• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lão Kim bị ma vật kéo đi, phản ứng đầu tiên của Diệp Bùi Thiên là tóm lấy tay hắn.

Trong cầu thang chật hẹp, lão Kim bị một lực rất lớn kéo xuống dưới.

"Đừng thả tôi ra, đừng thả tôi ra!" Hắn nằm sấp trên cầu thang, nắm chặt tay Diệp Bùi Thiên, hoảng sợ hét lên.

Đột nhiên xuất hiện ma vật, khiến bọn họ rơi vào thế bị động, dị năng của bọn họ về cơ bản đã tiêu hao hết trong trận chiến trước rồi.

Diệp Bùi Thiên dùng chút dị năng còn sót lại của mình, đắp thành một tường cát chặn hành lang lại, không cho Khinh nhờn giả phía sau bò lên.

Hắn cảm thấy trong cơ thể dâng lên cảm giác trống rỗng đau đớn, liền biết dị năng của mình sắp khô cạn.

Trần Uy và A Vinh thấy tình hình không ổn, quay đầu nhìn nhau liền vứt hai người kia lại xoay người chạy trốn.

"Đừng bỏ tôi lại, tôi không muốn bị Khinh nhờn giả bắt đi! Không muốn bị Khinh nhờn giả bắt đi!"

Lão Kim hoảng sợ bật khóc van xin, hắn biết nếu bị kéo xuống dưới sẽ bị tra tấn sống không bằng chết.

Diệp Bùi Thiên nhíu chặt mày, đồng thời sử dụng cát vàng, khống chế Khinh nhờ giả, cùng ma vật đấu sức.

Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường cát vỡ tan, trong nháy mắt lão Kim liền bị kéo xuống dưới, tiếng hét hoảng sợ còn vang vọng trong hành lang tối đen.

Một con Khinh nhờn giả khác từ phía sau lao ra, nó tóm lấy mắt cá chân Diệp Bùi Thiên, dùng sức đem cả người hắn đập vào vách tường.

Diệp Bùi Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể lại lần nửa bay lên không trung, nặng nề đập xuống đất.

Khinh nhờn giả không chút lưu tình nắm lấy mắt cá chân của hắn, đem cả người hắn đập đi đập lại mấy lần trên cầu thang, mãi đến khi hắn hoàn toàn mất khả năng chống cự.

Diệp Bùi Thiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Hắn cảm thấy bản thân bị kéo đi trên sàn nhà dính đầy chất lỏng sềnh sệch.

Hắn miễn cưỡng mở mắt ra một chút, trước mắt mơ hồ là vách tường bẩn thỉu đong đưa qua lại.

Hai bên tường cột một đám người, đều là người sống.

Bọn họ dùng ánh mắt chết lặng, đờ đẫn nhìn thành viên mới bị ma vật kéo vào.

Hai con Khinh nhờn giả kêu vang, đem hắn đặt trên một cái bục cao, vừa cột tay chân hắn lại, vừa vươn đầu lưỡi thô ráp liếm hết máu tươi trên người hắn.

Diệp Bùi Thiên cố gắng điều động dị năng của mình, nhưng cơ thể lại giống như hồ nước khô cạn, ngoại trừ mang cho hắn cảm giác khô nứt đau đớn, thì không tạo ra chút gợn sóng nào nửa.

Hắn mở to mắt, trong bóng tối làn da nhợt nhạt của ma vật đong đưa qua lại.

Cảnh vật trước mắt cùng những mảnh vỡ ký ức đau khổ lộn xộn chồng lên nhau.

Diệp Bùi Thiên cảm thấy bản thân lâm vào một trạng thái hỗn loạn.

Sâu trong đáy lòng hắn dâng lên cảm giác khát máu mãnh liệt, ý niệm này vừa nảy ra đã nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, hung hăng muốn khống chế toàn bộ cơ thể hắn.

Từ bỏ đi, đem bản thân giao cho nó, là có thể vĩnh viễn giải thoát khỏi nỗi sợ hãi này.

Hắn mở to mắt, trước mắt là bóng đen vô tận, trong bóng tối có một âm thanh nhẹ nhàng nói với hắn.

Đúng lúc này, nơi nào đó rất xa, lại giống như rất gần, lờ mờ tỏa ra một chút ánh sáng vàng ấm áp, chỉ có một chút như vậy, mơ hồ, khó nắm bắt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Không." Trong cổ họng Diệp Bùi Thiên bật ra một âm thanh khàn khàn. "

* * *

Sở Thiên Tầm cảnh giác đi vào tầng hầm nồng nặc mùi máu tươi, huyết dịch đặc quánh trên mặt đất, dường như dính vào đế giày của cô.

Sâu trong căn phòng mờ tối, truyền đến một số tiếng vang kì lạ.

Khả năng nhìn ban đêm của Sở Thiên Tầm không tầm thường.

Có thể thấy rõ, sâu trong phòng có một cái bục cao, trên đó có một người đang ngồi.

Người kia toàn thân đầy máu, ánh mắt đờ đẫn, không nói một lời ngồi ở đó.

Vô số hạt cát nhiễm máu đỏ tanh nồng bay lơ lửng phía trên hắn, những hạt cát đó liên tục bị đè ép chà xát, từ giữa những hạt cát không ngừng chảy xuống dòng máu có màu sắc kỳ lạ đặc trưng của quái vật.

Trong căn hầm ngầm này giam giữ không ít người.

Nhưng lại không thấy quái vật.



Không, không phải không thấy.

Phải nói là chúng đã chết trong dòng cát nhuộm đỏ máu đang cuộn trào mãnh liệt kia rồi.

Bị ép thành bùn, nghiền ra máu.

Người ngồi trên bục cao kia chính là Diệp Bùi Thiên.

Trước mắt hắn đang có nguy cơ đột phá cấp 2.

Không mượn lực từ ma chủng, lại tự thân đột phá!

Thánh đồ có thể thông qua chiến đấu với ma vật để nâng cấp dị năng của mình, nhưng một khi dị năng bị bão hòa, đạt tới trạng thái giới hạn. Nếu không mượn lực từ ma chủng cao hơn một cấp thì rất khó để tiến thêm một bước.

Đây cũng là lý do vì sao biết rõ dùng ma chủng cấp cao có nguy hiểm rất lớn nhưng vẫn có vô số người liều chết sử dụng.

Nhưng cũng có những thiên tài cá biệt, trong khoảng khắc sinh tử lúc chiến đấu, lại ngẫu nhiên kích phát tiềm năng to lớn, từ đó tự động đột phá giới hạn, thăng cấp dị năng.

Trước mắt Sở Thiên Tầm đã nhìn thấy một ví dụ sống sờ sờ.

Không hổ là đế vương cát vàng khiến loài người sợ hãi, những kẻ thù lúc đó mặc dù căm hận hắn nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đúng là một thiên tài.

Sở Thiên Tầm đi qua mặt đất dính nhớp những thứ dơ bẩn, đến trước mặt Diệp Bùi Thiên.

Giờ phút này, trên gương mặt đầy máu của vị Tu La Vương trẻ tuổi, hai mắt tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Trong bóng đêm, sắc mặt hắn trắng bệch, cơ thể căng thẳng run lên nhè nhẹ.

" Không sao, quái vật đều bị anh giết chết rồi, Tiểu Diệp, thả lỏng một chút. "

Bàn tay Sở Thiên Tầm sáng lên một chút ánh sáng, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Diệp Bùi Thiên.

Cô chậm rãi đưa chùm ánh sáng màu vàng ấm áo này đến gần cơ thể Diệp Bùi Thiên.

Dị năng này của cô, tác dụng duy nhất chính là trấn an cảm xúc của người khác.

Giúp người khác có thể ổn định cảm xúc khi đột phá cấp bậc, không đánh mất bản thân.

Lúc này, mặc dù Diệp Bùi Thiên đã thành công thăng cấp, nhưng Sở Thiên Tầm nhìn ra tinh thần vô cùng căng thẳng của hắn. Cô muốn giúp Diệp Bùi Thiên bình tĩnh lại.

Diệp Bùi Thiên giống như giờ phút này mới biết được người đến là ai, hắn nhìn ánh sáng hơi lóe lên kia, lại nhìn Sở Thiên Tầm, đôi môi mấp máy một chút liền thả lỏng ra, toàn bộ cơ thể liền đổ ập xuống.

Mây cát lơ lửng trên không trung cũng theo đó bung ra, rơi tán loạn đầy đất.

Sở Thiên Tầm đỡ cơ thể ngã xuống của Diệp Bùi Thiên.

Cô hoài nghi bản thân nhìn lầm, trong nháy mắt vừa rồi, đôi mắt trong bóng tối kia dương như dâng lên chút hơi nước.

Sở Thiên Tầm đốt bó đuốc lên, ánh lửa chiếu sáng cả căn phòng trong tầng hầm, soi sáng cảnh tượng thảm không nỡ nhìn trong phòng.

Nhưng mặt cô không chút thay đổi đi xuyên qua từng dòng máu đen, cắt hết dây thừng trên người những người còn sống, lại khom lưng tìm hai viên ma chủng trong đống máu thịt hỗn loạn trên đất, cất vào túi.

" Ma vật đều đã chết, có thể cử động thì tự mình ra khỏi đây, không động được thì đợi ở đây. "Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên lên, quay đầu nói với những người trong phòng.

Diệp Bùi Thiên vừa mới thăng cấp, sử dụng dị năng quá độ nên nhất thời đã mất đi năng lực hành động.

Sở Thiên Tầm cõng hắn đi ra tầng hầm, tìm một góc sạch sẽ trong đại sảnh để hắn trên mặt đất.

" Anh chờ một lát. "

Cô vừa mới đứng dậy.

Diệp Bùi Thiên đã túm lấy quần áo cô.

" Làm sao vậy? "Sở Thiên Tầm hỏi.

Diệp Bùi Thiên quay đầu đi, cau mày lại, lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng lại không nói gì, buông lỏng ngón tay thon dài lại tái nhợt của hắn ra.

Sở Thiên Tầm đi ra ngoài, gọi đám người Trần Uy cùng A Vĩ đang trốn ở phía xa đến.

Để bọn hắn xuống tầng hầm ngầm, đem người sống sót đưa ra.

Từng người sống sót được đưa ra khỏi tầng hầm ngầm, người có thể di chuyển được, đều theo bản năng mà cách xa phạm vi bên cạnh Diệp Bùi Thiên.

Người đàn ông này, vừa nãy ở trước mặt bọn họ, đã dùng sức của một mình hắn mà nghiền nát hai con ma vật hung tàn.



Cảnh tượng bạo ngược như vậy khiến bọn họ không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Một cô gái trẻ tuổi hoảng sợ được đưa lên mặt đất, tay chân cô vẫn còn hoàn chỉnh, không bị thương gì quá nghiêm trọng, liền vội vàng muốn chạy ra bên ngoài, thiếu chút nửa là đạp phải chân Diệp Bùi Thiên.

" Ai da, "Cô gái nhìn thấy mặt Diệp Bùi Thiên liền nhỏ giọng kêu lên sợ hãi, giống như bị dọa sợ mà liên tiếp lui về sau mấy bước.

Trong đại sảnh thậm chí còn vang lên mấy tiếng xì xào bàn tán.

Diệp Bùi Thiên im lặng ngồi một mình, mái tóc ướt đẫm che phủ mặt hắn, không thấy rõ nét mặt.

" Đứng dậy được không? Chúng ta đi trước. "

Sở Thiên Tầm vươn tay, cô bắt đầu không còn kiên nhẫn đối với những người trong đại sảnh này.

Diệp Bùi Thiên gật đầu, nắm tay cô, mượn lực của cô mà từ từ đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa.

" Xin đợi một lát. "Có người gọi bọn họ lại.

Lão Kim khập khiễng đi lên trước, chân thành mà nói:" Bùi Thiên huynh đệ, cảm ơn cậu. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, tương lai chúng ta còn dài. "

Diệp Bùi Thiên nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng ừ một tiếng, gật đầu với hắn.

Ra đến bên ngoài, Trần Uy đợi trong sân liền nhảy xuống xe.

Hắn không hề thấy xấu hổ khi bỏ lại một mình Diệp Bùi Thiên mà một mình chạy trốn, hết sức nhiệt tình mà cầm tay Diệp Bùi Thiên:" Bùi Thiên huynh đệ, không, anh Diệp. Lần này may mắn mà có anh Diệp, người anh em A Vĩ của tôi mới có thể nhặt về một cái mạng. "

Hắn vung tay lên với người trong xe:" Mau, đến đa tạ anh Diệp đi. "

A Vĩ từ mặt sau cửa sổ lộ ra, hắn mất một cánh tay, nhưng dù gì cũng còn sống, hắn đem một tay đặt trên trán, xá một cái với Diệp Bùi Thiên.

Sở Thiên Tầm là lái xe đến, cô mở cửa xe của mình ra, đem Diệp Bùi Thiên nhét vào ghế phó lái.

Vừa khởi động động cơ thì cửa sổ xe đã bị người gõ vang.

Cô gái vừa nãy lộ vẻ mặt sợ hãi trước mặt Diệp Bùi Thiên, đang đứng bên cạnh cửa sổ xe.

Cô xoắn góc áo, cắn cắn môi:" Ừm, cái đó, lúc nãy là tôi bị dọa nên có chút hết hồn, không có ý gì khác. Tôi muốn nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. "

Ô tô khởi động, dọc theo đường về chạy như bay.

Sở Thiên Tầm nhìn người trên ghế phó lái.

Editor: Quy Lãng

Tóc của người kia che trước mặt, vẫn không thấy rõ mặt mũi. Nhưng đôi môi hơi mỏng kia lại không căng chặt như trước đó nửa.

" Được người ta cảm tạ hai câu liền vui vẻ như vậy? "Sở Thiên Tầm cười nhạo một tiếng, lấy ra hai viên ma chủng trong túi nhét vào người Diệp Bùi Thiên:" Cất cho cẩn thận, anh đã không cần dùng đến ma chủng cấp bậc này nửa, có thể bán để đổi chút vật tư vũ khí cho mình. Sau này bớt can thiệp vào chuyện của người khác một chút, bớt làm kiểu mua bán không muốn sống này lại. Sau này khi tôi rời đi, chỉ sợ anh bị những người này bán đi còn không biết. "

Khóe miệng Diệp Bùi Thiên nháy mắt căng thẳng.

Lại không vui? Sở Thiên Tầm nghĩ trong lòng, tính tình của đại ma vương đúng là không thể nắm bắt được mà.

Về đến căn cứ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Lái xe hơn hai giờ, cơ thể Diệp Bùi Thiên cùng dị năng cơ bản đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hắn nhảy xuống từ trên xe, đã không nhìn ra chút ngoại thương nào nửa rồi.

Hai người đi vào cửa chính căn cứ, thấy Bành Hạo Vũ và Cam Hiểu Đan đang đứng bên ngoài lều cứu trợ mặt đối mặt nói chuyện

Cam Hiểu Đan nhìn thấy Sở Thiên Tầm cũng Diệp Bùi Thiên đi tới, gương mặt đỏ hồng, quay người chui vào trong lều cứu trợ.


Ngược lại là Bành Hạo Vũ vô cùng vui mừng, bày ra dáng vẻ vô cùng quen thuộc mà tiến lên chào hỏi.


" Một cô gái như Hiểu Đan sao có thể làm công việc dơ bẩn như đổ phân đổ nước tiểu được? "Bành Hạo Vũ cắm hai tay trong túi, mỉm cười dựa lại đây:" Hay là như vầy, để tôi đi chào hỏi, cho người sắp xếp một xíu. "


" Đây vốn dĩ chính là công việc của hộ sĩ, mỗi một vị hộ sĩ ở đây đều là cô gái, không có gì mà không thể làm."Sở Thiên Tầm không lạnh không nhạt trả lời hắn.


Sắc mặt Bành Hạo Vũ liền có chút khó coi.


Giờ phút này, vùng trời phía trên căn cứ, đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.


Trong căn cứ, vô số người mờ mịt ngẩng đầu, không biết xảy ra chuyện gì.


Đến rồi! Sở Thiên Tầm nghĩ, cuối cùng cũng chờ đến rồi, ma chủng cấp hai, một con ta cũng không bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK