• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: SungMinPark, Momo.

Beta: Momo.

..

"Trận chiến bắt đầu rồi người anh em, lão ca lên trước giáp mặt bầy tang thi cho!" Trương Mậu Vinh nói xong liền thể hiện tư thái anh dũng ngời ngời mà cởi quần áo trên người ra, nửa người trên cường tráng hoàn toàn loã lồ, cầm chặt côn sắt rồi lao đến hướng cửa sắt.

Đám người Triển Vân cảm giác có chút khô hạn lời, tên Trương Mậu Vinh này có vẻ bị ngáo đá kha khá làm bọn họ chỉ biết câm nín mà nhìn thôi.

Trịnh Gia Hòa nhịn không được lầm bà lầm bầm, "Đã ai nhận làm anh em của hắn ta đâu, vậy mà còn dám mặt dày tự xưng là lão ca của Triển ca? Có tin Triển ca chỉ cần búng tay một phát thôi cũng đủ làm ổng dập đầu xuống đất bái lạy luôn không? Gì mà đánh trận nữa, bộ đang ảo tưởng bản thân là đại tướng quân lúc xuất chinh thời xưa chắc? Não có bệnh nặng à nha! Mà lúc quánh tang thi thì cởi sạch đồ chi vậy, sợ chúng nghẹt mũi không ngửi được mùi thịt ba chỉ là hắn hay sao?"

Mấy người Tống Thành Thư đứng gần nhau nên đều nghe rõ mồn một cả tràng dài oán hận của Trịnh Gia Hoà, mém tí nữa cả bọn bật cười thành tiếng, nghẹn đến mức mặt đỏ rần rần, may mắn xung quanh không ai chú ý đến họ, với lại bên trong nhà xưởng được thắp sáng bằng đuốc nên khó lòng thấy rõ mọi thứ. Vốn dĩ tình hình đang rất căng thẳng, lại vì những lời của Trịnh Gia Hoà chọc cười mọi người, thành thử bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Ngay cả một chút chiến ý Triển Vân vừa mới ấp ủ được một lúc cũng bị Trịnh Gia Hoà dập tắt không thương tiếc, như bọt nước vỡ tan không còn tung tích.

"Rảnh rỗi nên mồm miệng liến thoắng nhỉ, cho cậu lên đó, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát." Dứt lời, Triển Vân đẩy Trịnh Gia Hoà ra phía trước.


"Hả? Em lên à?" Trịnh Gia Hòa ngây người, sao cái gì xui xẻo cũng có phần mình trong đó hết vậy?

"Ha ha ha, cho cậu lên thì đi nhanh đi." Tống Thành Thư vui sướng khi người gặp họa, "Nếu bị bọn chúng áp đảo quá thì đừng ngại ngùng chạy về đây nhá!"

"Hừ! Đi thì đi!" Trịnh Gia Hòa cầm một cây gậy golf từ trên xe xuống, lúc càn quét vật tư trong trung tâm thương mại thì cậu tiện tay hốt nó luôn, sương sương hơn một trăm cây thì phải. Trịnh Gia Hoà rất vừa ý với loại vũ khí giết tang thi này, dùng nó để đập đầu bọn chúng thuận tay cực kỳ, chiều dài vừa vặn, độ bền cao và còn đẹp mắt nữa, đúng là thích hợp làm vũ khí chuyên dùng.

Trịnh Gia Hòa bước đến trước cửa sắt, chăm chăm nhìn đám tang thi sống chết cố chèn đầu vào giữa những song sắt để luồn tay lách mình chui lọt vào trong, dễ bề tóm lấy con mồi thơm ngon. Trương Mậu Vinh bên kia thì đang điên cuồng múa may gậy sắt trong tay, đánh loạn xạ một trận vào người đám tang thi.

Trịnh Gia Hòa lúng túng không biết nên nói với hắn như thế nào, đối với chúng nó thì chỉ cần trực tiếp đập nát đầu là xong? Tốn sức đi đập mấy cánh tay quều quào của bọn chúng làm chi? Giờ coi như có thể đập đám tang thi máu me bê bết nhầy nhụa, thịt thối văng tứ tung, xương cốt gãy nát từng đoạn, nói chung là tình trạng thảm tới mức không thể thảm hơn được nữa, thì chúng vẫn mang một bộ mặt phê pha cùng tinh thần sáng láng, mồm kêu ngao ngao gọi bậy gọi bạ như cũ thôi à.

Trịnh Gia Hòa nắm chặt gậy golf, nhắm ngay đỉnh đầu mấy con tang thi đó đập thẳng tay bốp bốp bốp nguyên một vòng, giống như đang chơi trò đánh chuột chù ở khu trung tâm giải trí vậy. Đập đầu tang thi như đập dưa hấu, tốc độ ra đòn vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, tang thi nhận phải một cú liền gục trong chớp mắt, con thì ngã trái đứa thì ngã phải móc xụi lơ ở trên cửa khiến Trương Mậu Vinh đứng một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Thông thường, phần xương sọ của con người cực kỳ cứng rắn, tang thi nào phải nhân loại nên dù có bị bầm dập nghiêm trọng đến cỡ nào thì chúng cũng sẽ không vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống, để hoàn toàn giết chết bọn chúng thì phải đập nát sọ, triệt để phá huỷ não bộ. Nhưng muốn làm được như vậy thì cần có sức lực rất lớn, đến Trương Mậu Vinh là dị năng giả hệ lực lượng khi dùng sức đập liên tục còn cảm thấy mệt nữa là.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải cậu ta chỉ là một người bình thường thôi sao?

Trịnh Gia Hòa đâu thừa hơi dư sức để ý tới nội tâm đang biến hóa phong phú cùa Trương Mậu Vinh, cậu dùng gậy golf đánh bật đám tang thi đã bị xử lý còn treo lủng lẳng ra khỏi cửa sắt, tự nhiên những con khác ở phía sau sẽ dồn lên tiếp tục chịu chết.

Chỗ Trương Mậu Vinh lúc này bỗng xuất hiện một con tang thi cao to vạm vỡ, nhân lúc Trương Mậu Vinh vẫn chưa hoàn hồn không kịp phòng bị, nó bắt được côn sắt trong tay hắn rồi hung hăng kéo một cái khiến người hắn lập tức đập mạnh vào cửa sắt. Con tang thi đó dùng vô số móng vuốt đen xì nhọn hoắt giam cầm hắn lại, trong lúc hoảng loạn Trương Mậu Vinh nhất thời sơ suất giãy giụa hòng thoát khỏi nó khiến cả người bị tang thi cào thành chi chít vết thương, vài con tang thi khác gần hắn bắt đầu há to một họng đầy máu cùng đống dịch nhầy nhớp, lấy đà táp về phía Trương Mậu Vinh.

Nơi Trịnh Gia Hòa đang đứng ngược hướng với nơi Trương Mậu Vinh, dù Trịnh Gia Hoà có ý muốn lao đến cứu hắn thế nào đi chăng nữa thì nhanh nhất phải mất vài giây, chừng đó thời gian thôi cũng đủ cho Trương Mậu Vinh chết thêm dăm ba bận nữa rồi.

Đời mình thế là xong!!!

Cảm giác được cái chết tới gần, Trương Mậu Vinh hoảng sợ nhắm hai mắt lại.

'Pằng pằng pằng', loạt tiếng súng thanh thúy vang lên ngay sau đó, bầy tang thi tấn công Trương Mậu Vinh đều bị nổ tung đầu. Đúng lúc Trịnh Gia Hoà cũng kịp thời chạy đến kéo hắn ra khỏi chúng.

"Cảm ơn... Cảm ơn..." Trương Mậu Vinh chưa hết kinh hoảng, tận lực kìm nén nỗi sợ mới thốt ra nổi vài tiếng yếu ớt.

Lợi dụng chiếc xe che chắn, hai người Tống Thành Thư với Tô Duệ Triết giả vờ như lấy hòm thuốc cấp cứu từ trong xe ra, kế tiếp giúp Trương Mậu Vinh rửa sạch miệng vết thương trên người rồi mới băng bó lại.

Điều đáng mừng ở đây là trong cơ thể của mỗi dị năng giả đều có một lượng kháng thể nhất định nhằm ngăn cản sự xâm nhập của virus tang thi, tuy tỷ lệ không hẳn trăm phần trăm nhưng cũng không dễ dàng bị tang thi hoá. Nhưng đừng quên rằng, đây chỉ mới là giai đoạn đầu của mạt thế, càng về sau tang thi sẽ càng tiến hoá, và đến khi bước vào hậu kỳ mạt thế, bất cứ tang thi cấp cao nào làm dị năng giả bị thương thôi thì số phận của dị năng giả đó không cần nói cũng biết, tang thi hoá là điều chắc chắn.

Tương tự như trường hợp một người bị cảm mạo, nếu sức đề kháng thân thể mạnh thì có thể tự hồi phục nhanh chóng, ngược lại, nếu là một loại virus mức độ nguy hiểm cao như SARS thì sẽ trực tiếp mất mạng. Virus tang thi cũng đồng dạng như vậy, một khi cơ thể của dị năng giả hoàn toàn yếu thế trước sự xâm nhập của virus này, kết cuộc chờ đợi họ chỉ có tử vong hoặc trở thành một trong số bọn chúng.

Trương Mậu Vinh mới thức tỉnh dị năng gần đây, kinh nghiệm chiến đấu thì ngang ngửa mèo quào, sở dĩ hắn lập được một khu an toàn như thế này đa phần là nhờ may mắn, đương nhiên không thể đem ra so sánh ngang hàng với Trịnh Gia Hoà - người mỗi ngày đều đánh tang thi như cơm bữa, và sắp đột phá lên cấp hai.

Vấn đề nữa là, tinh hạch không có khả năng giúp dị năng giả thăng cấp, mà chỉ có thể bổ sung lượng dị năng đã tiêu hao. Nếu như muốn thăng cấp thì phương pháp duy nhất là phải sử dụng cạn kiệt lượng dị năng của cơ thể, bức bản thân đến cực hạn để đề cao lượng dị năng tích luỹ trong cơ thể dị năng giả. Một khi lượng dị năng đạt đến ngưỡng giới hạn thì đó cũng chính là thời cơ để đột phá.

Trịnh Gia Hòa của hiện tại đã cách ngày đột phá không xa.

Một thân một mình đem mớ tang thi cuối cùng giải quyết sạch sẽ, Trịnh Gia Hòa tung tăng quay trở về đội ngũ, vẻ mặt đầy kiểu cầu khen ngợi cầu có thưởng, "Triển ca, đã xử lý xong hết chúng nó!"

"Ừ, cậu làm tốt lắm." Triển Vân khó có được một lần khen ngợi cậu một câu.

Trương Mậu Vinh nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc khôi phục một ít tinh thần mới bình tĩnh ngồi suy nghĩ nghiêm túc, trước đó trực giác của hắn quả thật không sai, những người này thật sự không hề đơn giản như bề ngoài.

Thoạt nhìn cái tên trạch nam cầm gậy golf bộ dạng yếu nhớt y hệt gà bệnh, thực tế sức chiến đấu còn khủng khiếp hơn cả hắn. Đáng nói hơn là ở thái độ, lợi hại là thế nhưng cậu ta lại rất phục tùng Triển Vân như thể nói gì nghe nấy. Mặt khác, trong tình huống hỗn loạn ban nãy Triển Vân đứng cách hắn rất xa lại có thể dễ dàng ra tay hạ gục đám tang thi, khả năng dùng súng chắc chắn sánh ngang với thiện xạ.

Chưa kể đến những người còn lại của đội ngũ vẫn luôn duy trì dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, từ lúc bắt đầu đến giờ chưa từng thấy bọn họ động thủ, tuy nhiên hắn ta nào dám có ý nghĩ khinh thường khi tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi.

Thái độ Trương Mậu Vinh so lúc trước cung kính hơn nhiều, "Triển huynh đệ, cảm ơn đã cứu mạng tôi."

Triển Vân khoát tay, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí."

Mặc dù là lời khiêm nhường nhưng Trương Mậu Vinh hiểu rõ, việc thu nạp đám người Triển Vân về dưới trướng mình là hoàn toàn vô vọng, vội vàng bày ra tư thế mời chào, "Các vị một đường vất vả rồi, chi bằng theo tôi vào trong nghỉ ngơi một chút đi."

======================================

【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】

Trương Mậu Vinh: Chào các anh em, tôi chính là dị năng giả được biết đến với sức mạnh vô cùng lớn, có thể tay không đập nát tang thi, mọi người thường gọi là Trương ca. Phải xưng hô với anh em như thế nào hả?

Triển Tiểu Vân: Chào, tôi là xạ thủ, là đại ma vương thao túng trọng lực áp đảo tang thi, xưng hô Triển ca, phận làm côn đồ không tiện nhiều lời.

Tô Tiểu Triết: Chào nha, tôi là tiểu yêu tinh sở hữu trong tay một đống anh đào, vừa ăn được mà cũng vừa nổ mất xác được, xưng hô Tô ca, là một thiếu niên đáng yêu được bạn bè vây quanh.

Tống Thành Thư: Chào, tôi là Tống tạp vụ, dị năng giả hệ thuỷ biến hoá tuỳ tâm tình, xưng hô Tống ca, người mềm yếu tạp vụ nhiều.

Trịnh Gia Hòa: Hế lô, tôi là Hulk cực kỳ mạnh mẽ, có thể dùng tay không đấm chết tang thi, kiêm trạch nam hay não động.

Đông Đông: Chào chú cao to, con là chú bé chỉ biết bán manh thôi, gọi con là Đông Đông, người manh mèo càng manh đó chú!

Tiểu Hắc: Miêu?

Trương ca: Mấy người này cứ thấy kỳ kỳ quái quái chỗ nào đó?!

===============================

【 Có mộc Phù Tang tiểu kịch trường 】

Trương ca (ta mới không thừa nhận ta không nhớ rõ gọi là gì!): Xem ngươi mang theo một đám yếu đuối, phụ nữ, trẻ em cùng sủng vật, hay là ngươi cũng có năng lực gì?

Triển Vân【ngốc tử mới nói cho ngươi】: Không có.

Trương ca 【vậy gia hỏa này có ích lợi gì đâu】


Triển Vân 【rút súng, bắn nát đầu tang thi】: Ta có cái này.


Trương ca: Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt.


Tô Duệ Triết: Nếu dùng chính là đậu Hà Lan, chẳng phải là muốn kêu chúng ta đại ca đại tỷ?! (sợ hãi)


..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK