Vương Huyên nhìn tới khi đoàn tàu biến mất mới thu hồi ánh mắt, lại đưa tiễn một người bạn học.
Lần này chia tay mỗi người một phương trời, không biết bao nhiêu năm mới có thể gặp lại, thậm chí có thể không gặp lại nữa.
Xung quanh, có người vẫn chậm rãi vẫy tay, thật lâu không bỏ tay xuống, cũng có người trầm tư thương cảm.
Cùng nhau trải qua bốn năm đại học, bảo vứt bỏ đoạn tình cảm này thực không dễ.
Bóng loang lổ từ ánh chiều tà chiếu rọi lên mấy chiếc lá vàng, đan xen với với nhau khiến con người ta cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Một cô gái xinh đẹp quay người đi, âm thầm lau đi những giọt nước mắt.
Ở thời đại đặc biệt như bây giờ, sau khi tốt nghiệp bọn họ quay về quê hương, đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại.
Gió thu thổi qua, lá vàng bay lả tả.
Thời đại này, có người thất ý có người lại đắc ý.
Tốt nghiệp bốn tháng, có người ở lại thành phố tiền đồ xán lạn, cũng có người thấp thỏm chờ đợi, giữ vững lòng tin. Nhưng phần lớn là thất vọng rời đi, quay về quê nhà.
Trên đường về phòng, Vương Huyên suy nghĩ về tương lai của mình.
Đi trên con đường cũ kỹ, hai bên là những chiếc lá ngô đồng rơi đầy đất.
Có người đi cùng hắn, thay hắn bất bình: “Tại sao trong những người được chọn lại không có cậu? Bọn họ lựa chọn từ bỏ cậu!”
Vừa là bạn học cũng là bạn thân, Tần Thành cho rằng nếu có vị trí thì chắc chắn Vương Huyên sẽ được chọn.
Sau khi nhìn thấy kết quả, cảm xúc của mọi người đều rất phức tạp, Vương Huyên vậy mà không được chọn.
“Không nói mình, cậu thế nào, có kết quả chưa?” Vương Huyên hỏi hắn.
Tần Thành nhỏ giọng nói, nhà hắn nhờ các mối quan hệ nên có thể hắn sẽ đi Tân Nguyệt.
“Tân Nguyệt, bờ bên kia của Thâm Không, không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại không.” Vương Huyên dừng bước, mấy người bạn thân đều đã đi xa.
Thân hình hắn cao to, nhưng không gầy yếu, cân đối mạnh mẽ. Trong ráng chiều, trên người hắn có một tầng kim quang, hai mắt lấp lánh có thần.
“Tớ sẽ quay lại, nhất định sẽ gặp lại.” Tần Thành là người cảm tính khó mà vứt bỏ quê hương. Nghĩ đến việc khó gặp lại bạn bè, trong lòng hắn càng khó chịu.
“Quay về thì gọi tớ!” Vương Huyên ôm chặt hai vai hắn.
Có tiếng nghẹn ngào truyền tới, Vương Huyên và Tần Thành quay đầu nhìn thấy một bạn học nam đang rất kích động.
Mặt trắng bệch, khóc thành tiếng, hét lớn: “Tôi muốn ở lại thành phố, tôi muốn đợi đến ngày cuối cùng, tôi không muốn về quê!”
Sau bốn năm sinh sống và học tập tại đây. Hắn rất nỗ lực, liều mạng, dốc sức lên kế hoạch cho tương lai. Muốn tìm kiếm cho bản thân một vị trí nhưng cuối cùng không được chọn.
Hắn nghẹn ngào, khóc nức nở.
Gió mùa thu mang theo hơi lạnh làm tâm trạng một số người càng tồi tệ.
Ở một nơi khác, một đôi yêu nhau dừng bước. Hai người nhìn nhau không nói gì cả, im lặng rơi nước mắt.
Bọn họ sẽ chia tay, từ nay về sau cách nhau không chỉ nghìn dặm. Mà cách nhau là tinh không, đời này chắc chắn sẽ không gặp lại.
Trên mặt hai người đầy nước mắt, hôn nhau lần cuối sau đó hai người lại im lặng.
Thành phố này rất lớn, nhưng đã cũ nát, lưu giữ dấu vết của thời đại cũ. Hai bên đường có không ít cây cổ thụ một hai trăm tuổi.
Nói theo cách khác thì toàn bộ thành phố duy trì phong cách cũ, thời gian qua đi vẫn mang phong cách đó.
Những nơi khác, một số thành phố của thời đại cũ đã trở thành phế tích. Không có dấu vết con người, xung quanh đều hoang vu, dây leo bụi cây mọc tràn lan, dần dần bị cây cỏ che lấp.
Sau khi về khu ngoại ô, Tần Thành tức giận thay Vương Huyên. Khuyên hắn đi tìm người hỏi rõ nguyên nhân vì sao bị bỏ rơi, muốn một lời giải thích.
Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng bọn hắn vẫn được ở khu ký túc xá cho đến khi việc tuyển chọn hoàn tất.
Cơ hội lần này rất khó, người nào được chọn sẽ ở lại thành phố, sau đó sẽ đi tới Tân Tinh. Dường như người ta đã phát hiện thứ gì không tầm thường tại nơi đó.
Tần Thành cũng không được chọn, nhà hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có được cơ hội vào Thâm Không.
Hắn sẽ tới Tân Nguyệt, đó là mặt trăng quay xung quanh Tân Tinh, là nơi quan trọng nhất ngoài Tân Tinh.
Tần Thành nhỏ giọng nói: “Cậu biết không, nghe nói ở bên đó cho dù chỉ là chuyện vụn vặt cũng làm cho người ta nhiệt huyết sôi sục. Vô luận như thế nào, cậu cũng phải tới đó!”
Dưới ánh trăng, bóng cây đung đưa. Vương Huyên nằm lên bãi cỏ nghỉ ngơi, hắn tập luyện “Tán Thuật” của thời đại cũ, khiến cho những chiếc lá đang nằm trên mặt đất bay đầy trời. Tính thực chiến của “Tán Thuật” rất mạnh.
Hắn không dừng lại, động tác rất nhanh, nhưng hô hấp lại rất ổn định, nói: “Mình đợi kết quả cuối cùng.”
Thâm không vô hạn vũ trụ rộng lớn, nhưng lại lạnh lẽo, tĩnh mịch. Trừ Cựu Thổ ra, con người chỉ tìm kiếm được một tinh cầu có sinh mạng là Tân Tinh.
Nhưng rất nhiều năm trước, cánh cửa di chuyển tới Tân Tinh đã đóng lại. Người bình thường ở Cựu Thổ rất khó tiến vào Tân Tinh.
Ngược lại với Tân Tinh, thì nhiều người dần dần bắt đầu gọi nơi này là Cựu Thổ.
Ngày xưa nơi đây được gọi là địa cầu, là nơi bắt nguồn của con người.
Quả thực nó đã cũ kĩ rồi, không ít thành phố trở nên hoang vu. Cỏ dại mọc khắp nơi, không có người sống.
Hết thảy là do một trận chiến tranh của thời đại cũ dẫn tới.
Làm khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nhất định, một khi phát sinh chiến tranh sẽ rất đáng sợ.
Thế giới phồn hoa như vậy bị hủy diệt biến thành một nơi vô cùng hoang vắng tiêu điều.
Lúc đó, có rất nhiều người lựa chọn chạy trốn vào không gian.
Thực ra, khoa học kỹ thuật lúc đó của con người không rực rỡ như vậy. Ngay trước khi chiến tranh thì con người bắt đầu xây dựng căn cứ trên mặt trăng.
Cho nên, những người chạy trốn tạm thời lấy mặt trăng làm nơi dừng chân.
Dưới áp lực của chiến tranh, con người đột nhiên thực hiện một cuộc đại di dời. Con người đã phát hiện và di chuyển tới một hành tinh có sinh mạng tên là Tân Tinh.
Đến nay những người ở Cựu Thổ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người đều sinh ra nghi ngờ về thời điểm lịch sử đó. Rốt cuộc thì nguyên nhân nào làm khoa học kỹ thuật đột nhiên phát triển nhanh như vậy?
Các nơi đều giấu kín như bưng.
Lấy trình độ khoa học kỹ thuật năm đó, cho dù là ổn định lỗ sâu, đến bước nhảy không gian hay hiểu biết về hố đen. Trong một khoảng thời gian ngắn đều không thể thực hiện được.
Cựu Thổ có người hoài nghi, toàn bộ đáp án có thể ở trên mặt trăng!
Đáng tiếc, hậu quả của chiến tranh quá nghiêm trọng khiến một nửa trái đất bị hủy diệt. Cựu Thổ nhiều năm qua đi đều không thể khôi phục, khoa học kỹ thuật lạc hậu, rất lâu đều không thể lên mặt trăng.
Một trăm năm qua đi, dân số trên Cựu Thổ mới khôi phục lại một tỷ. Còn xa mới bằng được năm đó, đến nay rất nhiều nơi vẫn còn hoang vắng.
Thời kỳ đầu khai phá Tân Tinh kéo theo rất nhiều người sống sót của Cựu Thổ dời đi, phần lớn nhân tài cũng đi theo. Mà cuộc đại quy mô di cư kéo dài hơn mười năm, đây cũng là một nguyên nhân làm cho Cựu Thổ bị tụt hậu chưa thể khôi phục lại như cũ.
Cho tới hơn một trăm năm trước, Tân Tinh đóng lại cửa vào.
Lại thêm sau khi chiến tranh, địa cầu trở nên xơ xác tiêu điều, môi trường sống trở nên khắc nghiệt. Dân số Cựu Thổ không còn nhiều, muốn khôi phục nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, Vương Huyên đang suy diễn “Tán Thuật”, động tác đột nhiên gia tốc. Ầm một tiếng, trên cây đại thụ lưu lại dấu tay, đại thụ rung động kịch liệt, đầy trời lá vàng rụng như thác nước.
Tần Thành rất ngạc nhiên: “Tán Thuật mà cậu luyện được thành tựu như vậy? Bọn họ từ bỏ cậu chắc chắn sẽ hối hận!”