Cảnh tượng lão Trần vỗ vào tấm sắt ngày hôm đó ở trong khu nhà máy bỏ hoang lại hiện lên trong đầu, lúc ấy gã còn nghi lão Trần gian xảo, không khéo trước đó đụng tay đụng chân? Hiện tại xem ra, bản thân đã đánh giá quá thấp vị lão đồng sự này.
Cõi lòng Vương Huyên rất kích động, bởi vì gã nhìn thấy một thế giới chân thực mới, đây không phải truyền thuyết, cũng không phải ghi chép trong sách vở, mà thực sự có người làm được điều này.
Hiển nhiên, việc này đã khích lệ tham vọng trong lòng, gã vẫn luôn tưởng tượng, nếu như có một ngày thực lực của cơ thể đủ mạnh mẽ, phải chăng có thể chống lại thành quả của văn minh khoa học kỹ thuật.
Vì che đi vẻ thất thố của bản thân, gã không kìm được mở miệng: “Hai tay của Lão Trần không đi đào mỏ thì quá đáng tiếc.”
“Cậu nói gì vậy?” Ngô Nhân đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ta nói, thực đúng là đấng nam nhi tay không phá cơ giáp!” Vương Huyên to giọng nói, trên thực tế, đây chính là một loại mục tiêu trong ngắn hạn mà gã đặt ra cho mình.
Mấy người ở gần khôi phục tâm thần, thủ đoạn của lão Trần quả thực chấn nhiếp không ít người, nhất là những kẻ thuộc trận doanh ghen chiến thể và Tân Thuật, đều vô cùng cảnh giác.
Cũng có kẻ nhìn Vương Huyên, liệu được mấy người tay không phá cơ giáp? Tiểu tử luyện Cựu Thuật này cố ý chế giễu họ, muốn phủ nhận tuyệt đại đa số nam nhân sao?
“Lão Trần, dẫu thế nào thì ông cũng là tiền bối cao nhân, hạ thủ quá tần nhẫn à?!” Có người giọng nói lạnh lùng.
Một cỗ cơ giáp màu xám tro cao chừng bốn mét rưỡi, kim loại sáng bóng lạnh như băng mang theo mỹ cảm, đường nét trôi chảy, có người cưỡi nó chạy như bay.
“Lần đầu ngươi biết ta hả?” Lão Trần bình tĩnh mở miệng, dưới bộ mặt nạ màu bạc là gương mặt lãnh đạm, tựa như một cây kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng: “Kẻ sinh ra sát tâm với ta, cầm vũ khí chỉ vào người ta, đa số đều chết rồi, hắn có thể giữ lại một mạng, chỉ phải nằm nửa năm, đã xem như may mắn lắm rồi.”
Nhiều người trầm mặc, những ai hiểu rõ lão Trần đều biết, đây chính là phong cách của ông ta.
Cho nên sau này, địch nhân của lão Trần ngày một ít đi, một là bị giết không còn lại mấy, hai là kiêng dè ông ta không dám trêu chọc.
“Từ biệt nhiều năm, hôm nay ta tới hỏi thăm ông vậy!” Trong bộ cơ giáp màu xám tro truyền tới âm thanh của một người đàn ông trung niên, lúc này cả cỗ áo giáp đều phát sáng.
Lão Trần mở miệng: “Năm đó bại tướng dưới tay ta ở lĩnh vực Cựu Thuật, quay người gia nhập vào trận doanh khác có thể thông cảm, nhưng nảy sinh lòng căm ghét với Cựu Thuật thì hơi quá rồi. Hiện tại bộ áo giáp trên người ngươi trải qua chế tạo đặc biệt, khắp nơi chi chít vũ khí năng lượng cao, ngươi xác định là cùng ta so chiêu chứ không phải bắn nhau?”
Quả thực, bộ áo giáp màu xám tro phát sáng, từ thân giáp đến cánh tay, lại đến đầu lâu, khắp nơi là miệng lỗ vũ khí, toàn bộ đều có thể phát ra chùm sáng năng lượng.
Lão Trần nói tiếp: “Ta cảnh cáo ngươi, trong thời gian ngắn nếu như ngươi không đánh trúng ta, đến lúc đó ta sẽ lái chiến thuyền bắn chết ngươi. Còn nếu như muốn dùng vũ khí nóng chiến đấu, ngươi hà tất phải lái loại phế liệu này, trực tiếp dùng chiến thuyền bắn giết là được!”
Lúc này, chiến thuyền loại trung của các ban ngành Cựu Thổ bắn ra một chùm sáng, rơi xuống phía trước bộ áo giáp màu xám tro, đây là cảnh cáo, hắn đã bị khóa chặt, dám làm bừa sẽ bị nổ nát.
“Được, ta đi thay bộ cơ giáp loại mới nhất, lát nữa sẽ chiến đấu với ông.” Cơ giáp màu xám tro lui lại, sau đó quay người chạy biến đi.
Trái tim Vương Huyên nhảy lên kịch liệt, loại tình huống này nếu như đối phương không nói quy tắc, lão Trần có thể tránh được không? Đây có thể hung hiểm hơn so với hai lần Vương Huyên bị vũ khí nóng ám sát, hiện tại khoảng cách quá gần, mà vũ khí trên cơ giáp uy lực còn lớn hơn. Gã nhìn Thanh Mộc, nhỏ giọng nói ra điều mình lo lắng.
Thanh Mộc khẽ đáp: “Năng lượng tinh thần của sư phụ ta sớm đã biến đổi về chất, hình thành tinh thần lĩnh vực của riêng mình, có thể dự đoán trước, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tránh được vũ khí cơ giáp.”
Vương Huyên kinh ngạc, gã cảm thấy sau này nói chuyện với lão Trần phải chịu khó lắng nghe chút, có một số thứ rất đáng tin.
Lần trước lão Trần đã từng nói qua một câu, tinh thần lĩnh vực của ông ta bị lão tăng đánh cho trận!
Lúc bấy giờ Vương Huyên không để ý, hóa ra thực có thứ gọi là tinh thần lĩnh vực, lão Trần mạnh đến rối tinh rối mù.
Nhìn thấy Vương Huyên không hiểu, Thanh Mộc giải thích: “Cái gọi là tinh thần biến chất, chính là trải qua nhiều lần kích phát trạng thái siêu cảm, cuối cùng khiến tinh thần lột xác, sinh ra tinh thần lĩnh vực.”
Gã than thở: “Đáng tiếc, phương sĩ Tiên Tần biến mất, nhân vật cấp giáo tổ cũng đã chết; thời đại này, không ai có thể tiếp dẫn sư phụ ta tiến vào nội cảnh địa, có lẽ thực lực của ông ấy không chỉ như bây giờ.”
Ngô Nhân gật đầu nói: “Sư phụ ta từng nói, nếu như ở thời đại Cựu Thuật huy hoàng nhất, Trần tiên sinh có thể trở thành một đại năng!”
Thanh Mộc cảm thấy tiếc thay cho sư phụ, năm đó tứ lão Cựu Thuật đánh giá lão Trần cực cao, nói ông ấy mà ở thời cổ đại thì ít nhất cũng có thể khai sơn lập phái, nếu may mắn không khéo thành cao thủ cấp bồ tát trong lĩnh vực Cựu Thuật cũng nên.
Vương Huyên cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao lão Trần vứt đi mặt mũi cũng muốn đào từ trên người mình tiên pháp cấp vũ hóa, đây là không cam lòng à!
Tâm khí Lão Trần chắc chắn rất cao, nhưng thời đại này quả thực không còn thích hợp Cựu Thuật, cho dù mấy chục năm qua lão Trần nhiều lần kích phát trạng thái siêu cảm, song không có ai có thể tiếp dẫn ông ta tiến vào nội cảnh địa.
Chớp mắt mà thôi, Vương Huyên cảm thấy lão Trần không chính trực, hoặc lão Trần hiện tại như thiên đao ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, mới chân chính là bản thân ông ta.
“Lão Trần, ngươi vẫn như vậy, tính tình nóng nảy một điểm cũng không thay đổi.” Có một tên lão giả mặc trang phục thời Đường đi xuống phi thuyền, trông bộ dạng rất có khí thế.
Hắn ta nói tiếp: “Nhưng thời đại đã thay đổi, Cựu Thuật cuối cùng đã hết đường, gần như sắp lui ra khỏi vũ đài lịch sử, ông hiểu rõ Tân Thuật mà, cây cầu dẫn tới siêu phàm trong thời đại này.”
