• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Liên Tinh nằm ở trên giường, trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn bàn, ánh sáng màu cam nhạt tràn ngập cả căn phòng.

Trong phòng ngủ rất an tĩnh, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm ngón chân mình phát ngốc.

Cách cánh cửa gỗ kia, tiếng vòi sen trong phòng tắm dần trở nên rõ ràng hơn, nhịp thở của cô cũng nhanh hơn.

Giang Thự đang tắm, Giang Thự mang đồ ăn đến cho nàng, Giang Thự bồi nàng qua đêm, Giang Thự thật tốt.

Sự xuất hiện của Giang Thự, làm Quý Liên Tinh ngắn ngủi quên mất bi thương.

Quý Liên Tinh vẫn luôn cảm thấy, người đáng sợ nhất chính là đối với người khác ôm kỳ vọng quá lớn, tuy nhiên, đại bá cũng đã từng nói với nàng, người đáng sợ nhất chính là đối với người khác hoàn toàn không ôm kỳ vọng.

Vì thế về "Kỳ vọng", Quý Liên Tinh từ trước đến nay đều rất cẩn thận, nàng đang tìm kiếm giá trị cân bằng trong kỳ vọng của mình đối với Giang Thự, không cần quá nhiều, cũng đừng quá ít, hy vọng có thể vừa vặn tốt.

Trong phòng tắm, tốc độ Giang Thự tắm nhanh hơn.

Không gian ở đây quá nhỏ, ánh sáng cũng không sáng lắm, khiến cho nó có vẻ hơi tồi tàn, ít nhất đối với Giang Thự.

Đây là hoàn cảnh sinh hoạt của Nhím Nhỏ, tưởng tượng đến nơi này, cảm xúc đau lòng lại ập lên trong lòng. Cô không biết Quý Liên Tinh nghĩ như thế nào, tóm lại cô một chút cũng không muốn Quý Liên Tinh tiếp tục ở nơi này.

Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cái ý tưởng kia bị Giang Thự áp xuống đi lại hiện ra.

Hai tháng sau, cô thậm chí còn muốn bỏ tiền giúp Quý Liên Tinh tìm chỗ ở mới, cho dù không phải quan hệ tình nhân cô cũng nguyện ý làm như vậy, cô quá đau lòng cho cô gái này, muốn yêu thương nàng.

Giang Thự rất nhanh tắt vòi hoa sen, dùng khăn lông mới Quý Liên Tinh cho cô lau thân thể, sau đó ánh mắt cô rơi vào chiếc áo thun hồng nhạt kia......

Thôi vậy, mặc thì mặc.

Chỉ cần Quý Liên Tinh vui vẻ là được, sự tình đại bá nhất định làm nàng rất đau lòng, nếu một cái áo thun hồng nhạt như vậy có thể làm tâm tình nàng tốt hơn, cũng không phải không thể.

Giang Thự người cao, nhưng rất gầy, áo thun mặc ở trên người có cảm giác oversize, cô nhìn chính mình trong gương, cảm thấy rất xa lạ, đây là lần đầu tiên cô thỏa hiệp để khiến người khác vui vẻ, hơn nữa còn rất vui vẻ? Gặp quỷ rồi.

Từ phòng tắm ra tới, từ cửa sổ bên kia thổi tới một trận gió, Giang Thự cả người nổi lên một tầng da gà, nhắm thẳng vào phòng ngủ Quý Liên Tinh.

"Nhím Nhỏ." Cô hướng về phía cửa hô, "Tôi vào nhé."

Cô nghe thấy trong phòng có tiếng lật người, "Mau vào đi."

Cửa bị đẩy ra, Quý Liên Tinh trước tiên nhìn đến chính là chiếc áo thun hồng nhạt trên người Giang Thự.

Trên áo có in hình chú thỏ con xinh xắn, áo rất mỏng nên có hơi xuyên thấu.

Quý Liên Tinh nhìn thấy trên mẫu hình có đôi tai thỏ tròn trịa, nàng vội dời ánh mắt xuống, kết quả tầm mắt dừng ở trên đùi Giang Thự.

Chân cô không chỉ dài, hơn nữa còn thẳng, bởi vì thích vận động, nên đường chân của cô khá mịn màng, gợi cảm lại mê người.

Cảm giác xem chỗ nào cũng không đúng, Quý Liên Tinh chỉ có thể cúi đầu, có chút hoảng loạn mà cầm một cái gối đầu ôm vào trong ngực, giống như như vậy là có thể ngăn nàng e lệ.

"Giang tổng, mau lên đây." Quý Liên Tinh vỗ vỗ giường, xốc một góc chăn lên, "Đừng để bị cảm."

Giang Thự không hề động đậy, mà nhìn bố cục chung quanh căn phòng, ngoài dự đoán, cô thế mà lại rất thích.

Rất khó miêu tả, trong căn phòng này đồ vật rất nhiều, có đàn ghi-ta, poster, giá CD, thậm chí cả một chiếc máy nghe nhạc cổ điển.

Đồ vật tuy rằng nhiều, lại rất sạch sẽ ngăn nắp, thả trong không khí bí mật mang theo mùi hương quen thuộc, hít thở mấy hơi sẽ cảm thấy không khác gì chủ nhân bao nhiêu, trong cảm giác lạnh lẽo mang theo mê người.

Giang Thự có chút tò mò, cô nhìn đến một tấm poster, là một người nước ngoài cạo đầu trọc mang khuyên tai, ngũ quan thâm thúy hình dáng rõ ràng, trong ánh mắt mang theo tối tăm.

"Đây là ai?"

"Nhân vật chính của một bộ phim."

"Tôi biết, ý tôi là, bộ ohim nào?"

Quý Liên Tinh lộ ra tươi cười, lại không cho cô đáp án, "Không nói cho chị."

Lông mày Giang Thự nhướng lên, "Xem ánh mắt cùng biểu tình cùng với sắc điệu của anh ta, làm tôi nhớ tới bạo lực học đường mỹ."

"Anh ta đúng thật là vai chính một bộ phim bạo lực học đường mỹ, bốn cái từ tình dục, khiêu dâm, phản bội, thối nát này có thể miêu tả cuộc đời anh ta."

"Thế tại sao em còn dán một tấm poster như vậy ở đây?" Giang Thự có chút khó hiểu, "Chẳng lẽ em thích cuộc sống như vậy?"

"Đương nhiên không phải, vì thời khắc nhắc nhở chính mình đừng sa đọa, duy trì lý trí, sống cuộc đời nghiêm túc."

Quý Liên Tinh cảm thấy Giang Thự giống em bé hay tò mò, đông nhìn xem, tây nhìn sang, mặc cái áo thun hồng nhạt kia, ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, có hơi đáng yêu quá đáng.

"Vậy còn cái này? Còn có thể sử dụng không?" Giang Thự chỉ chỉ cái máy nghe nhạc cổ điển kia.

"Có thể, chị có thể tìm cuốn băng chị thích ở trên giá CD, bỏ vào là được."

Giang Thự ngồi xổm bên cạnh cái giá chọn lựa cuốn băng, một bên chọn một bên cảm thán, thời đại này vẫn còn có người nghe máy nghe nhạc như này, lại còn có đặt băng vào, đừng nói, còn rất đặc biệt.

Thấy trên giá gần trăm cuốn băng, trong ngoài nước đều có, Giang Thự không khỏi cảm thán:

"Em không nên làm tài chính, em nên đi làm âm nhạc."

Quý Liên Tinh nghe xong chỉ cười, không đáp lời cô, nàng cảm thấy làm âm nhạc tựa hồ còn kém một đoạn, nhưng nghiệp dư thật ra có thể.

"Haizz, nhiều quá, tôi có chứng khó khăn trong việc lựa chọn." Giang Thự từ bỏ, ánh mắt chuyển dời đến trên đàn ghi-ta kia, hỏi Quý Liên Tinh: "Em học đàn hát từ khi nào?"

"Khi còn nhỏ, rất nhỏ, mẹ tôi là giáo viên âm nhạc."

Giang Thự nháy mắt đã hiểu vì sao lần trước ở quán bar cảm thấy giọng hát Quý Liên Tinh không tồi, hóa ra đây là do gen.

Nói đến khi còn nhỏ, Giang Thự tựa hồ lại nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Liên Tinh.

"Nhím Nhỏ, em còn nhớ lần trước, em nói với tôi khi em còn nhỏ rất tròn vo không?"

"Nhớ chứ."

"Vậy em nhớ em nói muốn cho tôi xem ảnh chụp không?" Giang Thự cười tươi, trong mắt chứa đầy vui vẻ.

"Úi~" Quý Liên Tinh nghĩ thầm cô sớm đã quên, nếu không phải Giang Thự không phải từng bước nhắc nhở, "Được rồi, tôi cho chị xem, nhưng chị không được phép cười tôi."

"Yên tâm, bảo đảm không cười."

Quý Liên Tinh bước xuống giường, lấy một bức ảnh từ chiếc ví nhỏ của nàng ra, đó là bộ dáng lúc chín tuổi, cũng là bộ dáng béo đến đỉnh điểm.

Lúc trước thời điểm cho Dụ Mộng xem bức ảnh này, Dụ Mộng đánh chết cũng không tin đây là Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh rút ra tấm ảnh, lấy ra tay khi còn có hơi do dự, nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt chờ mong kia của Giang Thự.

Haizz, thôi thôi, cho cô xem thì cho cô xem đi.

Vì thế ảnh chụp được đưa tới trong tay Giang Thự, Giang Thự gấp không chờ nổi nhìn thoáng qua.

Một người tròn vo, thậm chí còn tròn hơn cả Giang Tiểu Đàn, đứng trước một ngôi nhà bằng đất với hai quả táo đỏ trên má, khi chụp ảnh gia đình, cười đến rất vui vẻ, thậm chí vui đến mức đến đôi mắt cũng tìm không thấy.

"Hả? Đây là em?" Giang Thự hiếm khi ngạc nhiên một hồi.

"Ửm."

"Phụt!"

"Này, chị nói không cười mà."

Giang Thự cố gắng hết sức để kiềm chế biểu cảm của mình, "Tôi không cười."

Vừa mới bắt đầu Giang Thự chỉ là qua loa liếc mắt một cái, thật là nhịn không được cười, ngay sau đó, cô cầm ảnh chụp, không nhịn xuống nhìn thêm vài lần, trong mắt ý cười bắt đầu tiêu tán, khóe môi cười dần dần đọng lại.

Dưới chân cô bé trong ảnh có một chiếc bơi bơi màu sắc rực rỡ, mười mấy năm trước, khi đó đặc biệt thịnh hành, chủ yếu lấy lam trắng vàng làm chủ đạo.

"Cái phao bơi này???" Giang Thự chỉ vào tấm ảnh, có chút nghi hoặc.

"Cái phao bơi này à, của tôi đó, làm sao vậy?"

Giang Thự nhớ lại kỳ nghỉ hè đó, cô theo ông ngoại đi thăm chiến hữu.

Cô chạy tới bờ sông chơi, vô ý té xuống nước, có một cô bé mập mạp bơi tới phía cô, đưa cho cô cái phao bơi kia......

"Em quê quán ở đâu?"

"Huyện Lạc Nhĩ."

"Huyện Lạc Nhĩ." Giang Thự lặp lại lời nàng, biểu tình không quá bình tĩnh, "Có phải có một con sông Tân Nga hay không?"

Quý Liên Tinh bị phản ứng này của cô làm cho sửng sốt, đến mạch não đều chậm nửa nhịp, tự hỏi vài giây mới hồi cô: "Đúng vậy, sông Tân Nga."

Không khí trầm mặc.

Giang Thự siết chặt tấm ảnh, trong chốc lát cúi đầu xem ảnh chụp, trong chốc lát nhìn Quý Liên Tinh, giống như muốn đem tiểu béo nữu trong ảnh cùng Quý Liên Tinh so sánh một chút.

"Em khi còn nhỏ cùng em hiện tại lớn lên thật sự thực không giống."

"Sau đó thì sao?"

"Khó trách tôi tìm không thấy em."

Mặt Quý Liên Tinh người da đen dấu chấm hỏi, "Chị đang nói cái gì vậy?"

Giang Thự lắc đầu, trong ánh mắt nhiều một loại tình tố, cô duỗi tay, ôm chặt lấy Quý Liên Tinh, ở bên tai nàng nói nhỏ:

"Nhím Nhỏ, em là thiên sứ."

Quý Liên Tinh: "?"

"Lần đầu tiên thời điểm gặp mặt ở khách sạn, tôi liền nói qua, tôi giống như từng gặp em ở đâu đó."

"Giang tổng, chị làm sao vậy?"

"Không có gì, em là thiên sứ." Giang Thự lặp lại những lời này.

Quý Liên Tinh nghe được mơ hồ, Giang Thự đêm nay làm sao vậy? Sao miệng đầy mê sảng căn bản nghe không hiểu đang nói cái gì.

"Thiên sứ gì chứ?"

"Không có gì, trên ảnh em quá đáng yêu." Giang Thự đem tấm ảnh trả cho nàng, "Giữ gìn cho kỹ."

"Giang tổng, chị thật kỳ lạ." Quý Liên Tinh nhịn không được biểu đạt, "Ảnh của tôi rốt cuộc làm sao vậy? Làm cảm xúc của chị biến hóa lớn như vậy?"

Quý Liên Tinh còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng Giang Thự giống như cũng không có ý trả lời nàng.

"Có hơi buồn ngủ." Giang Thự sờ đến trên giường, đắp chăn lên người Quý Liên Tinh, lại đắp lên người mình, duỗi tay tắt đèn bàn.

Tầm mắt đột nhiên trở nên tối, Giang Thự đã nằm xuống, nhưng Quý Liên Tinh rất cấp bách, rốt cuộc Giang Thự vẫn không có trả lời câu hỏi của nàng.

"Giang tổng! Rốt cuộc là cái gì! Làm thần bí cái gì vậy!"

"Không có gì." Trong bóng đêm, Giang Thự tươi cười.

"Vậy chị chính là cảm thấy tôi khi còn nhỏ béo! Có phải hay không!"

"Ha ha, phép khích tướng vô dụng."

Quý Liên Tinh tức giận xoay người đè lên Giang Thự, nương theo một chút ánh sáng ngoài cửa sổ, một bàn tay đặt trên cổ Giang Thự, hỏi cô:

"Giang tổng, chị rốt cuộc có nói hay không?"

Quý Liên Tinh bình sinh ghét nhất người nói chuyện chỉ nói một nửa.

"Không nói."

Quý Liên Tinh gần sát một ít, tiến đến gần mặt Giang Thự, lại lần nữa hỏi cô: "Giang tổng, cơ hội một lần cuối cùng, không nói tôi liền không khách khí."

Quý Liên Tinh thuần túy là nóng vội hù dọa Giang Thự, thật sự muốn làm cái gì nàng là hoàn toàn không biết.

Hai người dán đến đủ gần, cách lớp áo ngủ hơi mỏng, giống như cảm nhận được đường cong thân thể lẫn nhau.

Không thể hiểu được, hô hấp giống như trở nên nôn nóng lên, Quý Liên Tinh giống như cũng ý thức được động tác này tựa hồ có chút......

Đầu nàng trống rỗng, không biết là nên đi xuống vẫn là tiếp tục duy trì tư thế này.

Ực ực.

Yết hầu Quý Liên Tinh hoạt động một chút.

Giang Thự phát gian mùi thơm ngào ngạt chui vào xoang mũi Quý Liên Tinh, chậm rãi tản ra, hôn mê một tầng nhiệt ý.

Rõ ràng là mùa thu, vì sao còn nóng hơn mùa hè?

Quý Liên Tinh giận không dám một ngụm, trái tim nhỏ kinh hoàng. Trong đầu hiện ra buổi tối hôm đó, các nàng thiếu chút nữa...... Nàng đang đợi Giang Thự nói chuyện, nhưng Giang Thự giống như biến thành người câm.

"Khụ." Vì giảm bớt khẩn trương, Quý Liên Tinh ho nhẹ một tiếng.

Trong bóng đêm, Quý Liên Tinh nghe được thanh âm sột sột soạt soạt.

Ngay sau đó, Giang Thự vòng cánh tay lạnh băng qua cổ Quý Liên Tinh.

Lạnh lẽo như tuyết, gặp gỡ da thịt nóng bỏng, đối lập như vậy, Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình có phản ứng quá độ.

"Không phải không khách khí sao?" Giang Thự ôm nàng, mang nàng đi xuống, một tiếng cười khẽ, "Em không khách khí thì sao?"

"Tôi......" Quý Liên Tinh đầu ong ong vang, "Chị......"

"Tôi như thế nào?" Giang Thự bị nàng nói lắp chọc cười.

"Chị đừng ôm tôi như vậy." Quý Liên Tinh xấu hổ đến không được, nếu không phải không bật đèn, nàng cảm thấy mặt nàng nóng đến có thể đem khoai lang đỏ nướng chín.


"Sao tôi không thể ôm em như vậy?" Giang Thự ôm càng chặt hơn.


"Tôi sẽ nóng." Giọng Quý Liên Tinh run lên.


"Vì sao lại nóng?" Lòng bàn tay Giang Thự nhẹ chạm vào cổ Quý Liên Tinh, như có như không, vừa nhột vừa ngứa.


"Bởi vì sẽ nóng." Quý Liên Tinh hoàn toàn không có logic, đầu nàng đã loạn thành cháo.


"Em cẩn thận ngẫm lại, em vì sao lại nhiệt." Thế nhưng Giang Thự vẫn không buông tha nàng.


Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, gần như sắp ngã xuống.


"Giang tổng, chị là mười vạn câu hỏi vì sao sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK