Giọng nói của anh họ Tử Hướng Dương từ bên kia điện thoại truyền tới, Sở Thiên Tầm không khống chế được bản thân, chớp mắt đã khiến vành mắt đỏ lên.
Chẳng lẽ trọng sinh về cơ thể trẻ tuổi khiến tuyến lệ cũng thoái hóa trở lại như ban đầu?
Sở Thiên Tầm nhớ rõ bản thân cô đã rất nhiều năm không thật sự rơi nước mắt.
Tất nhiên, vào lúc sinh tồn khó khăn, lợi dụng thân phận phụ nữ, diễn những cảnh rơi lệ là không tránh khỏi.
"Anh Hướng Dương, em tìm anh có chút việc." Sở Thiên Tầm nhanh chống khống chế tâm trạng của mình.
"Được, được, em nói đi, anh nghe đây." Âm thanh nghe có chút tùy ý, nhưng thật ra lại rất căng thẳng của Từ Hướng Dương từ bên kia điện thoại truyền tới.
Phía sau có tiếng nấu nướng trong bếp, giọng một người đàn ông trung niên đang nói: "Ai gọi điện thoại vậy? Là Tầm Tầm gọi sao? Vợ, Tầm Tầm gọi điện về."
Sau đó là tiếng bàn ghế va chạm vào nhau, đầu bên kia điện thoại liền trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sở Thiên Tầm có thể tưởng tượng, giờ phút này, dì và dượng của cô đã nhanh chóng đứng trước điện thoại của anh họ Từ Hướng Dương rồi, cả nhà ba người im lặng nín thở để nghe một vãn bối như cô nói chuyện.
Hơn một năm trước, cha mẹ Sở Thiên Tâm đều qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Đối với Sở Thiên Tầm mới lên đại học lúc đó mà nói, chuyện này khiến cô khó mà chấp nhận được.
Cô không hiểu chuyện đã đem nổi đau này trút hết lên gia đình người dì cả duy nhất đối tốt với cô.
Điều kiện kinh tế gia đình của dì cả không phải quá tốt.
Dượng và anh họ mở một xưởng hợp kim trong khu nhà, thu nhập ảm đạm. Ngày thường làm những việc lặt vặt và nhận một số công việc trang trí để phụ cấp chi phí cho gia đình.
Dì cả cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường.
Sau khi cha mẹ qua đời, để lại cho Sở Thiên Tầm một căn nhà và bốn năm chục vạn tiền mặt.
Một số họ hàng không có ý tốt thường xuyên nói bóng nói gió bên tai Sở Thiên Tầm, khiến cô cảm thấy cả nhà dì cả đối tốt với mình cũng vì muốn đoạt đi một chút tài sản mà ba mẹ để lại cho cô.
Mặc dù sau khi cha mẹ ra đi, dì cả và dượng luôn bận trước bận sau, vừa giúp cô xử lý hậu sự của cha mẹ, vừa làm chân sai vặt giúp cô giải quyết chuyện kế thừa tài sản, và nhiều thủ tục pháp lý phức tạp khác.
Nhưng đầu cô vẫn như trước không quay lại. Luôn dùng bộ mặt lạnh như băng đối với những người thân thật sự yêu thương cô.
Cả nhà dì cả cho rằng thái độ quái gỡ của cô là do chưa thoát khỏi nổi đau mất cha mẹ, nên họ không những không để bụng mà ngược lại còn thương tiếc và yêu thương cô hơn.
Một khắc khi tận thế tiến đến, các bạn học trong kí túc xá đều vội vàng liên hệ với người thân cha mẹ.
Cô nhi Sở Thiên Tầm chỉ nhận được điện thoại của hai người.
"Tầm Tầm, con, con ở bên đó có loạn không? Con đừng sợ, đừng sợ, dì cả và dượng sẽ qua đón con."
"Tầm Tầm, em ở trường học đừng chạy loạn, anh sẽ chạy xe qua Hoa Thành tìm em."
Đây là lần cuối cô được nghe dì cả và anh họ nói.
Sau những ngày tháng hỗn loạn đó, Sở Thiên Tầm vượt nhiều khó khăn trở về Lộ Đảo, nhưng lại không tìm được gia đình dì cả.
Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô cho đến nay.
"Alo, Tầm Tầm sao em không nói chuyện? Hiện tại em đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của anh họ.
Sở Thiên Tầm tỉnh táo lại từ trong hồi ức, cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ nhà dì trên lầu treo đầy chậu cây, nhẹ nhàng trả lời: "Đương nhiên là em đang ở kí túc xá rồi anh họ."
Cô rất muốn cứ như vậy mà đi lên lầu, đi gặp cả nhà anh họ.
Nhưng cô không thể làm như vậy, cô không giải thích được tại sao đang ở trường học lại chạy về.
Đồng thời, cô còn rất nhiều chuyện cần làm, không có thời gian dư thừa để nán lại.
Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 8: 30 sáng ngày 18 tháng 3.
Cách tận thế còn 4 ngày.
"Anh họ, là như này, bạn học của em có một căn biệt thự ở Lộ Đảo, muốn lắp một ít cửa sổ chống trộm. Em liền nói với cậu ấy, để anh và dượng qua đó hỗ trợ." Sở Thiên Tầm bắt đầu kế hoạch của mình.
"Ôi trời, Tầm Tầm em còn kiếm việc giúp anh sao? Được rồi, địa chỉ ở đâu, lát nửa anh và ba sẽ qua xem."
Thật ra, căn biệt thự này là do Sở Thiên Tầm thuê lại sau khi bán căn nhà ngày hôm qua.
Chủ nhân căn biệt thự này ở nước ngoài, tạm tời ủy thác cho người môi giới, Sở Thiên Tầm sảng khoái trả một tháng tiền thuê nhà, tiền đặt cọc và phí trung gian. Cũng đã kí hợp đồng thuê ba năm, với yêu cầu duy nhất là cho cô trang trí và gia cố cửa số.
Sau khi tận thế bùng nổ, bởi vì Lộ Đảo là một hòn đảo đơn độc ngoài biển, dân số tương đối ít, ma vật xuất hiện trên đảo cũng không nhiều, thời gian đầu những ma vật bên ngoài đảo chưa tiến hóa thì không thể vượt biển.
Gần Lộ Đảo vừa hay có một đội quân lớn đóng giữ, bộ đội nhanh chóng phản ứng lại đã dùng hỏa lực mạnh mẽ để tiêu diệt ma vật trên đảo.
Bọn họ cho nổ tung cây cầu lớn, khống chế được tình hình Lộ Đảo lúc đó. Có thể lúc đầu, Lộ Đảo là thiên đường dành cho người sống sót tị nạn. Nhưng cũng vì vậy mà đến thời kì sau này, Lộ Đảo đã bị hủy diệt.
Lúc đầu khi tận thế mới bùng nổ, Sở Thiên Tầm từng trở về Lộ Đảo, khi đó cô và một vài người sống sót được sắp xếp ở gần khu biệt thự.
Cô còn nhớ an ninh của khu vực này vào đầu tận thế tương đối tốt, nhưng dân cư ban đầu sống ở đây cũng không bị xua đuổi.
Cô định lừa cả nhà anh họ đến khu biệt thự này và ở lại trong căn biệt thự mà cô thuê.
Chí ít, một khi tận thế bộc phát, cô có thể để họ ở trong căn phòng đã được gia cố.
"Anh họ, hôm nay mọi người hãy qua luôn đi. Không, tốt nhất là đi ngay bây giờ." Sở Thiên Tầm không cho Từ Hướng Dương nhiều thời gian suy nghĩ: "Cũng không nhiều việc lắm, mấy cái cửa sổ chỉ cần lắp hợp kim nhôm chống trộm là được, sau đó thì gia cố cửa chính, rồi đi một đường điện cao thế chống trộm lên tường rào là được. Người ta đưa hai mươi vạn phí, yêu cầu duy nhất là phải nhanh. Nội trong bốn ngày phải làm xong."
"Bốn ngày? Sao lại gấp như vậy?"
"Anh Hướng Dương, vì để nhận việc này mọi người, em đã vỗ ngực cam đoan trước mặt bạn học. Anh nhất định phải đi đó, em cũng đã thay mọi người nhận tiền luôn rồi, tới mười vạn lận đó. Em sẽ gửi ảnh biệt thự qua trước cho anh xem."
Tử Hướng Dương còn định nói chuyện, đầu kia điện thoại đã cúp máy.
Sau đó, Wechat của anh kêu một tiếng ting, Sở Thiên Tầm gửi đến mấy tấm hình.
Đó là một căn biệt thự hai tầng, bên ngoài là tường cao bao quanh, cả căn biệt thự cộng lại nhiều nhất cũng khoảng mười cái cửa sổ.
Cuối cùng, Sở Thiên Tầm còn gửi một tấm chụp màn hình tin nhắn nhận được chuyển khoản mười vạn từ ai đó, thời gian để là hôm qua.
Từ Hướng Dương đưa mấy tấm hình trong điện thoại cho cha anh ta là Từ Mậu Tài xem, hai người cùng thảo luận một lát.
Từ Mậu Tài gọi cho Sở Thiên Tầm: "Tầm Tầm à, dượng rất vui vì con nghỉ cho dượng và anh họ con. Nhưng chúng ta kiếm tiền chỉ là phụ, quan trọng là dượng lo lắng cho an toàn cùa con. Không phải là dượng không tin con, chỉ là yêu cầu mà nhà người bạn này của con đưa ra có chút kì lạ."
Từ Mậu Tài dù là người lớn nhưng khi nói chuyện với cháu ngoại gái đang ở tuổi phản nghịch này, ông vẫn cẩn thẩn mà cân nhắc giọng điệu của mình: "Con xem, căn biệt thự khí phái như này, vậy mà bọn họ lại muốn làm cửa sổ phòng trộm, còn phải chắc chắn và kiên cố, nhìn kiểu nào cũng không hợp với phong cách trang trí của căn biệt thự này. Với lại, dù trả tiền nhiều nhưng thời gian lại gấp như vậy, người nhà này có phải có vấn đề gì không?"
