- -《 tận thế chi ma chủng buông xuống 》
- - - - - - - - - - - - - -
"Tình hình sàn xe thế nào rồi?" Sở Thiên Tầm nói.
"Không có vấn đề." Dưới gầm xe truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Sở Thiên Tầm đánh dấu lên sổ ghi chép trong tay: "Dầu động cơ? Dầu phanh thì sao?"
Phía sau mui xe đang mở, một bàn tay đầy dầu mỡ vươn ra, ra dấu OK.
"Bộ phanh xe?"
Một giọng nói truyền ra từ trong chiếc xe Jeep đã bị cải tạo lộn xộn: "Còn có thể sử dụng."
Sở Thiên Tầm ghi chép xong, cúi người tự tay đo áp suất lốp xe, cẩn thận kiểm tra tình huống từng cái lốp.
Tận thế bùng nổ mười năm rồi, nơi trú quân của các cô còn có thể thuê được xe, đã xem như cực kì may mắn.
Kiểm tra cẩn thận trước khi xuất phát dù thế nào cũng không đủ.
Đến thời điểm bị ma vật đuổi giết, một chiếc ô tô tính năng ưu việt, rất có thể sẽ cứu được tánh mạng cả một đội người.
Sở Thiên Tầm đứng dậy, khép lại bản ghi chép.
Vẻ mặt cô mỏi mệt, tay đầy dầu mỡ, gầy trơ cả xương.
Đói khát thời gian dài cùng mệt nhọc khiến cô nhìn qua lớn hơn cả 10 tuổi so với tuổi thực.
Cô cùng phần lớn người còn sống trong tận thế đều giống nhau, chết lặng, ngốc trệ, cả người xám xịt, không hề có sinh khí.
Trong mười năm này, phần lớn những người sống sót đều sống hết sức vất vả, nhưng bọn họ lại khát vọng sống hơn i bất luận thời kỳ nào trong dĩ vãng.
Vì có thể sống lâu một ngày trong thời kì ma vật hoành hành này, mỗi người đều đem hết sức lực để giãy giụa cầu sinh.
"Vậy thuê chiếc này, bác Cát." Sở Thiên Tầm cung kính mà nâng lên một túi lương thực, nói với ông lão đang ngồi bên sân lật xem báo chí.
Đúng, báo chí.
Ở thời đại này, các loại phương tiện thông tin hiện đại đã mất đi tác dụng, báo chí lại lần nữa trở thành một trong những phương tiện quan trọng để con người thu nhận tin tức.
Bác Cát trông xe cũng không ngẩng đầu lên, 'Ào Ào' lật tiếp một tờ báo, ý bảo chính mình đã biết.
Trên trang đầu tờ báo có mấy dòng chữ to bắt mắt,
Cực kỳ bi thảm! Thành A thất thủ, tòa thành vạn người trong vòng một đêm đã hóa thành nấm mồ cát vàng!
Bước chân tu la, chuông tang nhân loại!
Người đàn ông còn khủng bố hơn cả yêu ma -- Diệp Phỉ Thiên!
Sở Thiên Tầm thầm chậc lưỡi, lại là tên ma quỷ kia, hắn lại hại chết bao nhiêu người?
May mắn thành A cách nơi này rất xa.
"Được rồi, ra đi, khởi động xe đi thôi." Cô xoay tay lại gõ gõ toa xe, ý bảo đồng bạn dưới gầm xe có thể đi ra.
Trả lời cô là một mảnh yên tĩnh.
"A Vũ? Tiểu Trần?" Đáy lòng Sở Thiên Tầm dâng lên cảm giác không ổn.
Mặt đất dưới gầm xe tràn ra một bãi máu đỏ tươi.
Phía sau bóng râm bánh xe xuất hiện đôi mắt đỏ tươi phát ra ánh sáng âm u.
Ma vật!
Đồng tử Sở Thiên Tầm co rút lại, cô lập tức bắn đạn rồi lui ra xa mấy thước.
Hai tay cô nắm chặt, không khí xung quanh bắt đầu nén lại nhanh chóng, hình thành hai lưỡi đao gió hình trăng non.
Thanh âm như tiếng thở dài vang lên trong bóng tối.
Thanh âm kia như được phát ra từ một cô gái ngọt ngào dịu dàng, mang theo âm rung kỳ lạ, giống như đang thì thầm bên tai Sở Thiên Tầm.
"Ah nha, lâu rồi không được ăn thịt phụ nữ trẻ."
Cặp mắt đỏ như máu kia trong nháy mắt đã từ gầm xe di chuyển tới bên cạnh cô.
Lông tơ toàn thân Sở Thiên Tầm đều dựng cả lên.
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt dội lên.
Mình xong rồi, cô nghĩ, nó quá mạnh.
Mặc dù sống gian nan như vậy, nhưng mình thật sự vẫn khát vọng có thể sống sót.
Đây là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Sở Thiên Tầm, trước khi tử vong.