Đại đội còn chưa có điện, mỗi nhà đều dùng dầu hỏa, tuy rằng không đắt, mỗi tháng dùng cũng phải vài mao.
Lưu Mai nói xong thì bưng cơm Hứa Thành còn chưa ăn xong đuổi theo, đối với con trai mình cô ta còn rất yêu thương, rất luyến tiếc để cậu thật sự đói bụng.
Đợi đến khi cô ta dỗ dành đút Hứa Thành xong, Hứa Tư cũng từ bên ngoài trở về.
Cô ta đối với đứa con riêng này thật sự không thể nào vừa mắt, hận không thể để cậu chết ở bên ngoài, đừng đến nhà này làm chướng mắt cô ta, chiếm đất nhà cô ta, hiện tại nhìn thấy cậu trở lại, nhất thời đã mắng: "A, Tiểu Dã Chủng nhà chúng ta đã biết trở về, ngày hôm nay đều sống ở bên ngoài, có làm được việc trọng đại gì không?”
"À, gần như quên mất, mày không phải rất thích nhà họ Nguyễn sao? Bằng không mày sửa họ Nguyễn, chuyển đến nhà bên cạnh thì thế nào, tôao xem như đã nhìn ra, nhà chúng ta, làm sao còn... mày ...... mày nhìn chằm chằm vào tao như vậy để làm gì?!" Nói đến lời phía sau, thanh âm Lưu Mai có hơi bất ổn, bị ánh mắt Hứa Tư nhìn như con mồi, khiến toàn thân phát lông.
Cô ta nhớ rõ năm cô ta vào nhà này, Hứa Tư này còn là rắm thối, bị cô ta đánh mắng bóp cũng sẽ không cáo trạng, sẽ không khóc, ngay cả trốn cũng không biết, giống như một kẻ ngốc, chỉ có thể tùy ý cô ta hành hạ.
Cô ta cứ như vậy mài giũa cậu hơn năm năm, cũng không biết gần đây đột nhiên làm sao.
Bộ dáng vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng ánh mắt này đột nhiên trở nên đáng sợ, có đôi khi cô ta bị nhìn chằm chằm, cô ta có loại cảm giác sẽ bị nuốt sống, thật sự rất tà môn.
Chẳng lẽ do lần trước bị cô ta đập cuốc sắt đánh ra tật xấu?
Nói đến chuyện này, Lưu Mai nhớ tới cũng là một trận run rẩy.
Cô ta hận không thể để dã chủng này chết, nhưng hy vọng nó chết ở bên ngoài, mà không phải chết trong tay cô ta.
Lần trước cô ta nổi giận, lấy một chiếc cuốc sắt đập lên đầu cậu, lúc ấy cậu máu chảy đầy mặt, nằm trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích, cô ta cho rằng mình đập chết cậu, sợ tới mức không thể suy nghĩ, đang không biết làm sao bây giờ, cậu lại đột nhiên đứng lên tuy trên ót vương đầy máu.
Cũng chính là từ lúc đó trở đi, ánh mắt của cậu trở nên dọa người.
Mỗi lần đi vào trong nhà này, giống như cô hồn dã quỷ, vô thanh vô tức, rất tà môn.
Nếu không phải cậu còn có thể ăn có thể ngủ được, cô ta cũng đã hoài nghi cậu có phải là một hồn ma hay không!
Hiện tại bị ậu nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cảm thấy cảm giác khủng bố kia lại tới, cũng may đứa bé chết tiệt này cũng không nhìn chằm chằm cô ta quá lâu, xoay người trở về phòng của mình, cô ta cũng lười quản cậu ăn cơm hay chưa, thì thầm làm sao không chết ở bên ngoài, trở về phòng bếp.
Nguyễn gia ăn cơm tối xong, Bà nội Nguyễn bắt đầu múc nước rửa mặt rửa chân cho Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều hiện tại còn quá nhỏ, chậu rửa mặt kia lại rất nặng, cô căn bản không nhấc được, thậm chí khăn mặt cô cũng vắt không khô được, chỉ có thể chờ bà nội Nguyễn rửa mặt cho cô.
Rửa sạch xong, Bà nội Nguyễn bảo cô lên giường trước, gọi Nguyễn Kiệt đi cùng cô, tự mình đi sân sau bận rộn, mỗi ngày abf đều phải đếm gà vịt rồi đuổi vào lồng, cũng sợ bỏ sót trứng không nhặt vào.
Vừa vặn lúc nhặt trứng gà, bà phát hiện gà mái kia đi tìm thức ăn, vỏ trứng gà đã có hơi rách vỏ, đang vui vẻ năm nay lại có thể có thêm không ít gà đẻ trứng cho Nguyễn Kiều Kiều ăn, chợt nghe thấy sân trước truyền đến tiếng ồn ào.
Giờ này, tất cả mọi người vội vàng đi ngủ, tại sao vẫn còn có người đến nhà bà chứ?
Bà nội Nguyễn lại đếm sơ lược trứng gà, xác định không ít hơn, lúc này mới xoay người trở về, vừa vào cửa sân sau đã nhìn thấy thím Ngũ đứng trong sân.
Lưu Mai nói xong thì bưng cơm Hứa Thành còn chưa ăn xong đuổi theo, đối với con trai mình cô ta còn rất yêu thương, rất luyến tiếc để cậu thật sự đói bụng.
Đợi đến khi cô ta dỗ dành đút Hứa Thành xong, Hứa Tư cũng từ bên ngoài trở về.
Cô ta đối với đứa con riêng này thật sự không thể nào vừa mắt, hận không thể để cậu chết ở bên ngoài, đừng đến nhà này làm chướng mắt cô ta, chiếm đất nhà cô ta, hiện tại nhìn thấy cậu trở lại, nhất thời đã mắng: "A, Tiểu Dã Chủng nhà chúng ta đã biết trở về, ngày hôm nay đều sống ở bên ngoài, có làm được việc trọng đại gì không?”
"À, gần như quên mất, mày không phải rất thích nhà họ Nguyễn sao? Bằng không mày sửa họ Nguyễn, chuyển đến nhà bên cạnh thì thế nào, tôao xem như đã nhìn ra, nhà chúng ta, làm sao còn... mày ...... mày nhìn chằm chằm vào tao như vậy để làm gì?!" Nói đến lời phía sau, thanh âm Lưu Mai có hơi bất ổn, bị ánh mắt Hứa Tư nhìn như con mồi, khiến toàn thân phát lông.
Cô ta nhớ rõ năm cô ta vào nhà này, Hứa Tư này còn là rắm thối, bị cô ta đánh mắng bóp cũng sẽ không cáo trạng, sẽ không khóc, ngay cả trốn cũng không biết, giống như một kẻ ngốc, chỉ có thể tùy ý cô ta hành hạ.
Cô ta cứ như vậy mài giũa cậu hơn năm năm, cũng không biết gần đây đột nhiên làm sao.
Bộ dáng vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng ánh mắt này đột nhiên trở nên đáng sợ, có đôi khi cô ta bị nhìn chằm chằm, cô ta có loại cảm giác sẽ bị nuốt sống, thật sự rất tà môn.
Chẳng lẽ do lần trước bị cô ta đập cuốc sắt đánh ra tật xấu?
Nói đến chuyện này, Lưu Mai nhớ tới cũng là một trận run rẩy.
Cô ta hận không thể để dã chủng này chết, nhưng hy vọng nó chết ở bên ngoài, mà không phải chết trong tay cô ta.
Lần trước cô ta nổi giận, lấy một chiếc cuốc sắt đập lên đầu cậu, lúc ấy cậu máu chảy đầy mặt, nằm trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích, cô ta cho rằng mình đập chết cậu, sợ tới mức không thể suy nghĩ, đang không biết làm sao bây giờ, cậu lại đột nhiên đứng lên tuy trên ót vương đầy máu.
Cũng chính là từ lúc đó trở đi, ánh mắt của cậu trở nên dọa người.
Mỗi lần đi vào trong nhà này, giống như cô hồn dã quỷ, vô thanh vô tức, rất tà môn.
Nếu không phải cậu còn có thể ăn có thể ngủ được, cô ta cũng đã hoài nghi cậu có phải là một hồn ma hay không!
Hiện tại bị ậu nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cảm thấy cảm giác khủng bố kia lại tới, cũng may đứa bé chết tiệt này cũng không nhìn chằm chằm cô ta quá lâu, xoay người trở về phòng của mình, cô ta cũng lười quản cậu ăn cơm hay chưa, thì thầm làm sao không chết ở bên ngoài, trở về phòng bếp.
Nguyễn gia ăn cơm tối xong, Bà nội Nguyễn bắt đầu múc nước rửa mặt rửa chân cho Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều hiện tại còn quá nhỏ, chậu rửa mặt kia lại rất nặng, cô căn bản không nhấc được, thậm chí khăn mặt cô cũng vắt không khô được, chỉ có thể chờ bà nội Nguyễn rửa mặt cho cô.
Rửa sạch xong, Bà nội Nguyễn bảo cô lên giường trước, gọi Nguyễn Kiệt đi cùng cô, tự mình đi sân sau bận rộn, mỗi ngày abf đều phải đếm gà vịt rồi đuổi vào lồng, cũng sợ bỏ sót trứng không nhặt vào.
Vừa vặn lúc nhặt trứng gà, bà phát hiện gà mái kia đi tìm thức ăn, vỏ trứng gà đã có hơi rách vỏ, đang vui vẻ năm nay lại có thể có thêm không ít gà đẻ trứng cho Nguyễn Kiều Kiều ăn, chợt nghe thấy sân trước truyền đến tiếng ồn ào.
Giờ này, tất cả mọi người vội vàng đi ngủ, tại sao vẫn còn có người đến nhà bà chứ?
Bà nội Nguyễn lại đếm sơ lược trứng gà, xác định không ít hơn, lúc này mới xoay người trở về, vừa vào cửa sân sau đã nhìn thấy thím Ngũ đứng trong sân.