[Edit & Beta: Momo]
..
Trước lúc khởi hành, quân đội cần mọi người chú ý một số điều, những xe quân dụng sẽ dẫn đầu đoàn xe phụ trách mở đường, bất luận ở tình huống nào cũng không cho phép xe tư nhân của bất kỳ ai vượt lên trên. Đặc biệt nghiêm cấm việc bóp còi xe, nếu cố tình dẫn dụ tang thi tới, hậu quả tự gánh chịu.
Đoàn xe đông đúc nối đuôi nhau chạy đến đường cao tốc, éo le một điều giờ họ chỉ có thể gọi là đường chậm tốc mà thôi, khắp nơi trên đường đều thấy toàn những xe đâm loạn nhau bị bốc cháy, nếu họ không tìm cách dời xe qua bên đường thì chẳng có cách nào để đoàn xe chạy tiếp được.
Phía trước quân đội phụ trách mở đường, tiếp theo sau là xe của dân thường còn sống sót, cuối cùng là bảy, tám chiếc xe quân dụng phụ trách việc bọc hậu cho đoàn xe. Tuy rằng tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng không một ai lên tiếng phàn nàn cả, ai cũng thong thả lái xe.
Thường trong lúc đi sẽ vang lên một vài âm thanh của tiếng súng đạn, đó là do quân nhân phía trước dọn một ít tang thi du đãng.
Tốc độ tuy có chậm không như dự kiến, nhưng một đường đi vẫn thuận lợi. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục di chuyển như thế này thì họ sẽ không kịp đến trạm dừng chân tiếp theo khi hừng đông mất.
Bốn giờ sau, họ thấy trên đường có bảng hướng dẫn, trạm dừng chân chỉ còn cách 15km nữa thôi.
Càng đến gần với mục tiêu, thì tốc độ xe lại càng thả chậm, và tiếng súng đạn càng trở nên dày đặc hơn. Vì vốn dĩ thành phố A là thành phố du lịch, ngày thường có không ít xe du lịch tập trung đến đây, phần lớn xe sẽ dừng chân ở trạm để nghỉ ngơi trước rồi mới vào thành phố A. Thành thử, khi ngày mạt thế ập xuống, hầu như mọi người ở đây đều trở thành tang thi.
Dường như bầy tang thi cảm giác được mùi vị máu thịt tươi mới đang đến, tất cả lập tức trở nên điên cuồng mà lao đến đoàn xe. Với ngần ấy tang thi phải giải quyết đã khiến những xe phụ trách mở đường lâm vào cảnh khó khăn.
"Toàn quân xuống xe nghênh chiến!" Bộ đàm trên xe truyền đến mệnh lệnh khẩn cấp.
Đối với tốp xe phía sau của người dân, họ chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng súng nổ ở phía trước, không những vậy còn có toàn bộ quân nhân vội vã chạy lên trước, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì họ hoàn toàn mù mờ.
Đội ngũ Triển Vẫn đồng dạng như vậy, vị trí xe bọn họ ở giữa đoàn xe nên đằng trước xảy ra chuyện gì cũng không thể quan sát tới, nhưng chóp mũi dần ngửi thoáng thấy mùi máu tươi trong không khí.
"Tang thi! Là tang thi tới!" Có người chạy thục mạng ra sau la hét, tiếng súng phía trước ngày một trở nên kịch liệt.
Triển Vân trầm tư, trạm dừng chân xuất hiện tang thi là điều hiển nhiên, nhưng có vẻ tình huống bây giờ không đúng cho lắm, quân đội tận mấy ngàn người chẳng lẽ vài trăm con tang thi cũng đối phó không được hay sao? Trừ phi...
Tô Duệ Triết có cùng suy nghĩ như Triển Vân, hai người nhìn nhau, lập tức mở cửa xuống xe.
"Lão Tống, A Lương, Ngô Tĩnh, ba người ở lại trên xe bảo hộ Đông Đông. Gia Hoà, chúng ta đi!"
"Được!" Dứt lời, Trịnh Gia Hoà xách gậy golf nhảy xuống xe.
Cả ba chạy nhanh lên hàng xe đầu, mùi máu tươi trong không khí ngày càng trở nên nồng nặc hơn, mọi người hoảng loạn thi nhau bỏ xe chạy trốn ra phía sau.
Bất thình lình, một con tang thi từ đâu xông ra bắt lấy người đang chạy, há cái miệng đen ngòm đớp mạnh ngay cổ người kia, xé nát cổ họng hắn, máu tươi phun tung toé khắp nơi, mà chiếc xe bên cạnh là chiếc lãnh trọn.
Tận mắt chứng kiến một màn chết chóc từ đầu đến cuối, người phụ nữ trốn trong xe liền kinh sợ đến mức thét chói tai, tiếng thét như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác.
Con tang thi ngấu nghiến cơ thể người nọ xong, nó ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang trốn trong xe bên cạnh. Rất nhanh liền vươn bộ móng sắc nhọn xuyên qua kính chắn xe, ý định vồ lấy con mồi đang la hét không ngừng kia.
"Á!!!!! Cứu tôi với!!!!" Nữ nhân liều mạng trốn tránh, nước mắt nước mũi giàn giụa cao giọng cầu cứu.
Ba người Tô Duệ Triết bấy giờ mới chú ý đến bộ dạng con tang thi, bộ móng dài sắc bén, làn da xanh đen khác hẳn với đám tang thi da màu than chì, ngoài ra da con tang thi đó cũng không bị thối rữa, trông có cảm giác cứng cáp hơn tang thi họ thường thấy.
Tròng mắt nó đỏ quạch cùng đồng tử thẳng đứng màu đen, thoạt nhìn hệt như cặp mắt của dã thú, nó chính là hình ảnh cụ thể cho định nghĩa quái vật ăn thịt người đáng sợ.
Nếu bị ánh nhìn vô hồn tràn ngập huyết tinh của nó dõi theo, đối phương sẽ có cảm giác hít thở không thông, cơ thể như bị nhấn chìm xuống hồ băng rét lạnh.
"Một con tang thi tiến hoá! Hãy cẩn thận!" Tô Duệ Triết lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Vừa dứt câu, con tang thi kia như cảm nhận được con mồi mỹ vị, nó quay đầu, dùng đôi đồng tử huyết sắc mang đầy vẻ chết chóc ấy nhìn về phía ba người Tô Duệ Triết.
Trịnh Gia Hoà siết chặt gậy golf trong tay, bất ngờ lao tới chỗ nó rồi bổ một cú thật mạnh ngay đầu.
Dường như cảm giác được nguy hiểm, nó vội nghiêng người tránh né, thành công tránh được công kích của Trịnh Gia Hoà. Gậy golf nện trúng phần đầu xe phía sau, lập tức biến chiếc xe xấu số thành một đống sắt vụn, thế mới biết một lực của Trịnh Gia Hoà mạnh đến cỡ nào.
Đồng tử con tang thi co rút, nhìn đay nghiến Trịnh Gia Hoà, nó phẫn nộ gào rống điên cuồng, lập tức nhào đến tấn công Trịnh Gia Hoà.
Sức bật lẫn tốc độ của nó thật sự quá kinh khủng, nó giơ bộ móng sắc lẹm chuẩn bị trả thù đòn vừa nãy của Trịnh Gia Hoà!
"Nhanh cúi xuống!" Tô Duệ Triết la lớn.
Trịnh Gia Hoà tức khắc ngồi xổm sát đất, Triển Vân chớp lấy thời cơ hất nó văng xa hai, ba mét bằng dị năng trọng lực được bao phủ ở tay hắn.
Chưa đợi con tang thi đứng lên, một trái bom tròn vo màu đỏ đã lăn đến cạnh nó.
"OÀNH" một tiếng, con tang thi tiến hoá đã thịt nát xương tan.
Tô Duệ Triết chạy đến, từ trong đống thịt nhầy nhụa lấy một viên tinh hạch đỏ nhạt cầm trên tay.
Xử lý thành công tang thi tiến hoá, cả ba tiếp tục đi ngược dòng người để lên phía trước đoàn xe.
Rốt cuộc, họ đã có thể nhìn thấy sự việc một cách tường tận.
Trên mặt đất la liệt thi thể, trừ bỏ tang thi ra thì cũng có cả quân nhân, màu máu đỏ nhuộm đầy ở khắp nơi, hoàn cảnh bây giờ không khác gì địa ngục Tu La.
Không ngờ có tận bốn con tang thi tiến hoá ở đây, chúng nó đang giằng co cùng nhóm quân nhân.
Thân thể chúng nó so với đám tang thi bình thường có phần cường tráng hơn, tốc độ di chuyển lại linh hoạt, năng lực phản ứng cũng được tăng cao. Nếu họ chỉ tấn công vào cơ thể chúng nó thì chẳng được ích lợi gì, nhưng phần đầu là ngoại lệ, muốn trực tiếp giết chết chúng nó thì phải đập thẳng vào đầu!
Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, vậy làm sao để họ có thể một phát đạn xuyên thẳng đầu tang thi tiến hoá?
Không có biện pháp để bắn chuẩn xác ngay đầu tang thi, nhóm quân nhân chỉ còn cách vừa tránh né vừa nhắm bắn chúng nó.
Chỉ với bốn con tang thi tiến hoá cũng khiến phía quân đội chịu tổn thất nặng nề, trong đó con tang thi cao lớn kia cơ hồ thân thể đã bị bắn thành cái sàng, trên người chi chít lỗ đạn tạo thành, nó mặc kệ họ bắn tới cỡ nào miễn là không nhắm trúng phần đầu, không tránh không né, bung nanh vuốt nhọn hoắt của mình kết liễu từng người một đứng gần đó.
Triển Vân trong chớp mắt sử dụng dị năng, dùng trọng lực ngăn bọn chúng lại.
Tuy nhiên, tang thi lại khác con người, con người khi xương cốt bị đứt đoạn sẽ sinh ra cảm giác đau đớn thống khổ, lồng ngực bị bóp nghẹt không khác gì tra tấn, ngược lại, tang thi chúng nó chỉ là cái xác rỗng vô hồn thì làm sao cảm nhận được đau đớn. Chúng nó chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người nên bất chấp giãy giụa không nể nang việc xương cốt có gãy đôi, gãy ba hay không.
Với trình độ dị năng sơ cấp của Triển Vân, việc đối phó cả bốn con tang thi tiến hoá thực sự quá mức miễn cưỡng, mỗi một lần chúng nó giãy giụa đều sẽ khiến dị năng của hắn bị tiêu hao, sắc mặt Triển Vân nhanh chóng có chút trắng bệch.
Đặc biệt là con tang thi tiến hoá cao lớn sức lực vô cùng mạnh, nó hung hăng giãy giụa một hồi thì thoát khỏi sự kìm chế của Triển Vân.
Thời điểm nó rống lên vọt tới chỗ Triển Vân, Tô Duệ Triết rất nhanh đã lấy hai khẩu súng hơi từ trong không gian ra bắn nó không thương tiếc.
Toàn bộ số đạn màu xanh lục của Tô Duệ Triết chỉ nhắm trúng ngực con tang thi, điều quái lạ ở đây chính là nó vậy mà lại ngừng bước, mặc dù từng ấy đạn không hề tạo cho nó bất kỳ tổn thương nào trên cơ thể.
Làn da nó nhanh chóng chuyển dần về màu than chì, thân thể bỗng chốc giống đám tang thi bình thường, phía quân nhân thừa dịp nó trở nên suy yếu nhanh tay dồn hết sức bắn nó thành tổ ong vò vẽ, thân thể nát như tương, cuối cùng đầu quẹo đeo rơi xuống đất, ục ục lăn đến trước chỗ Tô Duệ Triết liền bị Trịnh Gia Hoà cầm gậy đập nát bét.
Tô Duệ Triết nhờ có sự yểm trợ của Trịnh Gia Hoà, cậu bay nhanh đến nhặt lấy tinh hạch màu đỏ nhạt, sau đó tiếp tục ra tay bắn bọn tang thi còn lại trên mặt đất.
Không nhất thiết phải bắn trúng đầu tang thi, đạn đậu Hà Lan của Tô Duệ Triết tựa hồ có khả năng khiến chúng trở nên suy yếu, thoái hoá thành tang thi bình thường, tạo cơ hội giết chúng dễ dàng hơn.
Tiếp tục thành công giải quyết tang thi tiến hoá, Tô Duệ Triết bởi vì tiêu hao dị năng quá độ nên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, đành phải để Triển Vân đỡ lấy cho cậu hấp thụ hai viên tinh hạch trong suốt để khôi phục năng lượng.
Uy hiếp lớn nhất đã được loại bỏ, dư lại đám tang thi bình thường lại có thể xử lý dễ dàng, không lâu sau đó đều bị quân đội giết chết hết.
Họ vây lại bọn Tô Duệ Triết nói lời cảm ơn chân thành, rồi liền bắt tay thu dọn con đường, đoàn xe nhất định phải đến trạm dừng chân tiếp theo như kế hoạch.
Di dời xong những xe hư hỏng, một lần nữa đoàn xe được khôi phục trật tự, tiếp tục di chuyển, cuối cùng họ cũng đến được trạm dừng chân trước hừng đông.
Xe của nhóm Triển Vân vừa mới đậu vào bãi, binh lính nhanh chóng tiến đến mong họ có thể đến gặp bộ chỉ huy một chuyến, mục đích là gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Triển Vân cùng đi với Tô Duệ Triết, những người khác ở lại trông xe, thời buổi mạt thế loạn lạc khiến họ phải luôn đề phòng tối đa, huống chi trong xe còn đầy ắp vật tư.
"Chuyện vừa rồi thực sự rất cảm ơn mọi người đã hỗ trợ! Khi đó mọi người đã dùng phương pháp gì? Và làm thế nào mọi người lại lợi hại đến vậy?" Bên trong bộ chỉ huy nhao nhao hết lên, binh lính cực kỳ hào hứng hỏi đủ thứ.
..
=============================
Cái sàng.
[Editor M: H mình mới để ý đến bộ này mình edit bên truỳenull lại đề nguồn là SƯU TẦM! 🥲🥲
Cuối tuần dui dẻ nha mọi người!!! (๑>◡<๑)]