Quý Liên Tinh đứng ở cửa Pilot, nửa thân dưới vẫn là quần cao bồi, nửa thân trên đã tròng lên một áo hoodie, áo hoodie màu xám đậm mũ khấu ở trên đầu, nàng ngẩn người dựa lưng vào cột điện.
Lúc Giang Thự ra tới, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh Quý Liên Tinh, bóng nàng bị màu cam ánh đèn kéo dài, áo hoodie tròng lên trên người nàng rộng thùng thình, như thể nó có thể chứa hai người nàng.
"Làm sao vậy?" Giang Thự đi đến bên cạnh nàng.
Quý Liên Tinh xoay người, gỡ mũ xuống, lộ ra cả khuôn mặt, ngũ quan nàng tinh xảo lại góc cạnh, tóc buộc lên, mấy bím dây thừng và trang điểm đậm, cùng ban ngày đối lập thật là hai gương mặt.
Nhưng loại cảm giác hoang dã này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại ngược lại tăng thêm một loại khí chất cho nàng, giống như một giọt máu tươi nhỏ xuống cánh hoa trắng tinh khiết, tuy rằng trí mạng, nhưng cũng khá hấp dẫn người.
"Giang tổng." Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự, không chớp mắt, "Năm vạn tệ, không ít."
Giang Thự không nói chuyện.
"Thương gia sẽ lấy đi một nửa, nửa giờ ngắn ngủn, chị trực tiếp lỗ 2 vạn 5 tệ."
"Mệt?" Giang Thự có chút khó hiểu, "Đây không phải mệt, tiền tài với tôi mà nói, nếu có thể mang đến vui vẻ, đó chính là giá trị đồng tiền."
"Đánh thưởng cho tôi có thể làm chị cảm thấy vui vẻ sao?" Quý Liên Tinh liền như vậy nhìn cô, trong mắt lộ ra lạnh nhạt, nàng có một chút cảm xúc, nhưng không phải phẫn nộ, có lẽ là năng lực kinh tế lệch lạc, làm nàng có loại tái nhợt cảm giác bất lực.
Giang Thự nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu nâu sẫm của nàng, có thứ gì đó lạnh như băng xuyên qua cô, cô cảm thấy ánh mắt Quý Liên Tinh có lẽ bí mật mang theo vài phần mất mát, hoặc nói là khổ sở.
"Tôi còn tưởng em sẽ vui vẻ." Giang Thự nói.
Quý Liên Tinh xoay người, đưa lưng về phía Giang Thự, "Giang tổng, nói thực ra, đôi khi, tiền bạc làm tôi cảm thấy khổ sở."
Giang Thự nhìn không thấy biểu tình của nàng, chỉ dựa vào ngữ điệu đi bình phán cảm xúc của nàng, nhưng ngữ khí nàng lại nhạt nhẽo như thế, ý đồ muốn nhìn thấu tâm tình của nàng, lại cái gì cũng không chạm vào được.
Giang Thự có chút nghi hoặc, nàng không yêu tiền sao? Tiền không thể làm nàng cảm thấy vui vẻ sao? Cô còn tưởng rằng, mười phút trước, Quý Liên Tinh trong miệng nói câu kia "Cảm ơn Giang nữ sĩ ở lầu hai" là phát ra thiệt lòng.
Nhưng mà nếu tiền không thể làm nàng vui vẻ, vậy nàng liều mạng kiếm tiền như vậy làm cái gì chứ? Nàng hiện tại còn thiếu tiền sao?
Không khí có chút căng thẳng, hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Các nàng cứ đứng như vậy, song song trầm mặc không nói, Giang Thự muốn mở miệng nói cái gì đó, vẫn là chưa nói, ccô không thích lên tiếng trong tình huống tẻ ngắt như vậy.
Con mực sắt trên đường phố phát ra âm thanh nhức nhối, và một mùi khói dầu xộc vào mũi Quý Liên Tinh.
Lộc cộc.
Quý Liên Tinh bụng kêu một tiếng, thanh âm rất lớn.
"Phụt." Giang Thự vẫn là nhịn không được, chung quy là mở miệng trước: "Có phải em đang đói bụng không?"
Bụng không biết cố gắng a, không có cách nào, Quý Liên Tinh chỉ có thể gật đầu.
Giang Thự cảm thấy dáng vẻ nàng tức giận cũng rất đáng yêu, liền đưa tay véo má nàng một cái.
"Được rồi, đừng giận nữa."
Quý Liên Tinh thở dài, "Giang tổng, tôi không có giận, tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết, chị có tiền, nhưng ——"
Nhưng tôi cũng sẽ đau lòng, rốt cuộc tiền của chị cũng không phải gió to quát tới. Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Hai vạn năm lại là tiền lương hai tháng của nàng, cho dù là đi hát cũng phải hát 20 tràng mới có thể kiếm trở lại.
Huống chi nàng căn bản không có khả năng nhận lấy tiền Giang Thự đánh thưởng, cuối cùng khẳng định là còn phải trả lại, cho nên vẫn là ông chủ quán bar chiếm tiện nghi.
Thấy Nhím Nhỏ thở dài và mặt ủ mày ê, Giang Thự thật sự rất hy vọng nàng có thể vui vẻ một chút.
"Đi thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta đi ăn khuya?"
Quý Liên Tinh gật đầu, "Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho ông chủ."
Quý Liên Tinh đề xuất đi đến phố chợ đêm ở làng đại học.
Giang Thự đã rất nhiều năm chưa dạo đến làng đại học, cửa hàng cãi cọ ầm ĩ, muôn hình muôn vẻ kiểu người, lờ mờ phố.
"Giang tổng, bạch tuộc viên, ăn không?" Hai người bước chậm trên đường phố, Quý Liên Tinh ngừng ở một cửa tiệm.
Bạch tuộc viên? Giang Thự từng ăn một lần ăn vẫn là lúc vào đại học.
Giang Thự gật đầu, "Có thể."
Quý Liên Tinh đi vào hàng dài, thấy Giang Thự còn đứng sững sờ ở bên đường.
Vì thế hướng về phía cô vẫy tay, "Lại đây, thất thần làm gì ~"
Giang Thự đi đến bên cạnh Quý Liên Tinh, tự động đứng ở phía sau nàng, mới vừa đứng không bao lâu, có hai nam sinh xếp hàng phía sau.
Ánh mắt Quý Liên Tinh sắc bén, chú ý tới hai chàng trai này, một trong số họ có hình xăm và có bấm khuyên môi, mặc dù nàng không bài xích điều này, nhưng ánh mắt hai chàng trai này làm nàng không quá thoải mái.
Nàng nhẹ nhàng giữ chặt tay Giang Thự, đưa Giang Thự tới phía trước mình, mà bản thân nàng lựa chọn đứng ở giữa, đem Giang Thự ngăn cách với hai chàng trai kia.
Giang Thự không rõ tình hình, lúc nhìn thấy hai người kia mới ý thức được đã xảy ra cái gì.
Tim cô đập nhanh hơn chút, thậm chí cô không ngờ tới sẽ có loại cảm giác kỳ lạ này, Quý Liên Tinh đây là đang bảo vệ cô sao? Nói không rõ, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm thấy chi tiết nhỏ này làm cô ngứa ngáy trong lòng.
"Cửa hàng này bạch tuộc viên siêu ngon, lúc còn học đại học tôi thường xuyên cũng bạn thân của tôi tới, khuyết điểm duy nhất là lần nào chúng tôi cũng phải xếp hàng dài chờ đợi." Quý Liên Tinh nhìn về phía trước, phỏng chừng còn mười mấy người.
"Không vội, chúng ta cứ từ từ chờ."
"Xem ra chúng ta còn phải đợi mười phút nữa."
Vừa dứt lời, Quý Liên Tinh liền cảm giác có người vỗ vào vai.
Quay đầu phát hiện là một chàng trai phía sau, người còn lại trong hai người, đầu để tóc màu xám nhạt, dung mạo bình thường, mặc quần áo hợp thời trang, lại còn đeo dây chuyền và nhẫn, có lẽ bộ quần áo đó đã cho hắn thêm một ít tự tin.
"Tỷ tỷ có thể thêm WeChat không?" Từ ngữ điệu giọng nói của chàng trai có thể thấy được hắn không có chút mới lạ nào, phỏng chừng là một tay lão luyện, nhìn thấy người đẹp liền sẽ ra tay.
Quý Liên Tinh: "......"
Thấy Quý Liên Tinh không nói lời nào, tên đó cũng không nản lòng, trong tay mã QR lại đẩy lại gần, cười nói: "Tỷ tỷ, cho một cơ hội đi mà, thêm cái WeChat đi."
Quý Liên Tinh vừa định mở miệng từ chối, kết quả cảm nhận được Giang Thự kéo nàng lại, cái kéo tay này, đầu tiên là nắm tay, kết quả tay Giang Thự lại đan vào lòng bàn tay nàng, hai người từ đơn giản nắm tay biến thành mười ngón đan chặt nhau.
Cái nắm tay này trực tiếp làm Quý Liên Tinh cẩn thận run một chút, cảm thụ được nhiệt độ ngón tay Giang Thự, trái tim Quý Liên Tinh đập điên cuồng, mang theo khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu phiếm hồng.
Cậu nhóc đầu cá đối nhìn thấy tình cảnh này, chị gái này đỏ mặt, nhìn nhìn lại ánh mắt một chị gái khác, cho dù các nàng cũng chưa nói gì, cũng hiểu là có ý gì.
"A......" Nam sinh xấu hổ mà lui về sau hai bước, "Tỷ tỷ các chị cứ tiếp tục, làm phiền rồi."
Hắn thậm chí còn không mua bạch tuộc viên, lôi kéo huynh đệ hắn bước nhanh qua phố, như thể hắn sẽ xấu hổ chết tại chỗ nếu không chạy đi ngay.
"Hiện tại sinh viên đều trực tiếp như vậy sao?" Giang Thự nắm tay Quý Liên Tinh không buông, ngữ khí nói chuyện không chút để ý.
"A, phải, là khá trực tiếp." Bây giờ trong đầu Quý Liên Tinh đều là sao chị còn không buông tay, chị còn nắm tôi làm gì, chúng ta như vậy thật sự rất giống tình lữ, tuy rằng tôi không ngại nhưng là tim tôi thật sự đập rất nhanh, cầu xin chị nhanh buông tay.
Kết quả giây tiếp theo Giang Thự đem tay nàng cất vào trong túi mình, còn nói: "Tay em lạnh quá, mặc ít quá, lần sau nhớ phải quần dài đó."
!!!
Quý Liên Tinh có chút chống đỡ không nổi, rút tay ra bên ngoài, kết quả Giang Thự hung hăng bắt lấy tay nàng, căn bản không cho nàng có cơ hội rút tay về.
Quý Liên Tinh không bỏ cuộc, lại rút ra bên ngoài.
Kết quả Giang Thự liếc nàng một cái, "Đừng rút nữa, cứ để ở đây đi."
Ngữ khí cô quá bá đạo, có loại cảm giác nếu em không nghe lời tôi, tôi sẽ cho em biết mặt.
"Được rồi......" Quý Liên Tinh cũng không biết còn có thể nói gì, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, làm bộ xem thử phía trước còn có bao nhiêu người xếp hàng.
Kỳ thật lòng nàng có hơi bối rối, đó chính là tay Giang Thự nha, giờ phút này đang nắm tay nàng, thật sự ngượng ngùng lạ thường, bộ dạng này của các nàng thật sự không khác gì tình lữ.
Nhưng mà tay Giang Thự rất ấm áp, hơn nữa nhỏ dài, xúc cảm tinh tế.
Người chưa từng yêu đương như Quý Liên Tinh trong lòng nai con bắt đầu chạy loạn, thời điểm trong tim thình thịch thình thịch kinh hoàng, có thứ gì đánh vào trái tim nàng, làm nàng bừng tỉnh trong nháy mắt.
Các nàng không phải tình lữ, là tình nhân.
Sau đó, hai người giống nhau xếp hàng chờ đợi, sau mấy phút, cuối cùng cũng mua được bạch tuộc viên, tay Quý Liên Tinh mới thuận lợi mà rút ra khỏi trong túi áo Giang Thự.
Nàng cầm hộp bạch tuộc viên, gắp một miếng nhỏ, đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, giống như cảm nhận được một ánh mắt......
Vì thế vòng viên nhỏ lại, đưa đến miệng Giang Thự.
"Giang tổng, chị ăn trước đi."
Giang Thự há mồm cắn một miếng, cũng chỉ là một cái miệng nhỏ, cô ăn cái gì cũng rất nho nhã, giống như không ăn một miếng nào, còn lại hơn phân nửa viên bạch tuộc nhỏ.
"Ngon không?" Quý Liên Tinh hỏi cô.
"Ngon."
Quý Liên Tinh đem hơn phân nửa miếng còn lại đưa tới bên miệng Giang Thự, muốn cho cô ăn luôn phần còn lại.
Giang Thự lại lắc đầu, "Ngon lắm, em cũng ăn một miếng."
A cái này, đây là khẩu lệnh mạnh mẽ hôn môi sao? Quý Liên Tinh lộ ra nụ cười, đây là muốn ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn a.
Nếu Giang Thự đã mạnh mẽ yêu cầu, nàng cũng không có lý do từ chối, huống chi các nàng buổi tối hôm đó đã...... hôn môi rồi, cho nên bây giờ ăn chung một miếng bạch tuộc viên hình như cũng không có gì.
Vì thế viên nhỏ thuận lợi đưa vào miệng Quý Liên Tinh, tuy rằng hương vị không có gì khác biệt, nhưng tâm lý có cảm giác hoàn toàn khác, Quý Liên Tinh nhai hai phát, đột nhiên cảm thấy nửa viên còn lại này, hình như là càng thơm hơn?
Ăn xong miếng thứ nhất, lại gắp hai bạch tuộc viên nhỏ, Quý Liên Tinh cắn trước một miếng, còn thừa một nửa, chuẩn bị đưa vào miệng, kết quả Giang Thự lại mở miệng: "Tôi còn muốn ăn."
Lại là khẩu lệnh mạnh mẽ gián tiếp hôn môi? Quý Liên Tinh trong lòng đã treo lên một cái dấu chấm hỏi, rất khó mà không cảm thấy Giang Thự là cố ý.
Giang Thự lại thêm một câu: "Chia sẻ mới có thể vui vẻ."
Viên nhỏ bị cắm ở trên xiên tre, nước sốt lập loè ánh sáng, một vài miếng bạch tuộc vụn dính trên đó khá hấp dẫn.
Không đợi Quý Liên Tinh định thần lại, Giang Thự đã chủ động tới gần, há mồm cắn nửa viên kia.
Đợi đến khi Quý Liên Tinh phản ứng lại, viên nhỏ đã ở trong miệng Giang Thự.
!!!Cái quỷ gì vậy!!! Thật sự muốn ăn đến vậy sao???
Trái tim bé bỏng của Quý Liên Tinh lại lỡ một nhịp, "Giang tổng, chị thật là nhanh chuẩn tàn nhẫn."
Giang Thự trong mắt phát sáng, vui sướng tràn ngập trong ánh mắt, cười nhìn về phía Quý Liên Tinh, nói: "Dù sao cũng ngon."