Cô ngồi dậy đi tới sofa mở túi xách lấy điện thoại ra rồi trở về giường tiếp tục nằm xuống, nhấn vào số của Vu Dương rồi soạn một tin nhắn: [ Anh đi diễn tập như thế nào? Có mệt lắm không? Nhớ chú ý sức khỏe, đừng để bị thương. Ngày mai em trở về Thượng Hải làm việc rồi, một thời gian sau em sẽ quay lại.]
Cô nhìn tin nhắn đã gõ xong sau đó nhấn gửi đi, cô biết hiện tại anh đang ở một nơi ngoài vùng phủ sóng nên không thể nhận được tin nhắn của cô thì đừng nói chi là trả lời.
Tiếng mở cửa phòng vang lên sau đó là kèm theo giọng nói của Mộng Uyển: "Chị Uyển Ngưng, chị lại vứt đồ lung tung rồi."
Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ấy đang sắp xếp lại giày và túi xách cho cô, cô hỏi: "Em mới đi đâu về vậy?"
Mộng Uyển đi tới lôi mấy cái vali ra: "Em đi ăn cơm. Ngày mai chị về Thượng Hải rồi vẫn còn chưa xếp đồ sao?"
"Vẫn chưa."
Uyển Ngưng thấy cô ấy mở tủ lôi ra một bộ đồ nam cô vội vàng chạy lại giành lấy bộ đồ đó trên tay cô ấy: "Được rồi, đồ của chị để chị tự xếp. Em xếp đồ của em đi."
Mộng Uyển nghi ngờ nhìn cô nhưng cũng gật đầu làm theo, cô thở phào để bộ đồ này vào một chỗ bên trong vali của cô cong khóe môi mỉm cười.
Ở nơi diễn tập xung quanh chỉ có rừng cây và địa hình hiểm trở bên trong đó cũng chỉ có những ngôi lều để cho mọi người vào nghỉ ngơi. Bây giờ trời đã buổi tối, trên núi nhiệt độ giảm thấp nhưng Vu Dương vẫn đứng ở ngoài mặc quân trang đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt kia.
Cảnh Minh đi tới đứng bên cạnh anh cười nói: "Đội trưởng, hình như mấy bữa nay tâm trạng anh không tốt."
Vu Dương nghe vậy cũng chỉ hỏi: "Có sao?"
"Đúng vậy, lúc trước nếu anh có đi diễn tập cũng chẳng thấy anh có tâm trạng này. Lần này là vì sao vậy?"
Một người lính ở cách đó không xa nói: "Phó đội trưởng vậy là anh không biết rồi, bây giờ đội trưởng đã có chị dâu rồi tất nhiên là mấy ngày này nhớ chị dâu rồi."
Cảnh Minh gật đầu hiểu ra: "Cậu nói có lý. Đội trưởng có phải vậy không?"
Vu Dương lạnh nhạt nhìn hai người họ: "Có phải hai người muốn bị phạt?"
Hai người họ lắc đầu, giỡn hả để cho anh phạt chắc chắn chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng anh không để ý tới lắc đầu của bọn họ nói: "Hai người chạy từ đây xuống chân núi rồi chạy lại lên đây, cứ lặp lại như thế đủ ba mươi vòng thì thôi."
Cảnh Minh nghe vậy thì la lên: "Đội trưởng..."
"Muốn tăng thêm?"
"Không có, đội trưởng em chạy ngay đây." Người lính đó nói xong bắt lấy cánh tay của Cảnh Minh lôi nhau chạy xuống, những người lính còn lại thì vui vẻ khi thấy kẻ gặp nạn.
Vu Dương nhìn lên bầu trời trong lòng hỏi không biết giờ này cô ấy đang làm gì? Có chăm sóc tốt cho bản thân không? Anh thừa nhận họ nói đúng, anh đúng là nhớ cô.
Ngày hôm sau tới trưa hai người đã xuống máy bay tới Thượng Hải. Vừa ra khỏi sân bay đã thấy Nhạn Di tới đón, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo trắng phối với chân váy đỏ mang một đôi giày cao gót cùng màu với chân váy. Uyển Ngưng đi tới mỉm cười: "Để chị đích thân tới đây đón thật là vinh hạnh cho em quá."
Nhạn Di cong khóe môi mỉm cười: "Được rồi lên xe đi rồi nói sau."
Trên xe Nhạn Di nhìn cô đang ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại nói: "Ngoại trừ lần này em về chụp hình quảng cáo ra, em còn phải tới dự một bữa tiệc mà trong đó đa số đều là các đạo diễn lớn."
Uyển Ngưng quay sang hỏi: "Bữa tiệc đó tổ chức khi nào?"
"Tối ngày mai."
Cô gật đầu trả lời: "Em biết rồi."
Nhạn Di nhìn cô hỏi: "Quay ở Liêu Dương có gì không thích ứng không?"
"Không có mọi thứ đều rất tốt."
"Em có nghe tin về quản lý cũ của em chưa?"
Uyển Ngưng lắc đầu: "Em chưa, có chuyện gì sao chị?"
Nhạn Di tựa lưng vào ghế thở dài: "Triều Dương chị ta bây giờ rời khỏi công ty Dương Hoa nhưng không có công ty nào nhận chị ta. Hiện tại chị nghe nói chị ta hay đi cùng với một nữ diễn viên trước đây dưới trướng chị ta, tên là Mạn Ngôn. Chị chỉ sợ chị ta sẽ trả thù em nên em cẩn thận một chút."
Cô mím môi gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ chú ý."
Về tới nhà, vừa mở cửa bước vào thì đã thấy bụi bay ra. Uyển Ngưng không ở đây cũng hơn một tháng rồi, cũng không mướn ai tới đây dọn dẹp. Mộng Uyển kéo hành lý vào để bên trong phòng nói: "Để em dọn dẹp lại căn phòng."
Nhạn Di đặt túi xách lên bàn, xắn tay áo lên: "Để chị giúp một tay."
Hai người bắt tay vào dọn dẹp ở phòng khách, Uyển Ngưng đi vào phòng ngủ kéo rèm cửa ra rồi bắt đầu dọn dẹp. Cũng may có ba người nên căn nhà được nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, Nhạn Di ngồi ở trên ghế sofa thở hồng hộc: "Lần sau nên mướn người tới đây quét dọn khi em không có nhà đi."
Uyển Ngưng mở tủ lạnh lấy ba chai nước lạnh tới đưa cho hai người họ rồi ngồi xuống cái ghế còn lại: "Không cần đâu chị."
Mộng Uyển cầm điện thoại lên nói: "Chắc mọi người cũng đói rồi để em gọi đặt đồ ăn."
Do hôm nay mới về nước nên cô được nghỉ ngơi một ngày, buổi tối Uyển Ngưng lái xe tới tiệm lẩu mà hai người bạn cô đã hẹn trước. Cô vừa bước xuống xe bị một cái ôm ôm lấy khiến cô tưởng cho tên biến thái nào đó, sau đó nghe thấy giọng nói quá quen thuộc truyền tới: "Ngưng bảo bối mình nhớ cậu chết đi được. Không có cậu ở đây mình bị người ta bắt nạt đó."
Uyển Ngưng mặt đầy hắc tuyến đẩy cô ấy ra nhưng mà sức lực cô ấy lớn thật, cô đẩy ra không nổi, cô nói: "Châu Giác, mau thả mình ra. Ai mà có thể bắt nạt được cậu?"
Châu Giác buông cô ra nói: "Chính là người đàn ông lúc trước mình say quá nên hôn đó, hình như là bạn của chồng cậu."
"Cũng có người trị được cậu sao?"
"Ngưng bảo bối..."
Mỹ Oánh đi tới nhìn hai người: "Muốn hàn huyên gì thì vào trong rồi nói đi."
Hai người đi vào trong đã thấy lẩu và đồ ăn đã được đem lên, ba người ngồi xuống Mỹ Oánh đưa chai rượu trái cây sang cho cô. Uyển Ngưng nhận lấy tò mò hỏi: "Trong thời gian mình không có ở đây, chuyện gì đã xảy ra với Châu Giác vậy?"
Mỹ Oánh nhận được cái nhìn của Châu Giác nhưng ngó lơ, nói: "Thì công ty của Chu Kỳ Hiên chính là bạn của chồng cậu đó hợp tác với công ty của Châu Giác thế là hai người đó gặp nhau. Câu đầu tiên khi anh ta nói với Châu Giác cậu biết là gì không?"
Cô lắc đầu: "Không biết."
"Đó chính là nữ lưu manh."
Châu Giác la lên: "Mỹ Oánh mình hôm nay sẽ ăn hết thịt bò của cậu."
Mỹ Oánh đánh cô ấy vào tay một cái: "Không được, cậu tránh ra chỗ khác cho mình."
Uyển Ngưng nghe xong thì phì cười lấy điện thoại ra mở Wechat lên sửa biệt danh của cô ấy: "Châu Giác."
Châu Giác quay sang hỏi: "Làm sao?"
Cô đưa màn hình điện thoại sang cho cô ấy thấy biệt danh cô để là "Châu Giác nữ lưu manh" thì cô ấy gào lên: "Ngưng bảo bối cậu học theo thói xấu rồi."
Uyển Ngưng cầm đũa lên gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng ăn: "Được rồi mau ăn đi, hai cậu còn giỡn nữa thì thịt và tôm mình sẽ ăn hết."
Hai người đồng thanh trả lời: "Nằm mơ đi."
Hai người ăn xong thì đi dạo gần đó, Châu Giác hỏi: "Cậu và anh chàng Vu Dương kia thế nào rồi?"
Uyển Ngưng mỉm cười: "Vẫn tốt."
Nhìn gương mặt hạnh phúc của cô, Mỹ Oánh ở bên nhịn không được nói: "Ai lúc đầu đòi hủy hôn?"
Cô nhéo eo cô ấy một cái khiến cô ấy la lên: "Đó là lúc trước mình chưa gặp cũng chưa hiểu anh ấy."
Châu Giác không nhịn được tò mò: "Vậy hai người có làm...cái kia chưa?"
Cô nhíu mày: "Cái kia là cái gì?"
Hai người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô một lát sau cô hiểu ý hai người họ gương mặt đỏ ửng cả lên, cô đầy hai người ra chạy đi trước: "Châu Giác cậu bị gọi nữ lưu manh là đúng rồi."
Mỹ Oánh ở bên cạnh cười nói: "Cậu ấy thẹn thùng rồi."
Châu Giác không quan tâm đuổi theo: "Ngưng bảo bối cậu nói ai là nữ lưu manh. Cậu đứng lại cho mình."
Về tới nhà cũng đã 11 giờ, Uyển Ngưng tắm rửa xong thì trèo lên giường nằm. Cô cầm điện thoại lên nhấn vào dãy số của anh soạn một tin nhắn: [ Hôm nay em đã về Thượng Hải, gặp được nhóm bạn của em. Anh còn nhớ người lúc trước từng cưỡng hôn bạn của anh không, hiện tại họ đang là đối tác với nhau đó. Bạn em còn bị bạn anh gọi là nữ lưu manh. Còn anh hôm nay thì sao? Có tốt không? ]
Cô nhắn xong gửi đi rồi để điện thoại lên tủ đầu giường, đưa tay tắt đèn rồi nhắm mắt ngủ. Tuy cô biết hiện tại anh không đọc được tin nhắn của cô nhưng khi anh diễn tập xong nhất định sẽ đọc được.
Ngày hôm sau Uyển Ngưng và Mộng Uyển xuất phát từ sớm đi studio chụp ảnh. Vừa bước vào đã thấy chị Nhạn Di đã đến từ sớm đang nói chuyện với một người phụ nữ. Uyển Ngưng bước tới gật đầu: "Chị Nhạn Di người này là?"
Nhạn Di nhìn qua giới thiệu: "Đây là nhà thiết kế đã thiết kế ra những đôi giày này. Cô ấy tên là Mary."
Uyển Ngưng gật đầu chào hỏi: "Chào chị Mary, những đôi giày này của chị thiết kế rất độc đáo và đẹp mắt. Em rất thích đi giày của chị, chị nhìn xem đôi giày em đang mang chính là đôi giày mà chị thiết kế."
Mary nghe vậy cúi xuống nhìn đôi giày cô đang mang kinh ngạc kêu lên: "Đúng như vậy thật. Cảm ơn lời khen của cô, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Tất nhiên rồi chị Mary."
Một nhân viên đi tới nói nhỏ gì đó vào tai Mary, cô ấy nói: "Tôi có việc đi trước, cô cứ chuẩn bị đi một lát sẽ chụp ảnh."
"Được, chị có việc thì cứ đi trước đi."
Mary rời đi, Nhạn Di mới tiến tới gần cô nói: "Không nghĩ tới em lại chuẩn bị sẵn trước khi tới đây."
Cô lắc đầu nhìn xuống đôi giày của mình: "Không có, trước giờ em luôn mang giày của cô ấy thiết kế. Điều đó em chưa từng nói sai sự thật."
Nhạn Di bất ngờ nhìn cô: "Thật vậy sao?"
Lúc này nhân viên trang điểm đi tới mời cô vào phòng trang điểm, cô và Mộng Uyển bước vào Nhạn Di nhìn bóng lưng của cô rồi đi theo sau.