• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả bữa cơm Lý Bân đều khuyên Giang Thự uống rượu, dùng hết mọi cách, nhưng Giang Thự một giọt cũng không động tới.

10 giờ rưỡi tối, từ nhà hàng đi ra, Giang Thự rốt cuộc cũng được rảnh rỗi hít thở một chút không khí trong lành, đơn hàng này cuối cùng đã hoàn toàn đàm phán xong.

Trợ lý đỡ Lý Bân lảo đảo đi ra, mặt Lý Bân đầy mùi rượu, hai má ửng hồng, hắn chỉ vào Giang Thự nói: "Giang Thự, kỹ thuật đẩy rượu của cô không tệ, cả đêm đều là tôi uống."

Giang Thự đạm nhiên trả lời hắn: "Thân thể tôi không thoải mái, lấy trà thay rượu là chuyện rất bình thường."

"Haizz, Giang Thự phụ nữ như cô thật không thú vị, sớm biết như vậy tôi cũng theo Trương Danh Nhạc đi chơi." Hắn cước bộ phù phiếm, một tay khoác lên vai trợ lý, lầm bầm lầu bầu lại thêm một câu: "Nhưng không được, vợ tôi khẳng định đánh tôi. Mẹ nó nghe nói Trương Danh Nhạc gần đây lại tìm một người mới, lão biến thái đêm nay khẳng định sung sướng đi!"

Giang Thự và trợ lý hợp lực nhét hắn vào trong xe, khi nghe được Trương Danh Nhạc lại tìm một người thì mày nhíu lại, ý phản cảm tập kích trong lòng, cô biết Trương Danh Nhạc tà ác như thế nào, bao nhiêu cô gái vì tiền tài bị hắn tàn phá, đó là hối hận cũng không kịp, một vạn cái không đáng.

Đóng cửa xe lại, Giang Thự ngước mắt nói với trợ lý: "Vậy phiền anh đưa ông ấy về nhà."

Trợ lý gật gật đầu, tiến vào vị trí lái chính, xe rất nhanh tuyệt trần mà đi, Giang Thự đứng ở bên đường, thẳng đến khi đuôi xe biến mất trong tầm mắt cô, cô mới rơi xuống một phương hướng.

Một tiếng thở dài, lại là vì công việc không thể không cùng bọn họ ăn cơm một ngày, nếu nói tăng ca, hẳn là cô tăng ca muộn nhất đi.

Lấy di động ra gọi điện thoại cho Quý Liên Tinh, bên kia đầu tiên là không bắt máy, lần thứ hai người mới bắt máy.

"A lô."

Bối cảnh âm thanh có chút ồn ào.

"Em không ở nhà hả?"

"Ừm, không ở nhà, vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát nói mới tìm được Quý Tư Vũ, em vừa xử lý xong chuyện của hắn, chuẩn bị về nhà." Thanh âm của nàng rất mệt mỏi, Giang Thự nghe ra được.

"Chờ chị, chị lập tức tới đón em."

Quý Liên Tinh bên này đi ra cục cảnh sát, rời xa ồn ào, nghe được Giang Thự muốn tới đón nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là không muốn, bởi vì tâm trạng của nàng rất sa sút, sa sút đến không muốn giao lưu với bất kỳ ai.

"Không cần, để em một mình yên tĩnh một chút, trong vòng nửa giờ em sẽ về nhà."

Bên này Giang Thự nghe xong sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hiểu được ý của Quý Liên Tinh, bỏ đi ý muốn đi đón nàng.

Tuy rằng muốn đón nàng, nhưng có thể cách xử lý cảm xúc của mỗi người không giống nhau, cô có thể hiểu được, Quý Liên Tinh hẳn là thuộc kiểu thói quen tự mình tiêu hóa này, có liên quan đến quá trình trưởng thành của nàng.

Cúp điện thoại, Quý Liên Tinh dọc theo đường phố đi về phía trước, trong đầu vẫn là bộ dáng hai tay Quý Tư Vũ vừa mới bị còng lại.

Vừa rồi tuy rằng rất hung dữ với Quý Tư Vũ, nhưng nội tâm Quý Liên Tinh vẫn không cách nào chấp nhận.

Hắn khi nào thì đi vào vực sâu đây? Quý Liên Tinh cũng không biết, năm tháng đã khiến hắn biến thành ma quỷ, những ngày trốn trong bóng tối tham hưởng vui thích, đã sớm xâm chiếm linh hồn thuần khiết của hắn.

Quý Liên Tinh có chút mờ mịt, nàng cảm thấy mình là một hạt bụi cô tịch trôi nổi trên bầu trời.

Nàng cảm thấy nàng cùng ai cũng không thân cận, cũng không hiểu rõ ai, đặc biệt là sau khi đại bá mất, nàng thật sự không còn người thân, không thể cảm nhận dịu dàng tình thân mang đến, giống như vĩnh viễn mang đến cho nàng đều là cay nghiệt và gánh nặng.

Hận là một thứ rất nặng nề, nàng hận Quý Tư Vũ, hận bọn họ cùng nhau lớn lên, hận hắn sau khi lớn lên ích kỷ, cũng hận ở những ngày xa xôi kia, nàng cũng từng thật sự xem hắn là anh trai, những tình cảm tha thiết chân thành đến từ thời thơ ấu ngắn ngủi, kỳ thật đã sớm bị toàn bộ thế giới màu xám nuốt chửng.

Xa lạ, mọi thứ đều trở nên rất xa lạ.

Đường phố trống trải, thỉnh thoảng mấy chiếc xe đêm chạy như bay qua, Quý Liên Tinh đứng ở giao lộ, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đường treo dưới bầu trời đen, hình như nó cũng rất lạnh, ngay cả ánh sáng từ bóng đèn phát ra cũng giống như một con bướm đang thoi thóp, không hề có sức sống, thì ra đây chính là mùa đông sao?

Có lúc cảm thấy mùa đông còn bi thương hơn mùa thu, ít nhất mùa thu còn có lá khô vàng, mà mùa đông chỉ còn lại cây trụi lủi.

Nàng một đường đi thẳng về nhà, thời gian vừa vặn, đến dưới lầu chung cư vừa đúng nửa giờ.

Gần đường xa xa đứng một bóng dáng, Giang Thự ở cửa chung cư chờ nàng, hình như cô cũng đã đứng rất lâu.

Quý Liên Tinh nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: "Chị không về nhà sao?"

Giang Thự cười nhìn nàng, nắm tay nàng, giúp nàng xua đi rét lạnh, giọng nói rất bình tĩnh: "Chờ em đấy."

Bị cô nắm, khớp ngón tay trơn nhẵn ấm áp, cảm giác giống như không còn lạnh đến vậy, nếu có người để ý, mùa đông kỳ thật hẳn là không cô độc nhỉ?

"Buồn lắm phải không?" Giang Thự đã sớm hiểu được cảm xúc của nàng.

Hốc mắt Quý Liên Tinh hơi ửng đỏ, chỉ gật đầu.

"Đến đây, chị ôm em một cái."

Giang Thự kéo nàng vào trong ngực, Quý Liên Tinh thuận theo dán lên, đầu tựa vào xương quai xanh của cô, trọng lượng toàn thân đều phó thác cho cô, giống như muốn dỡ hết tảng đá nặng nề đè nén trong lòng xuống. Mà Giang Thự hình như thật sự có siêu năng lực này, cánh tay trong không gian nhỏ hẹp, Quý Liên Tinh cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có.

Nàng đã rất lâu không có loại cảm giác này, nếu như không phải Giang Thự ôm nàng, nàng cũng đã quên cảm xúc là có thể thổ lộ hết.

"Ngoan." Giang Thự không ngừng trấn an nàng, cô cảm thấy Quý Liên Tinh giờ phút này tựa như một con nhím nhỏ bị thương, bộ dáng yếu ớt làm cho cô cực kỳ đau lòng, "Em có thể dựa vào chị, không cần cái gì cũng một mình tiêu hóa."

"Ừ." Quý Liên Tinh chui vào lòng Giang Thự," Em có thể tin tưởng chị không?"

"Có thể, đương nhiên có thể." Giang Thự nhịn không được hôn lên trán nàng, "Về nhà không? Bên ngoài lạnh lắm."

*

Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ rất nhanh tăng lên, mèo con ghé vào sô pha liếm móng vuốt, thế giới bên ngoài im lặng, cả tòa thành thị đã đi vào giấc ngủ.

Trong phòng tắm, Giang Thự mới vừa tắm xong, trước đó Quý Liên Tinh đã tắm xong lên lầu.

Cô còn đang suy nghĩ về chuyện của Quý Liên Tinh, lần đầu tiên Giang Thự cảm thấy một cô gái cần được bảo vệ như vậy, nàng đã chịu đựng nhiều hơn so với bạn bè đồng trang lứa, mà nay trên đời nàng không còn người thân nào để nương tựa.

Con người không thể quyết định chính mình sinh ra, không thể lựa chọn người nhà của mình, nếu như có thể lựa chọn, không ai sẽ lựa chọn một người dính ma túy làm anh trai đâu?

Quý Liên Tinh thật sự bất hạnh, Giang Thự không thể tưởng tượng, nếu những chuyện Quý Liên Tinh đã trải qua mấy năm nay xảy ra với cô, cô còn có thể kiên cường mà sống như vậy hay không.

Giang Thự suy nghĩ đồng thời cầm lấy khăn tắm trên giá, lau khô thân thể, bôi một chút sản phẩm làm dịu làn da, lúc này mới đi lên lầu.

Tiếng dép lê giẫm trên sàn gỗ, cách phòng ngủ càng ngày càng gần, cửa khép hờ, đèn đêm nhỏ trong phòng mờ đi, tô lên không gian một tầng màu cam nhạt.

Lúc Giang Thự mở cửa, Quý Liên Tinh đang tựa vào đầu giường, nàng mặc một bộ áo ngủ màu đen, kiểu dáng mùa hè, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng đủ, sẽ không cảm thấy lạnh. Mái tóc đen của nàng xõa lên trên vai, cả người tản ra một loại cảm giác lạnh lẽo tự nhiên.

Thân thể thon gầy cốt cảm, xương quai xanh thẳng tắp theo hô hấp đang phập phồng, có thể thấy được kia một mảnh da thịt bóng loáng trắng nõn, gợi cảm đến làm Giang Thự hô hấp không đều.

Ánh mắt Quý Liên Tinh lạc lại đây, "Sao mặt chị lại đỏ như vậy?"

"Có thể nhiệt độ điều hòa hơi cao." Giang Thự đi vào trong phòng, kéo rèm cửa sổ lại, ngồi ở bên cạnh giường, tay vừa vặn đụng tới chân Quý Liên Tinh.

Hai người hô hấp đều là run lên một chút, chỉ là đụng một chút, giống như mang điện.

"Em mở điều hòa thấp chút." Quý Liên Tinh cúi đầu, cầm lấy điều khiển, hạ nhiệt độ xuống hai độ.

Tim Quý Liên Tinh đập rất nhanh, rõ ràng buổi tối hai ngày trước đã xảy ra chuyện như vậy, mặc dù đều là lướt qua liền dừng lại, không có đi vào, nhưng đêm mới giống như vẫn không biết, tựa hồ có trải nghiệm mới đang chờ đợi nàng.

Giang Thự dịch sang bên nàng một chút, vén một góc chăn lên, rất nhanh cũng nằm vào. Tắm rửa xong cả người mang theo một mùi thơm, hai loại mùi hương chạm vào nhau, ở trong không khí ma sát ra tia lửa không tiếng động.

"Đêm nay chị không uống rượu." Giang Thự tắt đèn ngủ, tầm mắt tối sầm lại.

Quý Liên Tinh rụt xuống một chút, thẳng đến khi gáy chạm vào gối mềm, "Ừ."

"Em còn nhớ em đã nói gì không?" Giang Thự nghiêng người, một tay đặt lên eo Quý Liên Tinh.

Hô hấp Quý Liên Tinh bị đình trệ, Giang Thự vừa chạm vào, tế bào cả người đều ngứa ngáy, "Không nhớ."

"Em nói, không uống rượu thì sẽ gọi chị là chị gái." Giang Thự dựa lại gần, khoảng cách hai người kéo gần lại, cô tìm được tay Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng cài vào, hai người mười ngón siết chặt, "Đêm nay chị không uống rượu."

Cô tới gần, mùi thơm lại va chạm, ngay sau đó là đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng lặng lẽ chạm vào chóp tai Quý Liên Tinh, mang theo hơi thở nóng bỏng, luồng khí kia cuốn vào trong tai Quý Liên Tinh, giống như một đôi tay vô hình đang trêu chọc nàng.

"Đừng, đừng thổi ——" Vừa dứt lời, Giang Thự lại thổi vào tai nàng.

"Ưm." Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, tràn đầy nóng bỏng, một tay gắt gao chống cự bả vai Giang Thự, nàng thật sự cực kỳ ngứa, nhưng chống cự chỉ là động tác trên tay, trong lòng lại không muốn chút nào, mềm mại vô lực, giống như một cục bông.

"Gọi chị gái." Giang Thự ngậm tai nàng, thanh âm thấp mà mê người.

Thời khắc như vậy, hai chữ chị gái Quý Liên Tinh có chút nói không nên lời, giống như hai chữ kia liền ý nghĩa khát vọng không cần che giấu.

Nhưng cũng may đêm tối che hai má đỏ bừng, để Quý Liên Tinh có thể nói ra một ít lời ban ngày không nói:

"Không phải chị gái, là Thử Thử, chị là Giang Thử Thử của em." Nàng chủ động ôm cổ Giang Thự, dùng hành động chứng minh suy nghĩ của nàng.

Giang Thự than thở một tiếng, Nhím Nhỏ như vậy sao cô có thể không thích? Cô đưa tay ôm chặt eo nàng, chưa bao giờ muốn đem phần yêu thích mềm mại nhất trong nội tâm mình cho Quý Liên Tinh đến như vậy.

Cô nâng mặt Quý Liên Tinh lên, môi dán lên môi nàng, đồng thời áp xuống.

Trong đêm tối, hô hấp hỗn độn đan xen, Quý Liên Tinh quay đầu đi, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối. Trong mê ly nhiều lần nhìn thấy bức tranh Mona treo trên tường, hình ảnh giống như sinh động lên, người dạo bước bên bờ biển, chiếc dù màu đỏ, biển rộng màu lam dưới vách núi, nàng giống như nghe được tiếng sóng cuốn.

"Giang Thự......" Nàng ôm Giang Thự, giọng nói có chút run rẩy, "Giang Thự, chị sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?"

"Sẽ, đương nhiên sẽ." Môi Giang Thự vô tình chạm vào sườn mặt Quý Liên Tinh, phát hiện nàng đang khóc, cô lau nước mắt cho nàng, trái tim mềm nhũn," Chị sẽ vẫn luôn vẫn luôn ở đây."

Giọng nói của cô sao lại êm tai dịu dàng như vậy?

Quý Liên Tinh cảm thấy, mình giống như chìm vào trong bức tranh trên tường kia, giống như trôi nổi trên đầu sóng, giống như tất cả đều không chân thật, chút phòng bị trong lòng đã sớm tan rã.

Dần dần, đáy mắt Quý Liên Tinh nổi lên một tầng sương mù, trong đầu hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp Giang Thự, khi đó nàng chỉ là một sinh viên mới vào đại học ngây thơ mờ tịt, mà người đứng trên sân khấu tự mang ánh sáng kia, giống như ban ngày đụng vào bóng tối, cứ như vậy đi vào trong cuộc sống của nàng.

Có một đoạn thời gian rất dài Giang Thự là trụ cột tinh thần của nàng, nàng cũng muốn có một ngày trở thành người ưu tú như vậy.

Không biết lúc nào sinh ra tình yêu, khống chế không được mà thích, nhưng cái loại chênh lệch này làm cho nàng sống nhát gan, nếu như không phải về sau gặp lại cô, làm sao sẽ có cơ hội giống như bây giờ.

"Giang Thự......" Quý Liên Tinh ôm chặt eo cô, ở trong bóng tối bắt lấy hơi thở của cô.

"Hửm?"

Quý Liên Tinh có chút khó kìm lòng được, trong thời khắc động tình nói ra câu 'em yêu chị' kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK