Chỗ đó cách bệnh viện Tinh Cảng không xa, hoàn toàn có thể đi bộ tới, nhưng trái lại thì tiền thuê nhà cũng sẽ không hề ít.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, trên cái móc chìa khóa có ghi lô 6 phòng 601. Anh đặt chìa khóa vào trong túi xách của Hứa Tình Thâm rồi sau đó lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa lúc Hứa Tình Thâm khoác áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, phía sau vẫn còn có làn hơi ấm phả vào mặt. Trông thấy Tưởng Viễn Chu, cô lại càng hoảng sợ.
“Đã trở về.”
“Ừ.”
Hứa Tình Thâm lau tóc đi về phòng ngủ, sau đó kéo cửa sổ sát sàn muốn đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu giữ chặt bả vai cô lại.
“Trời lạnh như thế này còn ra đó, tự chuốc lấy bệnh vào người sao?”
“Không được, một lát nữa sẽ khiến cho trên nền toàn là tóc.”
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn còn muốn đi ra ngoài, dứt khoát đứng ngăn trước mặt cô.
“Hứa Tình Thâm, ở đây em không cần phải cẩn thận như vậy, rốt cuộc là tâm tư của em có bao nhiêu? Rơi vài cọng tóc thôi mà, ngày nào phòng ngủ cũng có người dọn dẹp.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm khẽ cụp xuống, liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, cô cho tóc về phía sau, đáp: “Được rồi.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua, cánh tay thân mật chạm vào vai Hứa Tình Thâm.
“Mấy ngày nay không đi tìm phòng khắp nơi đấy chứ?”
“Không…” Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh.
“Ở đây cũng phải bỏ tiền ra chi tiêu, đằng nào cũng mất tiền thì tìm làm gì cho mất công.”
Nếu như phải chọn giữa việc cô chuyển tới nhà mà Phương Thành thuê cho cô và tiếp tục ở lại Cửu Long Thương thì nhất định là cô sẽ chọn vế sau.
Không thể nghi ngờ, không có lấy một chút do dự.
Tưởng Viễn Chu thấy dáng vẻ của cô không giống như đang nói dối người khác. Đúng vào lúc này, thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động phát ra từ góc nào đó. Hứa Tình Thâm tìm xung quanh túi của mình, sau đó ánh mắt dừng lại chỗ chiếc áo khoác ngoài treo trên giá.
Cô đi tới lấy điện thoại di động ra, là một số xa lạ.
Hứa Tình Thâm vén mấy lọn tóc ẩm ướt lên tai, sau đó đưa điện thoại di động lên gnhe mày: “Alo?”
“Xin chào, có phải cô Hứa không ạ?”
“Tôi là chủ cho thuê nhà, hợp đồng cho thuê phòng và hóa đơn tiền thế chấp đều ở trên bàn trà trong phòng, cô đừng quên cầm lấy.”
Hứa Tình Thâm xoay người, thấy Tưởng Viễn Chu đứng ngay trước mặt, sắc mặt cô vẫn không hề thay đỏi.
“Tôi không có nhu cầu thuê phòng.”
“Tiền thuê đã được thanh toán một năm…”
Tưởng Viễn Chu hỏi: “Là ai vậy?”
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện.
“Ồ, bên môi giới hỏi em có muốn thuê phòng hay không.”
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại di động vang lên lần thứ hai, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, vẫn là số điện thoại kia. Ánh mắt cô khẽ gợn sóng, đưa ngón tay trượt, ngắt máy. Bên kia giống như không bỏ qua, vẫn tiếp tục gọi tới, Hứa Tình Thâm lại ngắt máy lần nữa.
Tưởng Viễn Chu đứng xem. “Bây giờ môi giới còn làm hết phận sự như thế.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Hứa Tình Thâm hiện lên tia nhìn phức tạp, cô chấm dứt chủ đề này.
Người đàn ông cũng không muốn tiếp tục nhắc tới nữa, coi như lúc trước không nhìn thấy chiếc chìa khóa kia.
Mà chiếc chìa khóa này ở trong tay Hứa Tình Thâm, giống như một chuyện rất khó giải quyết, có muốn cũng không hề dễ dàng có khả năng vứt bỏ như vậy.
—
Ngày hôm sau, ra khỏi Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm vội vội vàng vàng tìm tới Bảo Lợi Hoa Viên.
Cô muốn để lại chiếc chìa khóa vào trong phòng, đi về đóng cửa, chuyện kế tiếp thì để Hứa Minh Xuyên tới nói.
Đi tới lô 6 phòng 601, mở cửa đi vào, đây là căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, xung quanh được trang trí bằng giấy dán tường màu nhạt rất tao nhã. Trên bàn trà màu đen trắng đặt một bình hoa, trong bình cắm hoa bách hợp tươi.
Hứa Tình Thâm nhìn kỹ từng góc một, ban công đầy đủ ánh sáng, đối diện giàn trồng hoa có đặt một chiếc sofa lười biếng. Bỗng nhiên cô bước vào phòng khách, từng cảnh vật đều vô cùng quen thuộc, phảng phất như trước đó cô đã từng tới.
Cửa phòng bếp bị kéo ra, một bóng dáng cao lớn đi tới.
Phương Thành vừa đun nước xong, thấy Hứa Tình Thâm rõ ràng có chút giật mình, sau đó khóe miệng cong lên vui vẻ.
“Tình Thâm.”
“Anh…”
Hứa Tình Thâm bỗng hiểu ra, cô và Phương Thành đã từng có chung một ước mơ, có một ngôi nhà, nơi đó có ban công, có giàn hoa, có trang trí bằng giấy dán tường… và nơi này gần như là giống hệt.
“Em đừng hiểu lầm, đây là cho em ở. Mấy hôm nay quá mệt mỏi nên anh muốn tới đây tĩnh lặng uống chén trà.”
“Quả nhiên căn phòng này là do anh thuê.” Hứa Tình Thâm siết chặt chiếc chìa khóa đặt lên trên bàn trà.
“Tôi không cần.”
Phương Thành ngồi xuống sô pha, chén trà rất nóng, anh dùng ngón tay cái và ngón giữa cầm lên.
“Tình Thâm, anh chỉ muốn em không phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu.”
Một câu nói, lại chạm tới nơi dễ tổn thương nhất của Hứa Tình Thâm, nhưng cô vẫn lắc đầu, nói: “Anh không hiểu. Anh và Vạn Dục Ninh sẽ nhanh chóng kết hôn. Nếu như bị người khác biết được chuyện anh thuê phòng cho tôi, tôi sẽ phải gánh quá nhiều tiếng xấu. Nhưng Tưởng Viễn Chu thì không giống như vậy.”
Phương Thành đặt chén trà lên bàn trà, Hứa Tình Thâm xoay người muốn rời khỏi đó, vừa tới cửa, thì điện thoại treo trên tường bỗng nhiên truyền đến tiếng leng keng.
Phương Thành bước nhanh về phía trước, một tay túm chặt cổ tay Hứa Tình Thâm, tay kia mở điện thoại.
Dưới lầu có một người đàn ông khả nghi đang đứng ở cửa, thần sắc vội vã: “Phương tiên sinh, mở cửa nhanh!”
Phương Thành biết có phiền phức, nhấn mở khóa sau đó kéo tay Hứa Tình Thâm đi ra ngoài. Cửa không khóa lại, một lúc sau thì người đàn ông kia đi vào, căn phòng được lấy tên của anh ta để thuê.
Hứa Tình Thâm bị anh kéo đi, từ trên cầu thang đi xuống dưới.
“Phương Thành, anh định làm gì?”
“Cho tới bây giờ Vạn Hâm Tăng vẫn chưa tin anh, ngày nào cũng phái người theo dõi. Không có việc gì, chúng ta đi ra từ phía sau, nơi đó là khu thương mại.”
Hứa Tình Thâm thở hổn hển đi xuống tới lầu một, Phương Thành đã quen thuộc với các con đường ở đây. Sau khi đi ra khỏi cửa, bên ngoài Bảo Lợi Hoa Viên hiển nhiên là khu trung tâm mua bán. Phương Thành buông tay của cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía.
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài hai bước, chợt thấy bên ngoài vách kính của một quán cà phê có một người phụ nữ ngã từ trên ghế xuống, trông không giống như là vô ý bị ngã.
Cô không đi theo Phương Thành nữa mà chạy qua đó.
Người phụ nữ có dáng vẻ bốn – năm mươi tuổi, ăn mặc hợp thời trang, một chiếc giày cao gót rơi ở bên cạnh.
Hứa Tình Thâm đi tới kiểm tra một lượt, sau đó nâng bà dậy.
“Cô không sao chứ, tỉnh lại đi!”
Phương Thành cũng chạy theo. “Tại sao còn chưa đi?”
Người phụ nữ chỉ chỉ chiếc túi đặt trên bàn, Hứa Tình Thâm lấy tới mở ra, thấy bên trong có một lọ thuốc.
“Là cái này sao?”
Đối phương khẽ gật đầu. “Hai… Hai viên.”
Trong túi còn có nước lọc, Hứa Tình Thâm đổ hai viên thuốc ra cho vào miệng bà, Phương Thành cúi xuống giúp cô nâng bà vào chỗ ngồi.
“Người nhà của cô đâu? Không có ai đi cùng ạ?”
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, nhưng dù sao cũng khá hơn lúc nãy.
Thỉnh thoảng Phương Thành lại liếc nhìn xung quanh, Hứa Tình Thâm quay ra nói với anh: “Phương Thành, nếu anh có việc gấp, anh đi trước đi.”
Lúc này, một tiếng bước chân vội vã chạy từ đàng xa đến, người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen lo lắng đến nỗi trên trán đầy mồ hôi.
“Cô Tưởng, cô không sao chứ? Tại sao lại ở đây?”
Phương Thành vừa nghe thấy ba chữ cô Tưởng, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Hứa Tình Thâm lại không cảm thấy có gì lạ, lẽ nào trên đời này những người mang họ Tưởng đều có liên quan tới Tưởng Viễn Chu hay sao?
Người đàn ông đỡ cô Tưởng đứng dậy, người phụ nữ hầu như không nói gì, khi đi qua trước mặt Hứa Tình Thâm thì nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”
Ánh mắt bà lướt qua Hứa Tình Thâm và Phương Thành, sau đó từ từ đi khỏi đó.
Hai người cũng không ở lại đó lâu.
Hứa Tình Thâm trở lại Cửu Long Thương, không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu, cô thuận miệng hỏi: “Tưởng tiên sinh đâu?”
Người giúp việc đáp: “Tưởng tiên sinh nhận điện thoại, mới đi không lâu, nói là cô nhỏ thấy khó chịu.”
Chương 52: Nồng nặc vị chuaHứa Tình Thâm ở dưới lầu, chìa khóa cũng coi như là đã trả lại, trong lòng thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn ra.
Tưởng Viễn Chu không có ở nhà, Hứa Tình Thâm ăn cơm tối xong liền chuẩn bị lên lầu, một ánh đèn xuyên qua cửa sổ sát sàn, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy xe của Tưởng Viễn Chu đang lái vào.
Hứa Tình Thâm đứng ở trong phòng khách, lúc đi vào Tưởng Viễn Chu cũng không thay giầy, thấy người giúp việc đang thu dọn bàn ăn, hỏi: “Sao bây giờ mới ăn cơm tối?”
“Phải, hôm nay tan việc chờ xe khó quá nên về hơi muộn.”
Tưởng Viễn Chu cùng không hỏi nhiều, hình như có việc gấp.
Anh vội vội vàng vàng lên lầu, trong lúc nhất thời không tìm được thứ muốn tìm, anh gọi điện thoại cho tài xế: “Dìu dì nhỏ của tôi vào nhà đi, đừng ngồi chờ trên xe.”
Hứa Tình Thâm vẫn còn đang dưới lầu, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, tài xế đờ người phụ nữ đi tới, Hứa Tình Thâm quay ra nhìn, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.
Không ngờ thế giới này thực sự nhỏ như vậy.
Tưởng Tùy Vân cũng nhìn thấy cô, bà trông thấy Tưởng Viễn Chu đang lo lắng bước xuống cầu thang, anh thấp giọng mở miệng: “Dì nhỏ, để con bảo Lão Bạch đưa tạm cái khác vậy, mười phút sau đi bệnh viện, bây giờ dì có thấy khó chịu hay không?”
Hứa Tình Thâm nhận thấy Tưởng Viễn Chu rất quan tâm lo lắng cho bà, Tưởng Tùy Vân thấy anh lướt qua Hứa Tình Thâm đi tới, anh đỡ bà từ trong tay người tài xế kia nhưng bước chân Tưởng Tùy Vân vẫn không nhúc nhích.
“Viễn Chu.”
“Sao vậy ạ?”
“Cô gái vừa nãy cứu ta ở Bảo Lợi Hoa Viên, chính là cô gái này.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu dừng lại trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, Tưởng Tùy Vân khẽ hỏi: “Cô… Tại sao cô lại ở Cửu Long Thương?”
Hai bàn tay xuôi ở bên người của Hứa Tình Thâm không khỏi cuộn chặt lại, Tưởng Viễn Chu nghe thấy bốn chữ Bảo Lợi Hoa Viên, ánh mắt trở nên sắc lạnh, hàng lông mày khẽ cau lại hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng nét mặt lại không tỏ ra khác thường.
“Dì nhỏ, cô ấy tên là Hứa Tình Thâm, là bác sĩ ở Tinh Cảng. Chỉ tới Cửu Long Thương lấy đồ thôi.”
“Ồ…” Tưởng Tùy Vân nghe vậy, sắc mặt lập tức được thả lỏng. “Vậy là được rồi, cô gái, ngày hôm nay thật cám ơn cô, cô sống ở Bảo Lợi Hoa Viên à?”
“Không, không phải ạ.”
“Bạn trai cô cũng tốt bụng, gọi là… Phương Thành phải không?” Tưởng Tùy Vân nói đến cái tên này, không khỏi liếc nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Hình như vị hôn phu của Vạn nha đầu cũng có tên này?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên u ám, đến lúc này thì cơn tức giận không che giấu được nữa, anh cất giọng nói mang theo sự kìm nén, chất vấn: “Em đi gặp Phương Thành?”
Vừa nghe giọng điệu này là đủ biết quan hệ của bọn họ không bình thường, mới đầu Tưởng Tùy Vân sợ tình huống khó xử nên rất dè dặt thăm dò, không nghĩ tới chuyện ngay cả bà mà Tưởng Viễn Chu cũng nói dối.
Hứa Tình Thâm cũng thấy không nhất thiết phải giấu giếm nữa, đành khẽ gật đầu.
Lão Bạch mang đồ Tưởng Viễn Chu dặn lấy tới, người đàn ông đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
“Cùng đi tới bệnh viện với anh.”
Tưởng Viễn Chu dìu Tưởng Tùy Vân vào chỗ ngồi phía sau, Hứa Tình Thâm ngồi ở ghế phụ, giống như có gai ở lưng, tư thế ngồi của cô ngay ngắn, hai tay đan vào nhau.
Sắc mặt Tưởng Tùy Vân có phần trắng bệch. “Viễn Chu, rốt cuộc quan hệ giữa con và cô Hứa là như thế nào?”
“Không có quan hệ gì.” Giọng nói Tưởng Viễn Chu không được tự nhiên.
“Nếu con nói với thái độ như vậy, cũng không cần đi bệnh viện đâu, đưa ta về nhà họ Tưởng.”
Tưởng Viễn Chu im lặng một lát, lúc này mới lên tiếng: “Dì nhỏ, cổ họng dì khó chịu, đừng nói nữa.”
“Xem ra, cô Hứa với Phương Thành không phải mối quan hệ nam nữ yêu đương, với con mới đúng.”
Tưởng Viễn Chu nghiền ngẫm bốn chữ nam nữ yêu đương, anh lẩm nhẩm trong miệng, đầu lưỡi như nảy sinh một chút cảm giác ngọt ngào.
Hứa Tình Thâm lắng tai nghe, cô đang chờ Tưởng Viễn Chu nói cho rõ ràng, nhưng mãi lâu sau vẫn không thấy anh mở miệng, cô đành phải yếu ớt giải thích: “Không phải, con và Tưởng tiên sinh không phải là…”
“Có phần em nói chuyện sao?” Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ một cái vào ghế. “Ngậm miệng thật chặt, ngồi im đừng nhúc nhích!”
“Viễn Chu!” Tưởng Tùy Vân khẽ quát. “Ngay cả cái gì gọi là dịu dàng cũng đã quên?”
“Dì nhỏ, dì không cảm thấy cô ấy nhiều lời sao? Tiếng huyên náo làm cho con khó chịu.”
Trời đất chứng giám, Hứa Tình Thâm khẽ rụt cổ, cả một chặng đường cô nói có một câu như vậy mà còn bị anh ngắt lời.
“Ta không cảm thấy thế…” Tưởng Tùy Vân nói đỡ cho Hứa Tình Thâm. “Cô Hứa đây tính tình dịu dàng, rất tốt.”
“Dịu dàng? Dì nhỏ, là dì chưa thấy dáng vẻ cô ấy lúc gào lên thôi.”
“Nó há mồm cắn con sao?”
Cổ họng Tưởng Viễn Chu như nghẹn lại, không biết nói tiếp như thế nào.
Đi tới Tinh Cảng, Tưởng Tùy Vân theo y tá vào phòng khám kiểm tra, Hứa Tình Thâm ngồi trên ghế ở cửa, Tưởng Viễn Chu nhìn cánh cửa kia chằm chằm.
“Bảo Lợi Hoa Viên, là Phương Thành thuê cho em, hay là hắn thuê cho hai người ở?”
Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh. “Là anh ấy thuê, anh ấy muốn cho em có một nơi sống thoải mái.”
“Hừ…” Người đàn ông cười lạnh. “Nếu muốn cho một mình em sống thoải mái, tại sao lại đồng thời xuất hiện ở nơi đó cùng em?”
“Anh ấy…”
Ánh mắt như Tưởng Viễn Chu như ngàn mũi nhọn lao về phía Hứa Tình Thâm.
“Ngay trước mặt anh thì ra vẻ sống tự lập, sao hả, một nơi ở nhỏ như vậy cũng mua chuộc được em?”
“Em đâu có nhận, em đã trả chìa khóa cho anh ấy.”
Trong lòng Tưởng Viễn Chu ngổn ngang suy nghĩ, bệnh tình của Tưởng Tùy Vân lúc tốt lúc xấu, mà Hứa Tình Thâm thì sao? Chuyện Bảo Lợi Hoa Viên, trước đêm đó thì không nói. Hỏi cô tại sao hôm nay về muộn cô cũng không nói, ai cần cô phải thành thật nói rõ chuyện của mình ra chứ?
Dường như cô chỉ coi anh là một nơi ở tạm thời, ngoại trừ việc đó ra, cũng không nghĩ tới chuyện khác.
Tưởng Viễn Chu dằn lòng, lại thấy thêm tức giận, từ lúc mối quan hệ này bắt đầu cho tới nay, hình như đang dần dần thay đổi tính chất. Anh không hiểu nổi cảm giác đó, nhưng cảm giác ghen tuông đang dần nảy sinh từ trong lồng ngực trào ra, tràn ngập miệng anh, trong lỗ mũi, đều nồng nặc vị chua.
“Hứa Tình Thâm…” Tưởng Viễn Chu nhíu mày nhìn cô, sắc mặt không chút gợn sóng.
“Nếu em muốn đi thì bây giờ có thể! Đi luôn từ bây giờ, anh cho một cơ hội đấy.”
Anh đã nói đến nước này, có ý như thế nào, Hứa Tình Thâm biết rất rõ. Cô đang ngồi trên ghế liền đứng dậy.
“Được, đi thì đi.” Hứa Tình Thâm ưỡn thẳng lưng, không nói thêm câu nào, cứ thế đi khuất khỏi tầm mắt Tưởng Viễn Chu.
Sau một lúc lâu, tiếng cửa khiến Tưởng Viễn Chu kéo tâm trí trở về, anh bước tới, giọng nói vội vàng lo lắng: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ đỡ Tưởng Tùy Vân ra ngoài.
“Tưởng tiên sinh yên tâm, kết quả kiểm tra vẫn như lần trước, có lẽ ban ngày đau họng quá nên mới xuất hiện hiện tượng hôn mê.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lo lắng trong lòng như vơi bớt phần nào.
Tưởng Tùy Vân ngó nhìn ra hành lang.
“Nó đâu rồi?”
Người đàn ông khẽ ôm lấy vai bà.
“Dì nhỏ, con sẽ đưa dì về, còn Hứa Tình Thâm…”
Không đi đâu được, cô ấy còn có thể đi đâu chứ?