• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong xe, Vu Dương dùng bộ đàm liên lạc nói: "Đội một và đội ba nghe rõ, ngay tới khúc quẹo gần đây thì mọi người đều xuống xe đi đường bộ ở hai bên tiến vào. Còn đội hai nhắm thẳng mà đi tới dụ chúng xuất hiện."

"Đã rõ."

Khi tới khúc quẹo, anh ra lệnh nói: "Dừng xe, đi xuống."

Chiếc xe của hai đội dừng lại lần lượt mở cửa xe đi xuống rồi tách ra hai bên chui vào đám cây cỏ để ngụy trang, len lỏi tiến vào bên trong.

Tư Nhuệ đã thấy họ xuống xe thành công thì nói: "Tiếp tục lái xe."

Xe bắt đầu lái đi, anh chuẩn bị súng gương mặt căng thẳng ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tay cầm súng siết chặt lại trong lòng thầm cầu mong là Vân Hi cô ấy sẽ không sao.

Trời vừa tờ mờ sáng, ở căn nhà bên ngoài thành phố, một tên chạy vào nói: "Đại ca hình như bọn chúng sắp đến rồi. Em dùng ống nhòm quan sát thì nhìn thấy xe của bọn chúng đang tới đấy."

Tên thủ lĩnh đó nghe xong thì nở nụ cười, tiếng cười thật lớn vang khắp căn nhà làm cho ai cũng nghe. Hắn nói: "Đi lấy súng chúng ta chuẩn bị tiếp chúng."

"Dạ đại ca."

Mọi người nghe hắn nói xong thì bắt đầu đi lấy súng trang bị, tên thủ lĩnh đi tới lấy một cây súng rồi nhìn căn phòng đang nhốt hai người bọn cô: "Cho người ở lại canh hai con chuột đó còn lại thì theo tao ra ngoài tiếp bọn chúng."



Hai người ở bên trong phòng đều nghe được lời bọn họ nói bên ngoài, Vân Hi vui vẻ nói: "Chị dâu, bọn họ đã tới cứu chúng ta rồi."

Uyển Ngưng thấy cô ấy vui vẻ như vậy thì cũng chỉ mỉm cười sau đó đứng dậy: "Chúng ta một lát nhân cơ hội bên ngoài đang loạn thì thoát ra."

Cô đi tới sâu bên trong phòng cầm lấy hai thanh sắt lên rồi đi tới đưa sang một cây cho cô ấy: "Em cầm lấy đi, một lát dùng sức đánh bọn chúng."

Vân Hi nhận lấy gật đầu: "Dạ em biết rồi."

Ở bên ngoài, Tư Nhuệ ngồi ở trên xe nhìn thấy tên thủ lĩnh đó thì trong ánh mắt chứa đựng vẻ tức giận. Chiếc xe dừng lại mọi người đều bước xuống xe, tay cầm súng vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

Tên thủ lĩnh nhìn thấy anh thì nở nụ cười: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tư Nhuệ nhíu mày đưa súng lên ngắm bắn, gằn giọng hỏi: "Ông đang giấu hai người họ ở đâu? Mau đưa người ra đây."

"Tao còn lâu mới thả chúng ra đưa sang cho mày, tao muốn cho bọn mày nếm trải cảm giác mất đi người thân nhất là như thế nào."

Tên thủ lĩnh đó nói xong thì nụ cười biến mất, ra lệnh: "Bắn."

Tư Nhuệ cũng ra lệnh: "Bắn. Vừa bắn vừa kéo dài khoảng cách dụ chúng qua đây."

"Đã rõ."

Tiếng súng ở bên ngoài bắt đầu nổ ra, Uyển Ngưng quay sang nhìn Vân Hi bên cạnh gật đầu. Cô ấy bắt đầu ôm bụng: "Chị dâu ơi em đau bụng quá, em đau quá chị. Có lẽ hôm qua em ăn phải đồ ăn không sạch sẽ rồi."

Cô vọng ra cửa nói lớn với vẻ sốt ruột: "Có ai không? Người đâu hết rồi, ở đây có người bị đau bụng nghiêm trọng lắm. Các người mau vào trong xem giúp tôi đi."

Hai tên đang đứng canh ngoài cửa nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau sau đó mở cửa bước vào. Một tên nhìn hai người bọn họ nói: "Có chuyện gì?"



Cô gấp gáp đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nói: "Em ấy tự dưng bị đau bụng, hình như là hôm qua ăn những món không sạch sẽ rồi. Hai người mau qua xem thử đi."

"Phiền thật chứ. Bây giờ chưa thể để hai đứa tụi mày chết được." Hai tên đó bước qua ngồi xuống đang định hỏi thì Vân Hi bỗng dưng mở mắt cầm lấy cây gậy sắt đánh vào đầu chúng, cô cũng nhanh tay lấy gậy sắt đánh vào tên còn lại.

Vân Hi ngồi dậy nói: "Chị diễn giỏi thật, quả nhiên là diễn viên có khác."

"Chúng ta mau ra ngoài thôi."

Bên ngoài ngôi nhà, đội của Vu Dương quan sát tình hình ở bên trong cửa sổ nhưng lại không thấy rõ được bên trong. Anh đưa tay lên ý bảo là chờ đợi có lệnh của anh mới tiến vào bên trong.

Ở bên ngoài tiếng súng vẫn nổ lên giữa hai phía không ngừng, Tư Nhuệ vừa bắn vừa né tránh lùi ra sau khiến bọn chúng tiến tới vào chỗ mai phục đã được sắp đặt sẵn. Tên thủ lĩnh lúc này mới phát hiện mình đã rời xa căn nhà chợt trong lòng cảm giác không ổn.

Tư Nhuệ lúc này nói: "Lên."

Chu Kỳ Hiên và đồng đội bắt đầu xuất phát từ hai phía trái phải, cầm súng lên bắn khiến bọn chúng trở tay không kịp. Một tên trong đó hoảng hốt nói: "Không hay rồi, chúng ta đã rơi vào bẫy."

Tên thủ lĩnh đó sắc mặt tức giận: "Là tụi mày ép tao." Sau đó hắn gào giọng nói: "Châm lửa."

Một tên đứng sẵn ở bên ngoài gần đó bắt đầu châm lửa ở phía ngoài bởi vì lúc nãy đã được đổ xăng sẵn. Tên đó châm lửa rồi thì nhanh chóng cầm súng chạy đến hỗ trợ tên thủ lĩnh.

Uyển Ngưng và Vân Hi bước ra cứ tưởng sẽ ít người đứng canh không nghĩ tới là khá nhiều người đứng đấy. Cô đưa tay chắn trước mặt Vân Hi lùi lại phía sau: "Đã như thế thì đành phải tiến lên thôi. Vân Hi, em làm được không?"

Vân Hi nuốt ngụm nước bọt gật đầu: "Cố hết sức thôi chị."

Mấy tên đó nhìn thấy bọn cô thì bắt đầu tiến lên muốn bắt lấy nhưng đều bị hai bọn cô dùng cây sắt trong tay chống trả. Vân Hi dùng cây sắt đánh tên mập ở đối diện nhưng không ngờ tới hắn khá mạnh, hắn cầm lấy tay sắt của cô giựt lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô từ từ giơ cây sắt lên cao.



Uyển Ngưng ở bên cạnh thấy tình hình như vậy thì vội kéo cô ấy tránh sang một bên, cây sắt của hắn đập trúng mấy thùng phía sau tan nát. Vân Hi nhìn thấy như vậy thì trong lòng lo sợ nếu lúc nãy cây sắt rơi trúng người cô thì chắc chắn sẽ không toàn thây. Uyển Ngưng vội cầm cây sắt đánh vào hắn khiến hắn vung tay làm cô té xuống đất, hắn tức giận nhìn cô rồi vung cây sắt lên.

Ở bên ngoài Vu Dương cảm nhận được sức nóng thì nhíu mày, tiến lên phía trước xem thì nhìn thấy ngọn lửa đang cháy. Anh gầm giọng ra lệnh: "Phá cửa sổ đi vào."

"Rõ."


Họ bắt đầu phá cửa sổ nhảy vào bên trong nhìn ngọn lửa vẫn chưa lan đến thì vội chạy đi tìm hai người họ. Vu Dương đang đi tìm thì nhìn thấy cảnh một tên đang cầm cây sắt giơ lên cao chuẩn bị hạ xuống, mà người đang nằm trên đất chính là Uyển Ngưng. Anh vội cầm cây sắt gần đó chạy tới đánh vào phía sau đầu hắn khiến hắn bất tỉnh.


Uyển Ngưng nằm trên đất không còn sức lực di chuyển, cô nhắm chặt mắt chịu trận, cứ nghĩ cây sắt đó sẽ đánh xuống người cô nhưng đợi mãi không thấy đâu. Thay vào đó cô rơi vào một vòng ôm rất quen thuộc, cô từ từ mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp gương mặt quen thuộc mà cô luôn mong nhớ từ hôm qua cho đến bây giờ.


"Vu Dương, anh cuối cùng cũng tới rồi." Cô vừa nói vừa ôm chầm lấy anh khóc nấc lên.


Nghe tiếng khóc của cô trong lòng anh càng đau hơn, anh xoa đầu cô: "Anh xin lỗi, lần này lại làm liên lụy đến em rồi. Anh đến rồi, em đừng sợ."


Đồng đội bên cạnh anh nói: "Đội trưởng, lửa sắp lan tới đây rồi."


Ở bên ngoài, Tư Nhuệ nhìn thấy căn nhà đang bốc cháy thì ánh mắt hiện lên sự tức giận nhìn tên thủ lĩnh trước mắt đang cười hả hê. Anh gầm giọng nói: "Rốt cuộc bọn họ đang ở đâu?"


Tên thủ lĩnh đó nghe vậy thì cười nói: "Ở bên trong căn nhà đang cháy đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK