• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Edit: Momo, Sung Min Park]

[Beta: Momo]

..

Sau khi hạ gục tang thi, Lý Minh cầm dao găm dùng sức đâm vào đầu của nó để lấy tinh hạch, bên trong là một viên tinh hạch đỏ nhạt, quả nhiên là một con tang thi tiến hoá.

Không có sự uy hiếp của tang thi tiến hoá, đối phó đám tang thi bình thường là chuyện tương đối nhẹ nhàng, mấy binh sĩ dùng súng bắn liên tiếp vào đàn tang thi hết đám này tới đám khác. Triển Vân tương tự cũng một phát súng bắn nổ đầu tang thi, đường bắn của hắn chuẩn xác nhắm trúng đầu tang thi làm Lý Minh phải nhìn hắn bằng một con mắt khác.

"Tôi là cảnh sát." Triển Vân đơn giản nói một câu.

Lý Minh gật đầu vài cái đã hiểu, đối với Triển Vân đồng dạng thân là công chức nhà nước nhiều phần đồng tình.

Mặt khác, trình độ thiện xạ của những thành viên khác trong đội ngũ Triển Vân kém xa so với hắn, hầu hết mọi người đều chưa từng sử dụng súng trước khi mạt thế bùng nổ, càng không nói đến bây giờ phải nhắm bắn trong lúc di chuyển, tỉ lệ tang thi trúng đạn thấp đến mức muốn khóc. Dù vậy thứ đạn bọn họ xài là đạn đậu Hà Lan, nên không cần thiết phải bắn trúng ngay đầu tang thi cũng có thể khiến chúng bị thương.

Một lúc sau, rốt cuộc họ cũng càn quét hết đám tang thi, Lý Minh phân phó mấy binh sĩ thu thập tinh hạch của bọn chúng, còn hắn cùng những người khác đi đến gõ cửa.


"Những người bên trong xin hãy mở cửa, chúng tôi là quân chi viện của chính phủ, toàn bộ tang thi đều đã bị giết chết, xin hãy nhanh chóng rời đi với chúng tôi."

Vừa dứt lời, hàng loạt đầu nhỏ thò ra từ cửa sổ trên lầu, tất cả đều là những thanh thiếu niên, ánh mắt tụi nhỏ kinh hoảng lại vừa tràn ngập hy vọng.

"Là quân đội! Mấy chú quân nhân tới cứu chúng ta kìa!"

Tiếp theo là những tiếng hoan hô reo hò, tụi nhỏ bắt đầu chạy nhanh xuống xuống để dọn hết đống đồ chặn cửa lớn ra.

Đợi mất vài phút vẫn chưa thấy dọn xong, không biết bọn nhỏ đã dùng bao nhiêu thứ để chặn lối cửa lại nữa, hết cách Lý Minh đành cho binh sĩ vào trong thông qua cửa sổ để giúp mấy đứa một tay.

Bước vào trong tòa nhà, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, ước chừng có hơn cả trăm học sinh mặc cùng một kiểu đồng phục, tóc tai đứa nào đứa nấy bù xù, cơ thể phần lớn có chút ốm yếu nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo. Ngoài ra cũng có mười mấy người lớn đang dọn dẹp ở cửa, một bộ phận có vẻ là những thầy cô giáo, còn lại là những người ăn mặc như đầu bếp, có lẽ là nhân viên làm việc ở nhà bếp.

Để chặn kín cửa lớn thì họ xếp chồng bàn học sinh lên nhau, cao tận mấy tầng và nhiều không kể xiết, lúc này gỡ ra thì lại cực vô cùng.

May mắn thay mọi người đều đồng tâm hiệp lực dọn đi đống đồ đạc, không bao lâu cũng mở được cửa.

Dò hỏi đơn giản một chút mới biết, ngày mạt thế ập xuống, đa số học sinh trường Trung học Trường Dương đều có tiết tự học buổi tối trên lớp, vài đầu bếp và lao công vẫn còn đang thu dọn công việc nên chưa tan làm, về sau phát hiện hoàn cảnh dị thường liền xách dao phay ra chiến đấu hết sức mình, một vài thầy cô trực ban đêm vì để bảo vệ học sinh mà hy sinh bản thân, do đó mới có thẻ bảo đảm an toàn cho phần lớn học sinh. Thực phẩm cung cấp cho nhà ăn trong trường học đều một lần nhập cho cả tuần, dựa vào lượng đồ ăn dự trữ ấy mọi người mới miễn cưỡng cầm cự được tới giờ này, may là quân đội đến cứu viện kịp thời.

Không nghĩ đến số lượng người sống sót nhiều như vậy, tuy bọn họ đến bằng xe quân sự cỡ lớn nhưng cũng không đủ cho tất cả mọi người. Lý Minh hết cách phải dùng vô tuyến điện xin tổng bộ điều tiểu đội phụ cận đến tiếp ứng một chút.

