khổ làm sao, sao số ta khổ thế này, muốn ăn cũng không được nữa.)
Mộ U Mình thấy nàng khen vậy hớn hở:
" Nếu ngon, vậy sau này mỗi ngày ta đều nấu cho nàng ăn."
Tưởng Lan Nguyệt đang ăn nốt gắp cuối cùng, nghe hắn nói vậy ho sặc sụa, đầu lắc kịch liệt:
" Không.... không cần đâu!"
Mộ U Minh thắc mắc:
" Sao lại không cần, nàng không phải ngại, sau này nàng gả vào vương phủ, mỗi ngày ta sẽ nấu cho nàng ăn, nàng đừng sợ ta mệt hay vất vả gì cả, chỉ cần là vì nàng cái gì ta cũng làm."
Tưởng Lan Nguyệt:
" Không phải, ta thực sự không muốn chàng lao tâm mà thôi, chàng yên tâm sau này ta muốn ăn ta sẽ bảo chàng mà!"
Mộ U Minh vui vẻ, gật đầu:
" Ừ.... Trời đã khuya lắm rồi hay tối nay nàng ở đây đi, sáng mai ta đưa nàng về phủ."
Tưởng Lan Nguyệt:
" Thôi, không cần thiết, giờ ta về phủ."
" Được, vậy ta đưa nàng về." - Mộ U Minh
Tưởng phủ
Giữa hậu hoa viên của vương phủ, Ý Lan cùng tiểu toàn tử ngồi ở trong đình nói chuyện với nhau.
" Tiểu toàn tử này, vương gia dẫn tiểu thư đi đâu sao giờ chưa về, sao ta lại có cảm giác bất an thế, ta lo chết mất, hay ngươi đi tìm tiểu thư về đi."
Tiểu toàn tử cốc đầu Ý Lan:
" Ngươi sao vậy, vương phi đi với vương gia nhà ta ngươi còn lo gặp nguy hiểm, não ngươi có phải có vẫn đề gì không?"
Ý Lan:
" Nhưng mà ta lo."
Nhược Ảnh ở trên cây,ngồi ăn hạt hướng dương nhìn hai người bên dưới, miệng không khỏi cười. Chợt hai bóng đen từ xa lao tới, đó là tiểu thư và Minh vương, hai ngươi đang tay trong tay, dắt nhau đi về phía này. Nhược Ảnh nói vọng xuống:
" Đừng lo nữa, chẳng phải đã về rồi sao. "
Tưởng Lan Nguyệt: " Đến rồi, thôi chàng về đi."
Mộ U Minh:" Ừ, nàng ngủ ngon."
Tưởng Lan Nguyệt: " Chàng về cẩn thận, ngủ ngon. À mai ta đến xem thử bệnh cho cô nương kia."
Mộ U Minh: " Cảm ơn nàng."
Đợi khi Mộ U Minh và tiểu toàn tử rời khỏi, Tưởng Lan Nguyệt vội vã, nàng chạy nhanh đến bàn nước trong đình, vội vàng rót nước ra chén, uống ực ực như kiểu bị chết khát hàng thế kỉ:
" Mặn chết ta rồi."
Ý Lan đứng bên:
" Tiểu thư người sao vậy?"
Lan Nguyệt: " Ta không sao, em yên tâm."
Ý Lan: " Vâng!"
Lan Nguyệt:
" Trởi đã khuya lắm rồi em về nghỉ ngơi đi."
Ý Lan: " Nhưng mà.......... "
Tưởng Lan Nguyệt:
" Không có nhưng nhị gì hết, em về phòng đi, ta với Nhược Ảnh có chút chuyện."
Ý Lan gật đầu rồi lui ra ngoài. Nhược Ảnh nhảy từ trên cây xuống, đi lại gần chỗ Lan Nguyệt:
" Chủ tử."
Lan Nguyệt: " Nhược Ảnh chuyện ta giao em làm thế nào rồi?"
Nhược Ảnh: " Bẩm chủ tử, đã chiêu mộ xong, chỉ trong thời gian nữa là chúng ta có thể đưa Hắc Ám cung đứng ngang hàng với Vô Ảnh cung rồi."
Lan Nguyệt: " Em làm tốt lắm. Bây giờ chưa phải lúc để ta ra mặt, em cứ điều hành Hắc Ám và Bạch Giao cung đi. "
Nhược Ảnh:" Vâng."
Lan Nguyệt nhìn Nhược Ảnh từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét, Nhược Ảnh thấy lạ chẳng nhẽ người cô dính cái gì hay sao mà chủ tử nhìn kĩ vậy.
" Nhược Ảnh ta nghĩ em nên thay cách ăn mặc đi, suốt ngày mặc đồ đen em không thấy chán à."
Nhược Ảnh: " Dạ không thưa chủ tử!"
Lan Nguyệt: " Vậy thôi, ta không ép em nữa. À con bé hôm trước ta cứu về sao rồi?"
Nhược Ảnh: " Dạ bẩm chủ tử, con bé được đưa đến Bạch Giao cung rồi ạ."
Lan Nguyệt: " Vậy được rồi. "
Nói xong rồi Lan Nguyệt đi về viện của mình, tắm rửa thay xiêm y rồi lên giường ngủ.