Bà Tống luống cuống chân tay, chỉ vào Hứa Tình Thâm: “Cô nói thật hay giả?”
“Bà đưa con tới bệnh viện từ sáng sớm, mà cũng thấy nó đau như thế nào rồi đấy?”
Hứa Tình Thâm quay sang ra hiệu cho y tá, y tá nhận lấy ống tiêm, lấy ba chiếc lọ nhỏ sau đó mới đến gần giường bệnh.
Cậu bé sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay của mình thét chói tai.
“Con không muốn tiêm đâu!”
“Đầu tiên phải lấy máu trước đã.”
“Mẹ, mẹ… “
Sắc mặt bà Tống trắng bệch. “Đổi bác sĩ khác tới khám đi, cô đừng làm bậy.”
“Các bác sĩ ở đây đều khám như vậy…” Tưởng Viễn Chu nói chen vào. “Bệnh của Chíp Bông nghiêm trọng như vậy, không giải phẫu sao được?”
“Con không đau, con muốn về nhà…” Tên nhóc nhìn thấy kim tiêm cũng bị dọa không hề ít, loáng một cái nó đã nhảy xuống đất, giầy cũng không thèm xỏ vào. “Mẹ, mẹ, con muốn đi học!”
Ông Tống cầm giày đuổi theo, sắc mặt bà Tống vô cùng khó coi đứng ngây ra đó.
“Ai dà, vậy thì tốt rồi! Nếu lần sau lại bị đau nữa thì sẽ bàn lại.”
Nói xong, vội vã thu dọn, cũng không dám nhìn sắc mặt của Tưởng Viễn Chu, cứ thế đi.
“Chờ một chút…” Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch đôi môi mỏng gọi bà ta lại.
“Có muốn gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh, nói cho cô ta biết tình hình không được khả quan hay không?”
Bà Tống tiu nghỉu chuồn mất. Sau đó y tá cũng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn túi đồ ăn vặt và những miếng khoai tây vụn rơi lả tả trên nền.
“Tưởng tiên sinh, hẳn là tôi đã vượt qua?”
“Quên đi, bỏ qua cho em lần này. Nhưng chỉ có điều, chuyện xảy ra hôm nay cũng không thể khiến tôi thấy y thuật của em có tốt hay không. Hứa Tình Thâm, tôi cảnh cáo em, trình độ của Tinh Cảng luôn vượt vài bậc so với các bệnh viện khác. Nếu như em không thể đảm nhiệm được công việc, tôi sẽ đá em ra khỏi Tinh Cảng.”
Tưởng Viễn Chu nói không chút khách khí, Hứa Tình Thâm khẽ đáp: “Được.”
“Chuẩn bị đi, khám cho tốt vào.”
Hứa Tình Thâm không khỏi bất ngờ, cô kêu lên vui sướng, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Tình Thâm cảm giác làn sương mù dày đặc đang che phủ trên đầu tựa như đang từ từ tan ra, cô trở về phòng khám. Cũng không lâu sau, mấy nhân viên ngoài phòng đón tiếp dẫn bệnh nhân vào khám bệnh.
Những người tới Tinh Cảng đa phần điều kiện kinh tế cũng không tệ, ở đây muốn vào khám trong phòng khám chuyên gia là khó khăn nhất.
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm đi qua hàng lang, thấy bên ngoài vẫn còn rất nhiều người ngồi chờ, đa phần là chờ chủ nhiệm Chu khám bệnh.
Vì thế mọi chuyện đối với cô thuận lợi hơn rất nhiều.
Đặt khay cơm trên bàn ăn, Hứa Tình Thâm đặt chiếc điện thoại bên cạnh. Cô liếc nhìn, cả đêm cô không về nhưng không có bất cứ cuộc gọi nào cả.
Bụng đói kêu vang, Hứa Tình Thâm mới ăn được hai miếng cơm thì điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiển thị tên bố cô, Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống.
“Alo, ba.”
“Tình Thâm, con đang ở bệnh viện sao?”
“Vâng, đang ăn.”
Bên Hứa Vượng có tiếng ầm ĩ, hình như đang ở lối đi bộ.
“Tối hôm qua con ở đâu?”
“Ở nhà một người bạn.”
“Thiệt thòi cho con rồi, Tình Thâm.”
Hứa Vượng hạ thấp giọng, cũng có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ của Phương Hoa không được khỏe, nhà mình đã đưa tới bệnh viện kiểm tra, họ nói tử cung bị sa nên phải phẫu thuật cắt bỏ.”
“Vậy mau nhập viện đi.”
“Mẹ con bảo ta hỏi con xem, con có thể sắp xếp không??
Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt trán.
“Ba, con không phải bác sĩ khoa phụ sản, Tinh Cảng là bệnh viện tư nhân, không thể dùng bảo hiểm y tế, không được…”
“Mẹ con cũng sợ mất nhiều tiền…”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy mâu thuẫn.
“Khám chữa bệnh thì ở đâu mà chẳng mất tiền, Tinh Cảng sẽ không bởi vì con làm việc ở đây mà miễn giảm tiền thuốc men đâu. Ba, buổi chiều con còn phải khám bệnh, con cúp máy đây.”
Hứa Tình Thâm đặt điện thoại di động lên trên bàn, muốn ăn tiếp nhưng lại chẳng thể nào ăn nổi.
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Tình Thâm đều ở nhờ nhà bạn, hôm nay vừa từ trong bệnh viện đi ra ngoài, cô liền thấy Hứa Vượng đứng chờ ở cửa.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng tiến lên. “Ba.”
“Tình Thâm, con tan việc rồi à?”
“Sao ba lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Hứa Vượng ấp a ấp úng, Hứa Tình Thâm thầm nghĩ, nhất định vẫn là chuyện bệnh viện.
“Không phải là con không muốn giúp…”
“Tình Thâm, mẹ con đi tìm Phương Thành, Phương Thành cũng nhận lời giúp đỡ. Bà ngoại con cũng đã được phẫu thuật rồi, chỉ có điều…”
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ. “Tại sao lại đi tìm Phương Thành?”
“Ai dà, bây giờ hóa đơn viện phí, phẫu thuật cũng hết mấy vạn rồi, mẹ con đang lo đến phát điên lên.”
“Mọi người cũng không nhìn xem là dùng thuốc gì sao?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, thực sự không biết nói gì cho phải.
“Phương Thành sắp xếp nằm viện, chúng ta đâu nghĩ đến…”
Hứa Tình Thâm đưa chân khẽ gẩy gẩy viên đá nhỏ trên mặt đường.
“Ba tìm con cũng không ích gì, bình thường tiền con kiếm được đều giao cho mẹ.”
“Tình Thâm, ba vừa nghe Minh Xuyên nói bệnh viện kia là nhà bạn gái hiện tại của Phương Thành?”
Cô giống như vĩnh viễn bị “nắm mũi dẫn đi”, Vạn Dục Ninh kia không vui vẻ, sẽ không để cho cô yên thân.
“Đi, ba, con đi tới Nhân Hải với ba.”
Hứa Tình Thâm gọi một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, đưa Hứa Vượng đến Nhân Hải.
Đi tới bệnh viện, Hứa Tình Thâm không tới phòng bệnh, Hứa Vượng vội vàng chạy theo sau cô. Một tiếng còi xe cùng tiếng phanh gấp vang lên, Hứa Tình Thâm vô thức túm lấy cánh tay của ba.
Vạn Dục Ninh hạ cửa sổ xe xuống, trên khuôn mặt trắng trẻo là chiếc kính râm.
“Vội vội vàng vàng, là đang lo xoay tiền sao?”
Hứa Tình Thâm để Hứa Vượng đứng ở đó, cô đi lên phía trước, cũng không lớn tiếng tranh cãi gì với Vạn Dục Ninh, chỉ hỏi lại một câu: “Lúc nào cô cũng nhằm vào tôi, rốt cuộc là vì Phương Thành hay Tưởng Viễn Chu?”
“Cô cứ nói đi?” Vạn Dục Ninh khẽ hất hàm, dáng vẻ ngạo mạn.
Hứa Tình Thâm cười cười: “Nếu như là Tưởng Viễn Chu, vậy thì tốt rồi.”
Vạn Dục Ninh không đoán ra ý của cô, Hứa Tình Thâm không vào bệnh viện nữa, cô quay ra nới với Hứa Vượng: “Ba, con đi trước.”
“Tình Thâm, con không tới thăm bà ngoại sao?”
“Không.” Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn người cha ruột của cô.
“Chuyện tiền thuốc men không quan trọng, mất thêm mấy vạn nữa cũng có thể lấy ra, ba nói với mẹ là bệnh tình của bà ngoại mới là quan trọng nhất.”
Hứa Vượng thấy Hứa Tình Thâm quay đầu rời đi, bước chân kiên quyết như vậy, giống như đã quyết định việc trọng đại gì đó.
Đứa con gái này của ông từ trước tới nay luôn kiên cường, có đôi khi tựa như một nữ quân nhân vậy.
Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện Nhân Hải, tựa vào một gốc cây nhỏ trong vườn hoa, cô khẽ ngẩng đầu, thấy cành lá tươi tốt đang chập chờn đón gió.
Sau một lúc lâu, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm số điện thoại của một người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu đang lái xe, tiện tay nhấn nút trả lời.
“Alo.”
“Tưởng tiên sinh, anh có biết bể bơi nào tốt nhất Đông Thành không?”
“Hả, em muốn bơi?”
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm đứng thẳng người lên, sau đó đi theo hướng bãi cỏ.
“Vừa lúc tôi cũng muốn tới đó, để tôi phát định vị cho em.”
“Được.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hờ hững.
“Tôi đi đón em.”
“Không cần, tự tôi tới, ở bể bơi có nhiều người, tôi thấy không tiện…”
“Biết rồi, tôi đặt bao hết.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy con đường sau lưng mình càng lúc càng xa…
Chương 18: “Vốn liếng” của côTrên đường đi tới bể bơi, Hứa Tình Thâm vào một cửa hàng tổng hợp mua một bộ áo tắm.
Điện thoại của cô đã nhận được tín hiệu định vị do Tưởng Viễn Chu phát, Phụng Đan Bạch Lộc, đó là một club ăn chơi xa xỉ nhất nhì Đông Thành.
Đón xe đi tới nơi, Hứa Tình Thâm được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi tới phòng thay quần áo thay áo tắm, lúc đi ra cô khoác cả một chiếc khăn tắm lớn trên vai.
Đi tới bể bơi, xuyên qua một cánh cửa, thấp thoáng nghe thấy tiếng nước phát ra từ bên trong.
Hứa Tình Thâm kéo khăn kín lại, đẩy cửa ra, vừa mới bước vào thì cô đứng sững tại chỗ.
Nhìn xem, ở đây có thể thấy trên đỉnh mái như có mây lững lỡ trôi trên mặt nước, một mảng xanh thẳm phản chiếu trên mặt nước sóng sánh. Hứa Tình Thâm biết đây là hiệu quả của kỹ xảo, hiện tại đã hoàng hôn rồi, lấy đâu ra cảnh sắc như vậy.
Xung quanh là những cây cột được khảm từ đá cẩm thạch, từng cây lớn chống đỡ mái vòm, hai bên bể bơi có đặt vài chiếc ghế mềm.
Cô bước về phía trước, một một bóng dáng mạnh mẽ đang rẽ mặt nước xanh thẳm, trên người không có trang phục rườm rà, anh chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen bó chặt, cơ thể hòa vào làn nước, hoàn mỹ không có gì sánh được.
Hứa Tình Thâm không do dự, cô kéo khăn tắm ra sau đó xuống nước.
Màu da cô trắng nõn, như một mỹ nhân ngư bơi trong dòng nước. Tưởng Viễn Chu về tới đích, đưa tay lau nước vương trên mặt.
Hứa Tình Thâm mặc trên người chiếc áo tắm màu đen, có thiết kế dây buộc bên hông, Tưởng Viễn Chu không đuổi theo, anh dang hai tay tựa vào thành bể.
Cũng không lâu sau, Hứa Tình Thâm bơi trở về, khóe miệng Tưởng Viễn Chu nở nụ cười, thấy cô sắp bơi tới trước mặt, anh đưa tay ra muốn kéo nhưng lại nhìn thấy bỗng nhiên cô lặn xuống nước.
Người đàn ông cười, lại tựa người vào thành bể. Trong lúc mải suy nghĩ thì bỗng nhiên có một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vịn vào chân anh. Anh cúi xuống, thấy cô chui lên từ chỗ giữa hai chân anh.
Hơi thở của Tưởng Viễn Chu trở nên nặng nề, nửa người trên của Hứa Tình Thâm ở trên mặt nước, cô đưa hai tay lau nước rơi trên mặt. Hai người cách nhau gần như vậy, cô khẽ nhếch miệng lên, nụ cười như tỏa nắng đẹp mê hồn.
Người đàn ông bỗng nhiên nhíu mày, một đồ trang sức trang nhã cô cũng chưa từng đeo bao giờ, gương mặt mộc tự nhiên, nhưng lại làm người khác cảm thấy rung động tới ngạc nhiên.
Tưởng Viễn Chu không kềm chế được, lồng ngực mạnh mẽ muốn tiến lên đón cô, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, dáng vẻ của anh đang muốn hôn.
Hứa Tình Thâm đưa tay vốc nước hắt lên mặt anh, Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mắt lại, nước rơi trên mặt anh rồi chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt một đọng lại rồi nối nhau chảy dài.
“Anh Tưởng, anh nhắm mắt lại làm gì vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng: “Hình ảnh thật đẹp, tôi sợ khó có thể giữ lấy.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm chợt lóe lên gương mặt của Vạn Dục Ninh.
Tưởng Viễn Chu mở mắt, thừa dịp cô đang thất thần, nửa người trên mạnh nhào tới, khẽ cắn một phát vào cằm của cô.
“Á ——” Hứa Tình Thâm hét chói tai, vừa đau vừa ngưa ngứa.
Hai tay Tưởng Viễn Chu siết chặt eo cô, tiếng nói có một chút khàn khàn. “Ngày hôm nay em thật phóng khoáng.”
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm cổ người đàn ông, da thịt lành lạnh chạm vào nhau, giọt nước chầm chậm nhỏ giọt trước ngực Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía vết cắn chỗ cằm cô, nơi cổ họng khẽ nuốt khan.
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra. “Chúng ta bơi hai vòng đi, thế nào?”
“Được.”
Đêm còn dài, Tưởng Viễn Chu cũng không muốn làm ngay trong chốc lát.
Anh buông tay ra, Hứa Tình Thâm vung cánh tay lên bơi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu cười, đột nhiên cảm giác mệt mỏi trong người như tiêu tan.
Hai người đuổi nhau ở trong bể bơi, đến cuối cùng, Hứa Tình Thâm thấy hơi mệt nên đổi thành bơi ngửa. Chân mới chuyển động đã bị Tưởng Viễn Chu nắm chặt mắt cá chân.
Chân cô rất nhỏ, anh vừa nắm chặt mắt cá chân kéo cô lại, cùng lúc đó, thân thể cường tráng nhào về phía trước.
Hứa Tình Thâm bị anh đè ở dưới nước, sau đó anh lật người để cô ở phía trên.
Hứa Tình Thâm ghé vào đầu vai anh, ho sặc sụa, giống như lúc nãy bị sặc nước, Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
Cô há miệng, hàm răng khẽ cắn ở bờ vai của anh, lại không dùng lực nhiều, chỉ là một chút va chạm khẽ…
Tưởng Viễn Chu bị cô dày vò tới nỗi toàn thân mềm nhũn.
Tựa như là bỗng nhiên cô hóa thành một con yêu tinh, muốn nuốt anh vào trong bụng.
Bàn tay của người đàn ông vuốt phẳng ở sau lưng cô, nước xung quanh giống như từ từ ấm lên, càng lúc càng nóng.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, sợi tóc đen bóng dính sát vào cổ, trên gương mặt sạch sẽ giống y như một tờ giấy trắng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như quả anh đào.
Chưa bao giờ có một phụ nữ giống như cô, kiêu căng, lạnh nhạt nhưng lại ngang bướng. Hành động hôm nay của cô không phải là cố tình trêu chọc thì là gì chứ?
Cô làm người đàn ông này thấy chừng mực, nhiều một chút thì là lẳng lơ, mà ít một chút thì lại thiếu hoàn mỹ.
Cô chẳng chẳng bao giờ cố ý khoe mẽ, nhưng bẩm sinh đã có một diện mạo đáng tự hào.
Tưởng Viễn Chu tiến lên hôn cô, Hứa Tình Thâm lùi lại về phía sau. Sau lưng cô là thành bể cứng rắn, hai tay như dây leo cuốn lấy cổ của Tưởng Viễn Chu.
Cô nhiệt tình mà vụng về đáp lại, nhìn từ xa, người đàn ông khao khát ôm cô như muốn đem cơ thể gầy yếu kia hòa tan vào trong cơ thể mình.
Xung quanh là ảnh sắc đẹp như một cung điện nguy nga.
Hứa Tình Thâm dần dần không chịu được nữa, bày tay Tưởng Viễn Chu lần xuống thắt lưng cô, khẽ kéo sợi dây buộc duy nhất trên người cô…
—
Vạn Dục Ninh ngồi bên trong phòng làm việc ngẩn người, Phương Thành đang xử lý công việc, anh đặt chiếc bút xuống.
“Làm sao vậy? Mất hồn mất vía?”
“Nào có…” Vạn Dục Ninh lấy lại tinh thần. “Xong chưa? Em đói tới nỗi sắp ngất rồi đây.”
Phương Thành tắt máy vi tính, nét mặt không có biểu cảm nào khác thường.
“Người nhà của Hứa Tình Thâm là do anh sắp xếp nhập viện, tại sao muốn làm khó người ta?”
“Đừng nhắc tới chuyện này nữa…” Vạn Dục Ninh đi tới trước mặt Phương Thành, cố làm ra vẻ mạnh mẽ.
“Hứa Tình Thâm tới tìm em, còn hỏi em một vấn đề không sao hiểu nổi.”
“Vấn đề gì?” Phương Thành thờ ơ hỏi.
“Cô ta hỏi em nhằm vào cô ta, là vì anh hay Tưởng Viễn Chu.”
Phương Thành không khỏi liếc nhìn về phía cô.
“Vậy em trả lời như thế nào?”
“Em không nói gì, nhưng cô ta lại nói, nếu như là bởi vì Tưởng Viễn Chu, vậy dễ thôi, sau đó liền bỏ đi.”
Phương Thành kéo tay Vạn Dục Ninh, thần sắc thay đổi, vẻ u tối trong ánh mắt càng lúc càng sâu hơn.
Vạn Dục Ninh không nghĩ tới chuyện đó, nhưng Phương Thành đã nghĩ tới.
Nét mặt anh căng thẳng, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
—
Phụng Đan Bạch Lộc.
Hứa Tình Thâm nằm nhoài trên thành bể, người đàn ông vẫn áp sát sau lưng cô. Từng nụ hôn rời rạc mang theo hơi ẩm khó chịu và hơi thở phả vào bên tai cô. Người đàn ông cất tiếng nói, giọng điệu đầy mê hoặc: “Tôi muốn ăn em.”