Vân Hi bước vào trên tay còn cầm hộp y tế, cô lấy đôi dép đưa sang cho cô ấy: "Em mang vào đi."
Cô ấy cởi giày ra mang dép vào, nhìn cô nói: "Đúng ra em định đến sớm hơn nhưng do trên đường kẹt xe nên em tới muộn. Đội trưởng Vu anh ấy đã đỡ hơn chưa chị dâu?"
Cô dẫn cô ấy vào bên trong phòng khách, nhìn anh đang ngồi đọc sách: "Anh ấy sáng ra đã hạ sốt rồi nhưng chị muốn chắc chắn nên mới gọi em tới khám cho anh ấy."
Vu Dương khép cuốn sách lại ngẩng đầu nhìn hai người họ, nói: "Anh nói rồi, anh khỏe nhiều rồi không cần phải khám đâu."
Vân Hi đặt hộp y tế lên bàn, mở hộp ra nói: "Mấy quân nhân các anh ỷ mình có sức khỏe khỏe mạnh nên ỷ lại không uống thuốc cũng không khám bệnh. Đội trưởng Vu, anh biết không nếu để lâu sẽ dẫn đến nhiều bệnh nghiêm trọng hơn. Anh không muốn chị dâu lo lắng thêm chứ?"
Anh nghe vậy thì thở dài: "Được rồi, phối hợp khám là được."
Vân Hi đưa nhiệt kế sang cho anh: "Đội trưởng Vu anh đo nhiệt độ trước đi."
Anh nhận lấy đo nhiệt độ, Vân Hi thì quay sang nói chuyện với cô đang đứng bên cạnh: "Chị dâu, có phải dạo này chị không nghỉ ngơi đầy đủ không?"
Cô nghe hỏi vậy thì lắc đầu: "Đâu có đâu."
"Chị dâu nên chú ý sức khỏe một chút, đừng làm việc quá sức."
Cô mỉm cười gật đầu: "Chị biết rồi."
Anh đưa nhiệt kế sang cho cô ấy: "Đo xong rồi."
Vân Hi nhận lấy nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, nói: "37 độ rưỡi coi như là ổn rồi. Nhưng đội trưởng Vu vẫn nên nghỉ ngơi, ăn uống điều độ. Để tôi đưa thuốc sang cho anh, anh ăn no rồi nhớ uống."
Vân Hi lấy từ trong hộp y tế ra một túi thuốc đã được kê sẵn đưa sang cho cô: "Chị dâu thuốc đây. Nhớ để cho đội trưởng uống đúng giờ như vậy mới mau chóng khỏi bệnh được."
Cô nhận lấy gật đầu: "Chị biết rồi, cảm ơn em."
Cô ấy đậy hộp y tế lại, cầm lên nói: "Vậy em phải tới bệnh viện đây. Đội trưởng Vu nhớ nghỉ ngơi điều độ để mau chóng khỏe lại đấy."
Cô ấy nói xong thì cầm hộp y tế rời đi, cô cầm túi thuốc ngồi xuống cạnh anh nói: "Anh nhớ trưa nay ăn trưa xong thì dùng thuốc, tối cũng thế không được bỏ."
Vu Dương thở dài xoa đầu cô: "Anh biết rồi, em đừng lo lắng."
"Em cũng định xin đạo diễn Mã nghỉ buổi sáng nhưng do ngày mai em phải trở về Thượng Hải nên chỉ được nghỉ một chút thôi. Em không thể giám sát việc anh uống thuốc được."
Anh nghe vậy thì nhíu mày hỏi: "Ngày mai em về Thượng Hải sao không nói cho anh biết?"
"Em tưởng là mình nói với anh rồi. Em thật sự chưa nói sao?"
Anh trầm mặc gật đầu, cô vội ôm lấy cánh tay anh nói: "Dạo này nhiều việc quá nên em quên mất. Lần sau em sẽ nói ngay cho anh biết có được không?"
Anh nhìn cô thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, có về mà gặp ba mẹ thì nhớ gửi lời thăm hỏi của anh đến họ. Lâu rồi anh cũng chưa gặp lại họ không biết họ như nào rồi."
Cô gật đầu: "Em biết rồi mà, anh yên tâm đi. Dù có bận cách mấy em cũng sẽ dành ra thời gian đi thăm ba mẹ."
Anh gật đầu, cúi xuống hôn lên trán cô.
Bên trong một căn phòng khách sạn đối diện với đoàn phim, tên thủ lĩnh cầm chiếc ống nhóm lên quan sát. Khi nhìn thấy một chiếc xe đậu trước đoàn, sau đó Uyển Ngưng bước xuống theo sau là Mộng Uyển thì gã ta nơ nụ cười khinh bỉ: "Mục tiêu của chúng ta đây rồi. Có điều tra được lịch làm việc của cô ta chưa?"
Người đứng bên cạnh vội tiến lên, nói: "Dạ rồi đại ca. Chiều mai cô ta có lịch đi ra sân bay để về Thượng Hải."
"Đây là cơ hội tốt để chúng ta hành động. Phía bên Vân Hi thế nào rồi?"
"Đại ca yên tâm, ngày mai bọn em nhất định sẽ bắt được hai người họ."
Bên trong phòng khách, mắt trái của Vu Dương cứ giật khiến anh nhíu mày. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tư Nhuệ: "Cậu sao rồi? Nghe nói cậu bị sốt đã đỡ hơn chưa?"
Anh khép sách lại: "Đã đỡ hơn nhiều rồi. Cậu gọi tới cho tôi lần này không phải là đơn thuần hỏi thăm sức khỏe của tôi không đâu đúng không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát sau nói: "Cậu nói đúng. Tôi nhận được tin tên thủ lĩnh hôm trước mà chúng ta cho hắn chạy thoát đã quay trở lại và lên kế hoạch trả thù chúng ta. Tôi không biết kế hoạch của bọn chúng nhưng theo thông tin nhận được thì hắn đã vào Liêu Dương rồi, cậu nên cẩn thận một chút."
Anh nghe vậy thì chân mày nhíu chặt lại: "Được, tôi biết rồi. Cậu cũng thế, chú ý an toàn. Bây giờ hắn trong tối ta ngoài sáng nên cẩn thận. Mục tiêu của hắn là hai chúng ta, tôi chỉ sợ gây hại cho những người vô tội."
"Tôi cũng nghĩ thế nên gọi tới báo cho cậu một tiếng. Cậu nghỉ ngơi tiếp đi, ngày mai gặp mặt ở quân khu nói chuyện tiếp."
"Được."
Cúp máy, anh trầm tư suy nghĩ sau đó gọi điện thoại tới một người.
Buổi tối sau khi quay phim xong, Uyển Ngưng và Mộng Uyển từ trong đoàn phim bước ra thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh đang đậu ở gần đó. Mộng Uyển thấy vậy thì quay sang nói: "Chị Uyển Ngưng, em về trước đây."
Cô gật đầu vẫy tay tạm biệt với cô ấy: "Em về cẩn thận, mai gặp lại."
Tạm biệt với cô ấy xong cô chạy lại mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, quay sang nhìn anh hỏi: "Anh đang bệnh mà, sao lại không ở nhà nghỉ ngơi đi lại chạy qua đây đón em tan làm?"
Vu Dương chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô, nói: "Anh sợ em buổi tối trễ như thế này về một mình không an toàn nên mới lái xe tới đón. Với lại anh đã khỏe nhiều rồi, em đừng lo lắng quá."
"Thế thì tốt rồi." Cô cầm ly nước trong tay uống.
"Vậy chúng ta về thôi."
Anh khởi động xe rồi lái rời đi, ở bên trong căn phòng tên thủ lĩnh đó tức giận nhìn chiếc xe đó rời đi: "Vu Dương, tao nhất định sẽ khiến cho mày trải qua cảm giác thế nào gọi là đau đớn mất đi người quan trọng."
Bên trong xe cô nhận được tin nhắn của Châu Giác gửi tới, cô mở ra đọc: [ Vé máy bay của mình và Chu Kỳ Hiên đều đã đặt vào chiều mai giống cậu rồi. Chúng ta hẹn nhau 12 giờ trưa gặp mặt ở sân bay.]
[ Được, cứ quyết định như thế.]
Ngày hôm sau, Uyển Ngưng ở bên trong nhà ngồi xếp đồ để vào vali còn Mộng Uyển bên cạnh thì sắp xếp đồ đạc giúp cô. Cô nói: "Chúng ta có hẹn với Châu Giác là 12 giờ trưa gặp mặt nên nhanh tay một chút."
Mộng Uyển quay sang hỏi cô: "Giấy tờ chị đã chuẩn bị ở ngoài chưa?"
"Có rồi, để ở trên bàn."
Có hai người sắp xếp nên đồ cũng được xếp nhanh hơn, lúc xếp đồ xong cũng đã hơn 11 giờ. Cô đứng dậy cầm lấy bộ quần áo để trên giường rồi đi vào phòng tắm thay quần áo bởi vì bộ đồ cô đang mặc đã dính đầy mồ hôi. Thay đồ xong bước ra đã thấy Mộng Uyển dọn dẹp lại ngăn nắp, cô cầm lấy kính đeo vào và cầm túi xách lên nói: "Chúng ta đi thôi nếu không trễ giờ."
Hai người kéo vali từ khu chung cư ra nhìn quanh nhưng không thấy xe đâu. Mộng Uyển nhận được tin nhắn nói: "Chiếc xe đang đậu ở ngoài gần với chỗ ngã tư kêu chị em mình đi ra đó một đoạn."
"Mọi bữa không phải đều vào trong đây đón sao?"
"Em cũng không rõ nữa nhưng chúng ta mau đi thôi chị, nếu không sẽ trễ mất."