" Ta sai ở chỗ nào, xin tỷ bỏ qua, nếu được tỷ hãy đánh, hãy mắng ta đi nhưng xin tỷ người đừng sỉ nhục chàng. "
Nàng ta vừa khóc vừa dựa vào người hắn mà nói. Cô vẫn bình tĩnh, thẳng thừng đáp:
" Đánh cô để bẩn tay ta à. "
Ả Tưởng Tiện Nguyên như chết đứng, nỗi cay ghét cô càng tăng thêm một bậc, ả không ngờ cô không giữ thể diện cho mình đến như vậy. Phong Lang nhìn người con gái trong lòng, tức giận quay sang Lan Nguyệt:
" Người đâu, dẫn ả ra ngoài đánh cho bổn hoàng tử. "
Cô vẫn đứng nguyên đó, một đám người đến hùng hổ bước tới chỗ cô, cô nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lạnh khiến đám người đó cảm thấy sợ hãi:
" Ta xem ai dám làm gì ta. "
Bọn họ đứng im không nhúc nhích dù chỉ là một chút. Họ rất sợ vị tiểu gia hỏa này. Thấy người của mình đứng im, Mộ Phong Lang tức giận:
" Còn đứng đấy làm gì, không mau chói ả lại. "
Đám người được Mộ Phong Lang gọi đến bước dần về phía cô, nhưng vừa nhấc chân được một bước thì họ đã nằm ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Với một người giết người không chớp mắt, cô dựa vào kinh nghiệm của một sát thủ, một bậc tài y, cô dùng châm phi thẳng đến huyệt tử của họ. Động tác của cô rất nhanh, không ai nhìn thấy. Rất bất ngờ khi đám thủ hạ của mình chết một cách bất đắc kì tử, hắn cảm thấy sợ hãi tột độ. Không biết ai đã ra tay mà nhanh đến thế, hắn rất muốn chiêu mộ về làm hộ vệ thân cận cùa mình nhưng hắn không ngờ người vừa ra tay chính là người con gái tưởng như vô hại trước mặt hắn Tưởng Lan Nguyệt. Hắn phất tay mấy cái, không ngờ ở đâu ra lại xuất hiến mấu tên áo đen tiến đến gần cô.
Vì lúc nãy cô đã dùng hết châm nên giờ cô đứng bất động, nghĩ cách giải quyết đám áo đen này . Cô nói giọng có chút lạnh lẽo:
" Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Ngươi tưởng ngươi là đại hoàng tử mà ta không dám làm gì ngươi sao. "
Nghe thấy lời nàng nói, hắn có cảm giác rất sợ. Nói rồi Lan Nguyệt liền động thân, trong chớp nhoáng đám áo đen kia đã nằm hết xuống đất, thân thủ cô rất nhanh khiến cho đối phương không kịp phản ứng. Phong Lang nhìn cảnh tượng này, chân tay run lên cầm cập. Thấy Phong Lang như vậy ả Tiện Nguyên kia cảm thấy thất vọng. Ả bây giờ đang nghĩ cách làm sao để phá hủy danh tiếng của Tưởng Lan Nguyệt. Bỗng ả nhìn thấy từ phía xa xa,Tưởng lão phu nhân đang đi đến đây mà bên cạnh Lan Nguyệt có một cái hồ nước. Ả liền nảy ra một ý trong đầu. Tượng Tiện Nguyên bước lại gần Lan Nguyệt, nàng ghé tai nói:
" Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị người khác coi thường, ta sẽ cho ngươi bại hoại danh tiếng. Cho người trong kinh thành biết ngươi xấu xa đến mức nào. "
Vẫn chưa hiểu được ý của ả Tiện Nguyên nói. Cô vẫn đứng im.Thế rồi ả nhìn cô cười, từ từ ngã về phía đằng sau. Nhưng Lan Nguyệt rất nhanh tay đổi tư thế, biến mình thành ngươi bị ngã, ả Tiện Nguyên vẫn đứng vững trên bờ.
" Tủm "
Tuy là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng cô lại có một nhược điểm chí mạng mà chỉ mình cô biết, cô không biết bơi. Chính bởi điều này mà khi thực hiện các nhiệm vụ cô ít khi làm việc trong môi trường có nước. Cô ngã xuống hồ, nước hồ xông vào mũi, khiến cô có cảm giác cay cay, cô lớn tiếng kêu lên:
" Cứu với, có ai không, cứu ta với. "
Tưởng Tiện Nguyên đứng trên bờ cảm thấy sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy. Nghe thấy có tiếng động bên này, Tưởng phu nhân chạy qua. Hình ảnh đầu tiên được bà nhìn thấy là đứa con gái của mình đang vùng vẫy dưới hồ, bà hoảng loạng gọi người cứu Lan Nguyệt. Vì ở dưới nước quá lâu , với một người không biết bơi như cô thì cô đã ngất, cô thật sự lim đi. Khi cứu được cô, Tưởng phu nhân sợ lắm. Bà nhìn Tưởng Tiện Nguyên với ánh mắt ghét bỏ, bà sai người đưa Lan Nguyệt về phòng gọi đại phu. Khi được đưa về phòng, cô được Ý Lan chăm sóc, bên giường có vợ chồng Tưởng thừa tướng, đại ca Tưởng Lam Phong đang hết sức lo lắng, nhìn người con gái đang nằm trên giường mà cảm thấy xót xa. Còn ả Tiện Nguyên thì run sợ, quỳ xuống đất, mặt không dám nhìn lên, nước mắt chảy thành dòng. Bây giờ trong lòng ả đang ghét cay ghét đắng cô, vì cô mà ả bị chịu phạt. Kẻ thiểu năng Phong Lang kia thì đứng im như tượng, không nói năng câu nào. . Truyện Trọng Sinh
Ở ngoài cửa, đại phu đã đến. Ông bước đến bên cạnh giường của Lan Nguyệt, lấy một tấm khăn đặt lên tay của nàng bắt đầu chẩn mạch. Ông lão nhăn mày mấy cái, điều này khiến cho ai trong phòng cũng đều sợ, nhất là Tưởng Lan Nguyệt, bây giờ ả không mong nàng chết mà ả mong nàng không sao để ả khỏi mang danh tiếng là kẻ giết người, vong ơn phụ nghĩa.
Được một lúc, vị đại phu kia cũng chẩn mạch xong:
" Tưởng lão gia, và tưởng phu nhân không cần lo lắng, lệnh ái không việc gì, nàng chỉ bị cảm nhẹ, giờ ta sai người chuẩn bị ít thuốc sắc cho nàng uống, hai ngày sẽ khỏi. "
Tưởng lão gia và Tưởng phu nhân vui mừng, may sao tiểu nữ nhà mình không có gì nguy hiểm đến tính mạng:
" Cảm ơn đại phu, Ý Lan ngươi đi theo người để lấy thuốc cho Nguyệt nhi. "
" Ý Lan xin cáo lui. "
Nói rồi Ý Lan và vị đại phu kia rời khỏi cửa. Tưởng phu nhân chạy đến nhìn đứa con gái của mình đang nằm bất tỉnh trên giường, đôi môi nàng nhợt nhạt không huyết sắc. Bà đau lòng lắm vừa khóc vừa nhìn con gái tội nghiệp của mình. Tưởng Lam Phong chạy đến bên cạnh muội tử nhà mình, nhìn người mình yêu quý nhất không chút động đậy. Hắn tức tối bước đến chỗ Tưởng Tiện Nhân:
" Ta trước kia đã cảnh cáo cô, không được đến gần Nguyệt nhi, giờ cô không nghe ta, còn đẩy Nguyệt nhi xuống hồ, giờ muội ấy bất tỉnh, may sao không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu muội ấy có mệnh hệ gì ta thề sẽ giết chết ngươi. "
Tưởng lão gia nhìn Tưởng Tiện Nguyên:
" Ngươi đã biết lỗi chưa, hằng ngày ngươi ăn hiếp Nguyệt nhi, đánh đập người trong phủ ta đã một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua cho ngươi. Ta đã dung túng ngươi quá nhiều, giờ ngươi còn đẩy đại tỷ của mình xuống hồ, ngươi... ngươi làm ta tức chết. Ta thật hối hận khi có đứa con như ngươi. "
Ả ngồi nghe mắng chửi của phụ thân mình và đại ca của mình, ả hận lắm. Ả tức tối, không để ý hình tượng của mình nữa, ả ngẩng cao đầu, nhìn chằm về phía Tưởng lão gia.