Đối với những câu hỏi này, Sở Thiên Tầm đã sớm nghĩ kĩ câu trả lời rồi, cô lấy vị học trưởng Phó Quốc Húc mới cho cô mượn mười vạn ngày hôm qua ra làm cái cớ.
"Dượng, người không cần lo lắng đâu, gia đình người bạn học này của con xuất thân từ quân đội, ông là thủ trưởng quân khu nào đó. Có lẽ mấy vị lãnh đạo thích phong cách trang trí như vậy?"
Từ Mậu Tài nghe vậy mới cảm thấy yên tâm một chút. Ông cũng chưa từng tiếp xúc với những lãnh đạo cấp cao, có lẽ bọn họ thật sự thích phong cách như vậy.
Đơn hàng này, nếu trừ tiền công và nguyên liệu, ít nhất cũng kiếm được mười vạn, đúng là một số tiền lớn.
Hơn nửa, cháu gái cũng đã thu tiền đặt cọc rồi, ông cũng không thể phụ lòng đứa nhỏ này.
"Vậy được, vậy được, lát nửa dượng sẽ qua xem, nhất định sẽ gia cố cửa sổ nhà bạn con thật chắc chắn."
"Cha mẹ của bạn con đều ở nơi khác, nơi này không có ai quản lí, bên trong cũng không có đồ vật gì. Dượng và anh họ tới khu đó, qua văn phòng bất động sản đưa chứng minh ra rồi lấy chìa khóa là được, bạn học của con đã nói tên người với bên bất động sản rồi."
"Chúng ta cứ trực tiếp qua như vậy sao?"
Từ Mậu Tài là người trung thực, nếu nhận công việc lợi nhuận cao như vậy, ông cũng muốn bắt đầu sớm một chút, để có thời gian làm đẹp hơn.
"Được, dượng và anh họ mang theo vật liệu, máy cắt và hàn điện qua đi. Tốt nhất là gọi dì đi cùng luôn đi, chỗ đó khá hẻo lánh, cũng không có gì ăn. Biệt thự có điện, nước, dượng kêu dì ở lại đó luôn rồi nấu cơm cho hai người ăn. À mang thêm chăn mền qua nửa, để tiện buổi tối ngủ lại bên đó luôn, khỏi mắc công chạy qua chạy lại." Sở Thiên Tầm lại nhìn thời gian: "Yêu cầu duy nhất là phải tranh thủ thời gian, nhất định phải làm xong trước ngày 22."
"Được được, dượng đi chuẩn bị một ít vật liệu, lát nửa sẽ qua liền."
Từ Mậu Tài có chút mơ hồ, trong ấn tượng của ông, cháu ngoại gái này có chút hương nội, sao hôm nay lại nhanh nhẹn rõ ràng như vậy, sắp xếp từng việc rõ ràng, không có một chút thở gấp.
"Dượng, người phải nhớ kĩ, làm càng rắn chắc càng tốt."
"Được, Tầm Tầm yên tâm, dượng sẽ không để con mất mặt trước bạn học đâu. Huống chi người ta còn đưa nhiều tiền như vậy."
"Phải rồi, dượng, đợi bốn ngày sau, bạn học chuyển cho con phần dư còn lại, con sẽ chuyển cho người nhé? Mấy ngày này, con còn bận ôn thi, không thể chạy 2 chuyến đến ngân hàng xếp hàng được."
Sở Thiên Tầm không có ý định chuyển khoản tiền này cho nhà dượng, đối với cô lúc này trên tay càng nhiều tiền càng tốt.
Bốn ngày sau, tất cả tiền bạc sẽ trở thành giấy vụn. Nhưng bây giờ cô vẫn phải làm mọi cách để có tiền mua vật tư.
Cũng may, dượng rất tin tưởng cô.
Dì ở bên cạnh nhanh chóng giật lấy di động: "Tầm Tầm, kỳ thi quan trọng hơn, con đừng đến ngân hàng xếp hàng mất thời gian, khi nào con rảnh thì chuyển tiền cho dượng cũng được, những vật liệu này trong tiệm của dượng con đều có."
Sở Thiên Tầm mím môi, cô nhìn lại cửa sổ nhà dì cả một lát rồi nhẫn tâm cúp điện thoại.
Cô đứng trong góc tối của khu dân cư, không bao lâu liền nhìn thấy dượng và anh họ từ trên lầu đi xuống, bước vào cửa hàng nhỏ của mình, bận rộn chất những mảnh hợp kim nhôm dài lên chiếc bán tải nhỏ ở nhà.
Sở Thiên Tầm nhìn một lát, nhịn xuống xúc động muốn bước về phía trước, quay người rời khỏi khu dân cư.
Bây giờ cô không có khả bảo vệ cả nhà dì cả, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.