Thế nhưng một bên tiểu đội khác cũng phát ra tín hiệu cần chi viện, họ tìm thấy một cứ điểm nhỏ ở Cục Cảnh sát. Bầy tang thi xung quanh dường như bị hấp dẫn bởi mùi vị máu thịt của con người, chúng phát điên vây lấy Cục Cảnh sát, số lượng tang thi ít nhất phải bốn trăm, năm trăm con. Để khiến một lượng lớn tang thi điên cường đến vậy thì hẳn có không ít người còn sống sót ẩn nấp bên trong Cục Cảnh sát.

Ý định của tiểu đội cứu viện là dẫn dụ đám tang thi rời xa Cục Cảnh sát, nhưng lại không ngờ tới trong số chúng nó không chỉ có tang thi tiến hoá, mà có cả hai tang thi chó, hiện tại tiểu đội cũng đang lâm vào tình trạng khó khăn.

Lý Minh coi bản đồ thấy Cục Cảnh sát không xa chỗ bọn họ mấy, từ Trung học Trường Dương chạy xe đến đó chỉ mất tầm mười phút.

Vấn đề éo le là sao họ có thể bỏ những học sinh này ở đây để đi cứu viện được chứ? Còn nếu đem theo học sinh về thì đồng nghĩa bỏ mặc sự sống chết của đồng đội, điều này không thể được!

Lý Minh lập tức lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

"Chúng ta có thể tách vài người tìm xe chạy đến Cục Cảnh sát để ứng cứu." Đột nhiên Triển Vân lên tiếng, "Tang thi trên đường chúng ta đến đây đều bị dọn dẹp gần hết, chắc hẳn trở về cũng không gặp phiền phức gì mấy, nếu thật sự không thể đối phó thì mọi người có thể xin chi viện từ sân vận động."

Hiện giờ đường xá đầy rẫy những chiếc xe bỏ hoang, tìm đại một chiếc rồi làm giống trong phim, sửa chữa dây điện bên trong máy một tí là khởi động được xe.

Lý Minh đồng ý với Triển Vân, sau đó cho binh sĩ đi tìm xe.

Nhờ được huấn luyện quy củ trong quân đội, mấy binh sĩ rất nhanh đã tìm thấy hai chiếc xe bán tải, một xe tải cỡ nhỏ và ba chiếc minibus. Như vậy họ có thể tách 30 người ra để chi viện cho Cục Cảnh sát bên kia.

"Bên tôi cũng đi, cho chúng tôi một chiếc minibus." Dù sao cũng là mạng người, nếu có khả năng giúp đỡ thì họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

"Được, cảm ơn mọi người." Lý Minh không nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp cảm ơn.

Hắn đã nghe qua về đội ngũ Triển Vân, ba người trong số họ là dị năng giả, quan trọng nhất là một thành viên của họ có dị năng vô cùng đặc biệt, cậu có khả năng tạo ra vũ khí thực vật mang theo sát thương đối với tang thi.

Lý Minh chia tiểu đội ra làm hai, một nửa phụ trách bảo vệ mọi người ở trường Trung học về tới sân vận động, nửa còn lại tiến đến Cục Cảnh sát chi viện.

Trên đường đến Cục Cảnh sát, Tô Duệ Triết phát đạn đậu Hà Lan cho mỗi người trong nhóm mình, không phải Tô Duệ Triết không muốn cho bên Lý Minh, mà cậu thật sự không giỏi giải thích cho họ biết viên đạn này như thế nào. Dù sao có bọn họ yểm hộ, chắc chắn sẽ không để bọn Lý Minh gặp nạn.

Qua không lâu sau họ đã tiếp cận khu vực gần Cục Cảnh sát, âm thanh súng nổ kịch liệt vang vọng khắp nơi.

Tiếng súng phát ra từ mái nhà của một cửa hàng ven đường, đối diện Cục Cảnh sát là một dãy các cửa hàng một tầng lầu, các binh sĩ vừa đánh vừa lui, cuối cùng rút lui lên mái nhà của cửa hàng.

Mái nhà cao tầm 3 meters, cấp bậc tang thi hiện tại tạm thời chưa thể leo trèo, chỉ có thể tụ tập ở dưới hướng mái nhà duỗi tay gào rống.

Kỳ thật chúng nó không đáng ngại, số lượng tuy nhiều nhưng những binh sĩ chiếm được ưu thế về địa lý, chỉ cần một ít thời gian họ có thể giết sạch bọn chúng.

Tuy nhiên, con tang thi tiến hóa cùng hai tang thi chó đều đang liều mạng nhảy lên mái nhà, sức bật của tang thi chó vô cùng đáng sợ, nhiều lần hai chân trước của nó đã chạm tới cạnh mái nhà, tình huống bây giờ cực kỳ nguy hiểm.

Trong đó có con tang thi chó hình thể lớn đến mức dị thường, một phần bụng của nó rách toạc ra, ruột rà cùng một ít nội tạng cứ liên tục rơi rớt xuống đất theo từng nhịp nhảy lên của nó, mang theo thứ mùi thum thủm tanh hôi khó lòng chịu nổi.

[Editor M: Đang uống cafe sữa lúc này kiểu...(_)・・・凸(`△')]

Con tang thi chó thứ hai thuộc giống chó Dogue de Bordeaux (chó ngao Pháp), hình thể dù không to lớn như con kia nhưng sức lực lại không hề thua kém, móng vuốt của nó để lại trên tường cho thấy độ sâu hoắm cỡ nào, trường hợp xấu nhất lãnh trọn một trảo của nó thì hiển nhiên người đó lành ít dữ nhiều.

Những binh sĩ trụ trên mái nhà không ngừng xả đạn vào hai tang thi chó, viên đạn trúng phốc phốc phốc vào đầu tụi nó vẫn không thể gây thương tổn chút nào cho chúng, xương sọ sao lại cứng kinh người vậy.

Đây không lẽ là tang thi chó tiến hoá?!

Sức chiến đấu của động vật lúc nào cũng vượt trội hơn so với con người, tốc độ tiến hoá lại càng kinh khủng, thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, Tô Duệ Triết đã từng đụng độ một con tang thi chó có tinh hạch trong đầu.

Nhìn thấy con chó ngao tang thi kia định lấy đà nhảy lên lần nữa, hai chân trước đã chạm phần rìa mái nhà, dường như nó chỉ cần nỗ lực thêm một chút là thành công, Triển Vân trụ một chân làm điểm tựa, nhoài hơn nửa người ra ngoài cửa sổ và nhắm thẳng đầu tang thi chó, lập tức bóp cò súng.

Viên đạn đậu Hà Lan lục sắc ghim thẳng đầu con tang thi chó.

Trên đầu xuất hiện một lỗ đạn lớn khiến nó rống lên một tiếng chói tai, kế đến thân thể rơi trực tiếp thẳng xuống đất.

Trong lòng Lý Minh chấn động, vừa nãy có bắn cỡ nào cũng không tài nào xuyên thẳng đầu của nó, vậy mà Triển Vân ra tay lại dễ dàng một phát bạo đầu như thế, lời của đoàn trưởng quả thật không sai, bọn họ cực kỳ lợi hại.

Vào lúc đồng bạn của nó ngã xuống, con tang thi chó kia nghiêng đầu về phía thi thể rồi cử động chóp mũi, 'phập' một ngụm nhai nát đầu tang thi chó ngao.

Ai nấy đều cảm thấy sửng sốt, mọi người đâu ngờ tới nó sẽ ăn cả đồng loại của mình, âm thanh nhai nuốt răng rắc xương xẩu của tang thi chó khiến da đầu của mọi người tê dại thật sự.

Tô Duệ Triết thấy sự tình tiến triển xấu đi, vì ở mạt thế giai đoạn sau mới xuất hiện cảnh tượng này, tang thi sẽ lợi dụng tinh hạch của đồng loại để chính mình tiến hoá lên trung cấp, dáng vẻ hai con tang thi chó này có vẻ đã đạt giai đoạn sơ cấp, nếu thứ đó lại tiến hoá lần nữa bởi hành động cắn nuốt tinh hạch của đồng loại, Tô Duệ Triết không tự tin rằng đạn đậu Hà Lan sẽ còn tác dụng với nó hay không.

Tô Duệ Triết trong chớp mắt giương súng, canh chuẩn vào thân người tang thi chó nổ liên tiếp ba phát súng, bởi tay nghề thiện xạ của cậu không tốt như Triển Vân nên chỉ có thể nhắm vào thân của nó mà bắn, lợi dụng lực sát thương từ đạn đậu Hà Lan để tiêu diệt đối phương.

Tang thi chó bị Tô Duệ Triết bắn trúng liền loạng choạng, cộng thêm loạt đạn từ các binh sĩ nhắm trúng vào đầu khiến nó cuối cùng cũng gục chết.

==================

[Tiểu kịch trường]

Triển Tiểu Vân: Tiểu Triết, em vừa nấu mỳ bằng gì vậy?

Tô Tiểu Triết: Đèn cồn á, sao anh?

Trịnh Gia Hoà: Tôi có cách này tốt hơn nè, vừa tiết kiệm lại vừa không tốn thời gian!

Tô Duệ Triết:???

Trịnh Gia Hoà: Nhìn kỹ nhá! Đưa nồi đây. Tống gì đó tiếp chiêu!!

Tống Thành Thư: Trịnh Gia Hoà! Lần này không xử đẹp tiểu tử Hulk cậu thì tên tôi đọc ngược lại!

Trịnh Gia Hoà thân thủ nhanh nhẹn tránh nồi nước sôi: Đó! Cậu thấy chưa! Bỏ mỳ ăn thôi!!

Tô Duệ Triết: (゚ロ゚)! Trạch nam lợi hại thiệt!


..


==================


Chó ngao Pháp


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK