“Được rồi.”
Chiếc túi trong tay cô va vào trước ngực Tưởng Viễn Chu, thật sự thấy đau. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô, hỏi: “Làm gì?”
“Nếu như anh định nói rằng ngay cả quyền nổi giận tôi cũng không có thì được thôi, tôi không phát cáu làm gì.”
Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, ánh nhìn tràn ngập sự xấu hổ giận dữ, không hề che giấu chút nào.
—
Bên trong khách sạn, Phương Thành vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động. Vừa nãy ở trong điện thoại Hứa Tình Thâm có nói, Tưởng Viễn Chu hoài nghi hai người họ, hiện tại muốn bỏ rơi cô trên đường…
Lúc đó anh thấy trong lòng vô cùng căng thẳng, lo lắng muốn chạy tới đó ngay lập tức. Nhưng sự im lặng khác thường làm anh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lúc Hứa Tình Thâm gọi điện thoại, nhất định là Tưởng Viễn Chu cũng đang ở bên cạnh. Nếu anh tới đón cô thật thì chẳng phải là đã thú nhận lúc đó giữa anh và Hứa Tình Thâm có gì mờ ám hay sao? Huống hồ dựa theo tính cách của Hứa Tình Thâm thì trong tình huống nhếch nhác như vậy, cô sẽ không thể nào gọi điện thoại cho bất cứ ai, nhất là anh.
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại xong, trong lòng hoàn toàn thả lỏng. Xem ra Phương Thành hiểu ý trong lời nói của cô.
Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với tài xế: “Lái xe.”
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, người đàn ông nhặt chiếc túi xách tay lên đưa cho cô. Hứa Tình Thâm nhận lấy sau đó nặng nề ném xuống bên cạnh.
“Em vứt một lần nữa thử xem?”
Hứa Tình Thâm nghẹn ngào, hốc mắt ướt đẫm.
“Đồ Tưởng tiên sinh mua, tôi không dùng nổi! Ngộ nhỡ hỏng thì biết làm sao?”
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, thấy vành mắt cô hơi đỏ lên, Tưởng Viễn Chu hừ lạnh, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.
Hứa Tình Thâm là gì của anh chứ? Đương nhiên là anh sẽ không mất thời gian để dỗ dành cô.
Xe chạy ra khỏi một đoạn đại lộ, Hứa Tình Thâm dựa người vào ghế, Tưởng Viễn Chu liếc qua, anh khẽ nhích người sang, đưa tay muốn kéo bàn tay cô.
Hứa Tình Thâm ngồi im không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay cô, sau đó đổi sang tư thế ôm vai cô.
Tưởng Viễn Chu ghé lại gần hơn, ôm cô vào ngực. Hứa Tình Thâm đưa tay lên trước ngực đẩy anh ra, nhưng động tác như vậy không có tác dụng gì đối với Tưởng Viễn Chu.
Mái tóc cô xõa tung ra, sợi tóc dính vào gáy, không ngừng bay bay làm trong lòng nguời đàn ông khẽ xao động.
“Tôi tin em, không hỏi nữa vẫn không được sao?”
Kỳ thực là như Tưởng Viễn Chu đã nói, anh chỉ cần cho người kiểm tra camera, cái gì muốn biết sẽ thấy rõ ràng luôn.
Nhưng quan trọng nhất là anh đã bắt đầu thấy thương tiếc người phụ nữ này rồi. Mà một khi tâm tư này nảy sinh, sẽ giống như kéo tơ bóc kén vậy, từ từ xâm chiếm anh, thôn tính anh. Dần dần, cô có mở mắt nói dối hay không đi chăng nữa, anh lại vẫn có thể tin.
Hứa Tình Thâm chậm rãi đưa hai tay ôm hông của Tưởng Viễn Chu, cô ngả đầu dựa vào bả vai anh. Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, sờ thấy một mảng lạnh cóng. Anh với lấy chiếc áo khoác phủ thêm cho cô.
Chuông điện thoại di động phá vỡ giây phút thân mật ngọt ngào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu lấy ra xem, số điện thoại trên màn hình là số máy bàn ở nhà họ Tưởng. Anh cho nhà họ Vạn một cú đau như vậy, nhất định là Vạn Hâm Tăng sẽ tới quấy rầy ông già ở nhà.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, đưa điện thoại lên tai nghe.
“Alo.”
Hứa Tình Thâm không nghe thấy tiếng nói chuyện ở đầu bên kia, chỉ nhìn thấy khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên.
“Tết nhất, ba quản những chuyện nhàn rỗi này làm gì? Cái gì mà gọi là người không quan trọng? Đó là người con đưa đi cùng…”
“…”
“Nể tình?”
Hứa Tình Thâm có thể đoán được là ai gọi điện thoại tới.
“Con thích nhất là cứ làm, cho dù không để cho người ta chút thể diện. Được rồi… Nếu ba thực sự muốn cho nhà họ Vạn chút mặt mũi, tại sao lễ đính hôn hôm nay ba không đi?”
Bên kia hình như mắng câu “Đồ khốn kiếp”, Tưởng Viễn Chu cười nói tiếp: “Con cúp máy đây, cơm tối còn chưa được ăn.”
Hứa Tình Thâm nhìn về phía anh, Tưởng Viễn Chu ngắt cuộc trò chuyện, quay sang dặn tài xế: “Tìm một nhà hàng ăn một chút gì đi.”
“Chờ đã…” Hứa Tình Thâm khẽ kéo ống tay áo của anh. “Anh thấy lễ phục của tôi…”
Thiếu chút nữa thì anh quên mất luôn, Tưởng Viễn Chu lập tức thay đổi: “Quay về Cửu Long Thương.”
Chiếc xe đang cách Cửu Long Thương vốn không xa, tài xế đưa hai người họ trở về. Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm xuống xe, nói với tài xế bên cạnh: “Đi mua chút gì ăn về đây.”
Hứa Tình Thâm đi giày cao gót đứng ở bên cạnh xe, bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, trên mặt đất đã kết băng, thời tiết rất xấu.
“Thôi, tôi cũng không thấy đói lắm. Hơn nữa nhất định là trong tủ lạnh có đồ ăn, làm phiền cô giúp việc vậy.”
Trước đây Tưởng Viễn Chu chưa từng nghe theo sự sắp đặt của ai, anh cầm lấy chiếc ô trong tay tài xế, nói: “Được rồi, cậu về đi.”
Lễ mừng năm mới, người tài xế trẻ tuổi cũng muốn trở về cùng gia đình con cái, anh ta không ngừng cúi đầu: “Cảm ơn Tưởng tiên sinh, cảm ơn cô Hứa.”
Hứa Tình Thâm khẽ nhếch khóe miệng, chiếc ô màu đen không thể che được một bông tuyết nhỏ bay tới, lạnh lẽo rơi xuống cổ.
Bên ngoài, một màu trắng xóa làm bất cứ ai cũng cảm thấy bi thương.
“Ngày mai có dự định gì hay không?”
Hứa Tình Thâm thu hồi thần sắc. “Nghỉ ngơi nửa ngày, cho tôi tới mộ phần của mẹ tôi.”
“Ngày mai tuyết rơi nhiều lắm.”
“Vậy cũng không sợ, biết bao giờ mới đợi được trận tuyết lần sau, tôi muốn tới thăm mẹ.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt trên bả vai cô nắm chặt hơn.
“Được rồi, nói tài xế đưa em đi.”
“Ừm.”
Ngày hôm sau, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài từ sớm. Quy tắc của nhà họ Tưởng khá nhiều, lại vừa đến lễ mừng năm mới nên chỉ tiếc là không thể trói anh luôn ở trong nhà.
Hứa Tình Thâm ăn sáng xong ra khỏi cửa, người tài xế đã chờ cô ở cửa.
Con đường tới nghĩa trang không dễ đi, may mà hầu như không có ai chọn đi viếng mộ trong mấy ngày đầu năm mới nên xuất phát cũng coi như là thuận lợi. Cô mua mấy thứ cần thiết tới viếng mộ, sau đó đi vào trong một mình.
Từ xa, Hứa Tình Thâm thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cách đó không xa, cô biết đó là ai.
Ngôi mộ của mẹ cô và của mẹ Phương Thành ở liền kề nhau.
Hứa Tình Thâm ngắm nhìn trên tấm ảnh trên bia mộ. Cô cúi xuống cắm bó hoa vào trong lọ.
“Không phải hôm qua mới đính hôn sao? Sao tới viếng mộ mà không đưa Vạn Dục Ninh theo?”
“Tưởng Viễn Chu biết em tới đây sao?” Phương Thành hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm khó hiểu nhìn anh. “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Tình Thâm, chuyện ngày hôm qua làm phiền em rồi.”
Phương Thành ngồi xuống, đưa tay phủi tuyết đọng trên bia mộ đi.
“Hình như chỉ có ở chỗ này, tôi mới có thể nói thật lòng mình, không phải làm mình quá mệt mỏi.”
“Phương Thành, mặc dù tôi không biết rốt cuộc thì anh muốn làm gì, nhưng nếu chuyện này có liên quan tới mẹ nuôi thì tôi có thể giúp anh một tay.”
“Thì ra là em vẫn còn nhớ rõ khi còn bé em đã từng gọi mẹ là mẹ nuôi…”
Hứa Tình Thâm cất tiếng nói nặng nề: “Đương nhiên là còn nhớ.”
—
Bên ngoài khu nghĩa trang, tài xế đang đợi Hứa Tình Thâm, nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu.
“Cô ấy ở đâu?”
“Nghĩa trang Tùng Giang.”
Tưởng Viễn Chu đang tự lái xe, anh tiện tay mở thiết bị định vị, chỗ này cách anh cũng không xa lắm.
“Tôi sẽ tới đó, cứ để cô ấy ở trong đó một lúc nữa, không cần nói trước cho cô ấy biết.”
“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
—– Chương 42: Một Hứa Tình Thâm khácHứa Tình Thâm phủi sạch sẽ tuyết trên bia mộ, sau đó đưa ngón áp út xoa xoa vào bàn tay bên kia, cái lạnh cắt da cắt thịt xuyên qua làn da mỏng lan tỏa khắp người.
Phương Thành cho một tay vào túi quần, từng bông tuyết vẫn bay lượn giữa không gian và rơi xuống, anh cầm lấy chiếc ô màu đen, sau đó đứng ở bên cạnh Hứa Tình Thâm.
Một chiếc ô, hai người thanh mai trúc mã đứng cạnh nhau.
Trước kia, hàng năm họ đều cùng nhau tới thăm mộ, nhưng hôm nay không giống như vậy nữa rồi.
Phương Thành liếc nhìn tấm ảnh trên bia mộ, nói: “Dì à, con sẽ quan tâm chăm sóc Tình Thâm. Dì và mẹ con đều phải phù hộ cô ấy nhé.”
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn anh.
Điện thoại di động rung lên, Phương Thành nghe máy.
“Phương tiên sinh, Tưởng Viễn Chu đang ở trên đường, có lẽ chắc chắn là tới đây.”
“Biết rồi.”
Phương Thành cụp ô, một tay khẽ vỗ vào vai Hứa Tình Thâm.
“Mau về thôi, Tưởng Viễn Chu sẽ đến đây ngay lập tức.”
“Anh ta tới đây?” Nét mặt Hứa Tình Thâm như có vẻ lưỡng lự, Phương Thành biết là không có nhiều thời gian.
“Không thể để cho hắn thấy hai ngôi mộ này ở gần nhau được.”
“Vì sao?”
“Tưởng Viễn Chu là một kẻ rất khó lường, tôi không muốn sau này có một số việc liên lụy tới em.”
“Nếu đi thì mình anh đi đi…” Sắc mặt Hứa Tình Thâm không thay đổi, nhìn anh. “Có lẽ tôi cùng giống như anh, sống quá mệt mỏi. Anh ta nghi ngờ thì cứ mặc anh ta nghi ngờ. Tôi không cần lúc nào cũng phải dè dặt cẩn thận, tôi lại không yêu anh ta.”
Đôi mắt Phương Thành sáng lên, bỗng nhiên cười cười, anh cúi người thu dọn hết chỗ đồ để trước mộ, trước khi đi, còn nhấc cả hoa trong lọ hoa mang đi.
Hứa Tình Thâm không mang ô, tuyết càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn.
Khi Tưởng Viễn Chu cầm ô đi vào khu nghĩa trang, nhìn qua đã thấy cô.
Bóng lưng hiu quạnh, lẻ loi một mình.
Tưởng Viễn Chu khẽ bước thật nhanh tới phía sau cô, nghiêng chiếc ô qua, ngăn lại những bông tuyết đang nhảy múa trong gió bay tới. Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hạ thấp xuống, dừng lại trên bia mộ, sau đó di chuyển, nhìn sang bên cạnh thì thấy mấy chữ nhỏ “Con trai Phương Thành, khóc lập”
“Đây là mộ của mẹ Phương Thành?”
Hứa Tình Thâm thờ ơ nhìn anh.
“Phương Thành thường xuyên đến đây sao?”
“Không biết, cũng không hay tới.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hai ngôi mộ đặt sát cạnh nhau, luôn cảm thấy có một cảm giác kỳ quái quanh quẩn nơi trái tim mình. Anh nhìn lại ngày mất của họ, hóa ra là cùng một ngày.
Hứa Tình Thâm thấy hương nến trước mộ gần cháy hết, hơn nữa Tưởng Viễn Chu ở đây nên có một số chuyện cô không thể tâm sự với mẹ được.
“Đi thôi.”
Tưởng Viễn Chu che ô cho cô, một tay ôm vai Hứa Tình Thâm. Toàn thân Hứa Tình Thâm cứng đờ như bị rắn độc cắn vậy, bỗng nhiên đẩy tay của Tưởng Viễn Chu ra.
Người đàn ông không sao hiểu nổi, rồi phản ứng lại rất nhanh.
“Sao vậy? Đi theo tôi nên thấy mất thể diện trước mặt mẹ em?”
“Không phải…” Hứa Tình Thâm cũng không muốn chạm vào ngài Tưởng hơi một tý là nổi cáu này. “Chỗ này là cõi âm, không thích hợp để nói chuyện tình yêu.”
Cô cúi thấp đầu, thấy ống quần Tưởng Viễn Chu ướt nhẹp, bên bên còn dính một ít bùn bắn vào. Thời tiết như vậy thì có là người tôn quý như anh, đi ra ngoài cũng không tránh khỏi trông nhếch nhác. Chỉ là vào giờ phút này, Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy anh mất hình tượng, anh đứng trước hàng bách tùng xanh tốt, như một chiếc ô giơ ra bảo vệ.
Cô bỗng nhiên vươn tay, chủ động khoác lên cánh tay Tưởng Viễn Chu.
“Đi mau lên, tuyết rơi lớn hơn rồi!”
Hứa Tình Thâm đi như chạy, Tưởng Viễn Chu phải đi thật nhanh mới đuổi kịp, anh bị hành động như vậy của cô chọc cười, đôi môi mỏng cũng khẽ nhếch lên.
Hai người trở lại xe, Tưởng Viễn Chu lấy khăn mặt trùm lên đầu Hứa Tình Thâm, sau đó cẩn thận lau cho cô.
“Lúc Tưởng tiên sinh chăm sóc ai đó, thật sự tốt.”
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử với em càng ngày càng tốt hơn.”
Hứa Tình Thâm mỉm cười, “Được.”
Buổi chiều cô còn phải tới bệnh viện, hai người ăn xong cơm trưa ở Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm mới ra khỏi nhà.
Còn chưa tới thời gian khám bệnh, nhưng Hứa Tình Thâm đã thấy một cô gái cúi thấp đầu đang ngồi ở cửa đợi cô.
Hứa Tình Thâm vào trong thay trang phục, sau đó gọi cô gái đó vào.
Cô gái đưa hồ sơ bệnh án cho cô, Hứa Tình Thâm lật ra xem.
“Đinh Nhiên, thấy khó chịu ở đâu?”
“Trong người đau nhức.”
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn cô gái. “Mặt của cô bị sao vậy?”
Đinh Nhiên sờ sờ mặt mình, có chút sưng đỏ, cô cởi chiếc áo khoác dày ra, sau đó vén áo len bên trong lên.
“Tôi bị đánh.”
Hứa Tình Thâm thấy trên vùng bụng trắng ngần của cô gái có một vết máu ứ đọng, như là bị người đá. Cô cầm lấy chén trà bên cạnh lên, không hiểu sao trong lòng bắt đầu có chút hoảng hốt.
“Bị ai đánh?”
“Mấy nữ sinh trong trường, tôi bị đánh đã là bình thường như cơm bữa, chỉ có điều lần này tương đối nghiêm trọng.”
“Bịch ——”
Ly nước trong tay Hứa Tình Thâm rơi xuống, đổ trên tập bệnh án của Đinh Nhiên, nước trà hoa hồng tràn ra, Hứa Tình Thâm vội lấy khăn tay lau.
“Xin lỗi.”
Đinh Nhiên cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới phản ứng của Hứa Tình Thâm lại như vậy.
“Cô đã báo cảnh sát chưa?”
“Không thể báo cảnh sát!” Đinh Nhiên lập tức lắc đầu, thần sắc hoang mang rối loạn. “Nếu như cảnh sát biết, mấy người đó sẽ đánh chết tôi!”
“Học cấp mấy?”
“Cấp ba.”
Hứa Tình Thâm thấy một cảm giác lạnh toát đang len lỏi từ lòng bàn chân đi lên.
Cấp ba…
Cũng như cô năm đó…
“Nếu như cô không báo cảnh sát, mấy người đó sẽ càng ngày càng táo tợn hơn.”
Hứa Tình Thâm lau tập bệnh án xong, đứng dậy kiểm tra cho Đinh Nhiên. Cô để cô bé nằm trên giường, đưa tay khẽ ấn vùng bụng, cô bé đau tới nỗi không chịu nổi.
“Bác sĩ, chị kê đơn thuốc cho tôi là được. Mấy người đó đã đồng ý là chỉ cần tôi đưa họ một nghìn tệ, họ sẽ không tới tìm tôi nữa.”
Hứa Tình Thâm để cho cô đứng dậy. “Tình huống của cô như vậy, tôi có nghĩa vụ gọi 110, hoặc là gọi người nhà của cô.”
“Không được!” Đinh Nhiên ôm bụng đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm. “Không ai quản lý được, trước đó tôi không đi bệnh viện, chính là sợ người khác sẽ biết… Bác sĩ, xin chị đấy.”
Trái tim Hứa Tình Thâm như bị đánh mạnh vào từng cơn, cô nhìn về phía Đinh Nhiên, ánh nhìn có chút mơ màng, dường như cô được trở về năm học cấp ba đó…
Cô rùng mình một cái, khẽ lắc đầu, không được, những chuyện đó không được nhớ tới nữa, không được nhớ.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống kê đơn thuốc cho Đinh Nhiên. Lúc cô bé mặc quần áo gọn gàng rồi chuẩn bị rời đi, Hứa Tình Thâm lấy ra một tờ danh thiếp của mình.
“Nếu có gì phiền toái, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Thật sao?”
Cô gật đầu, Hứa Tình Thâm từ trước đến nay không bao giờ rước lấy phiền phức, nhưng cô không biết, chuyện phiền toái này, lại là cây gai đã ghim trong lòng cô từ những năm cấp ba tới bây giờ lại nhói lên.
Cô là một người như thế nào?
Người tốt? Hay người xấu?
Hứa Tình Thâm suýt chút nữa thì bị ép tới phát điên những năm cấp ba ấy, là người tốt hay là người xấu đây?