Hiển nhiên, thân phân của lão già này không hề đơn giản, trực tiếp nói thẳng nguồn gốc của Tân Thuật, có thể làm cầu nối với lực lượng siêu nhiên.
Cả một vùng đất màu nâu xám, tiết trời này khiến khí hậu Thông Lĩnh khá tồi tệ, mặt đất cứng như băng.
Lão Trần đi dạo, không có bất cứ cảm xúc xao động, gương mặt lạnh băng sau tấm mặt nạ màu bạc, lòng của ông ta cũng lạnh nhạt vô cùng, đáp: “Ta chưa từng bài trừ con đường khác, luôn chủ trương tiếp thu tất cả mọi thứ, khoa học kỹ thuật xán lạn như vậy, ai nguyện ý quay về thời đại nguyên thủy ăn lông ở lỗ chứ? Tân Thuật như ngươi nói, có thể thông thần, chạm tới bến bờ siêu phàm, ai lại từ bỏ? Ta luôn mang tâm thái bao dung và học hỏi, như đệ tử của ta con đường Cựu Thuật đã đến cuối, không còn tiềm lực để đào móc, ta bèn đề nghị hắn đi nghiên cứu Tân Thuật để phá cục. Nhưng có một số kẻ trong đám người các ngươi, phải dùng một gậy đánh chết Cựu Thuật, hoàn toàn loại bỏ khỏi thời đại, không cho cơ hội trở mình?”
Vương Huyên trầm mặc, suy nghĩ mấy lời nói đó.
Ngô Nhân đứng bên người gã, phân tích theo góc độ của cô, nhỏ giọng nói: “Có tranh nhau lý tưởng, cũng chạm tới một bộ phận lợi ích. Ta nghe nói, dạo gần đây từng có nhân vật cấp tông tư phái Tân Thuật bái phỏng các ban ngành Cựu Thổ, nguyện ý tiếp nhận tổ chức thám hiểm, trợ giúp xử lý các loại sự vụ. Đây vẫn là nơi mà Trần tiên sinh tọa trấn, rõ ràng phía sau quan hệ phức tạp, chạm tới phương diện lợi ích có hơi lớn. Còn những tổ chức Cựu Thuật khác, trạng thái cơ cấu hiện tại càng tệ hơn.”
Vương Huyên ngạc nhiên, có rất nhiều việc gã không hề biết.
“Ta biết sẽ có sai sót so với chân tướng thực sự nên cậu nghe được thì xem như tham khảo thôi nhé.” Ngô Nhân mỉm cười.
“Gió mưa không yên à.” Vương Huyên nhỏ giọng.
Ngô Nhân gật đầu đoạn nói tiếp: “Trần tiên sinh tọa trấn tổ chức thám hiểm quả thực rất tốt, dù là động phủ của Liệt Tiên, hay máu thịt của nữ phương sĩ từ ba nghìn năm trước lưu lại có thể kéo dài tuổi thọ, hoặc là những phát hiện quan trọng hơn----------tổ chức thám hiểm đều có thể là người tham dự đầu tiên.”
Vương Huyên gật đầu, Ngô Nhân phân tích rất có lý. Hiển nhiên, tảng băng này rất sâu, so với những gì Ngô Nhân nói còn phức tạp hơn, có nguyên nhân sâu xa, song một đám lão già đều không nói toẹt ra.
Ví như lão Trần, tuy lửa giận sục sôi, song không nói năng gì cả, mà lạnh như băng lấy xuống cái mũ.
“Thời đại chư tử, bách gia cùng hát vang, huy hoàng xán lạn, quần tinh cùng sáng. Sau này bãi miễn bách gia, nho gia độc tôn. Thời đại đó đã qua rồi nhưng các ngươi nghĩ noi theo cổ nhân sao?!” Lão Trần quát.
“Lão Trần ông nói đi đâu vậy, phép ẩn dụ này không thích hợp, chúng ta chỉ cọ xát, ganh đua, không có ý đuổi tận giết tuyệt.” Lão giả mặc trang phục thời Đường mở miệng.
“Đuổi tận giết tuyệt? Các ngươi thực tự tin, dám nói ra câu đó!” Lão Trần cười khẩy.