Mục lục
SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tư lại nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp đang ưỡn cái ngực nhỏ, vẻ mặt vô cùng đúng lý hợp tình nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ do dự, thổn thức, cậu trầm mặc vài giây, sau đó gật gật đầu, thậm chí còn nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lần này Nguyễn Hạo thật sự kinh ngạc.

Kể từ khi mẹ Hứa Tư chết vì sinh đứa thứ hai, sau khi Hứa Tư có mẹ kế thì bắt đầu không nói chuyện, tính tình cũng rất kỳ lạ, giống như một u hồn nhỏ. Bình thường đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn đều sẽ né tránh cậu. Anh cũng không ngờ mình chỉ tùy ý hỏi một câu, cậu thế mà lại thật sự trả lời.

Nghĩ đến mẹ kế bây giờ của Hứa Tư, lại nhìn đến mấy con chuột mà cậu bé đang cầm, anh có chút xúc động, đi tới, nhìn đám chim cút dưới chân, nhỏ giọng nói: "Mấy con chim này em cầm về chắc cũng không được ăn. Nếu em tin tưởng bọn anh thì cầm đến nhà anh. Bọn anh không ăn, giữ lại làm cho em."

Nếu là trước đây Nguyễn Hạo cũng sẽ không có lòng tốt như vậy. Chỉ là vừa nãy cùng Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện về Thư Khiết, anh cũng có chút đồng tình với Hứa Tư, cho nên không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.

Hứa Tư còn không có trả lời, nhưng thật ra Nguyễn Kiều Kiều lại kinh ngạc nhìn Nguyễn Hạo một cái.

Nghĩ đến Ngũ Y Đình cho Hứa Tư một chút ấm áp này, lập tức đã tán đồng nói: "Đúng đó. Đi đến nhà em đi, Kiều Kiều để bà nội làm cho anh ăn!"

Cô nhớ rõ ở trong sách, cuối cùng Nguyễn Hạo trở thành một giáo sư nổi tiếng khắp cả nước. Nếu để anh kéo Hứa Tư một chút, tin tưởng cậu sẽ cách con đường phản diện ngày càng xa.

Lần này Hứa Tư không có hé răng nhưng cũng không có phản đối. Nguyễn Hạo thả Nguyễn Kiều Kiều xuống, để cô bé đi ở phía trước. Sau đó xoay người lại nhặt chim cút trên mặt đất, nhìn đến đám chuột trong tay Hứa Tư, khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ nói: "Cái này bỏ đi thôi."

Hứa Tư thả tay ra, đám chuột chít chít chạy trốn.

Khi trở về nhà họ Nguyễn, Bà nội Nguyễn so chiêu với Liễu Chiêu Đệ đã đại hoạch toàn thắng, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn. Bà còn đang tính toán buổi trưa làm chút gì đó ngon ngon cho bọn nhỏ ăn liền nhìn thấy hai anh em mang theo chim cút trở về.



Nguyễn Hạo sợ bà hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Đây là Tiểu Tư bắt được, bà hỗ trợ làm một chút."

Bà nội Nguyễn nhìn về phía Hứa Tư, nhìn đến thân hình nhỏ gầy của cậu, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Nguyễn Hạo. Bà than nhẹ một tiếng rồi mang chim cút vào trong bếp xử lý.

Nguyễn Hạo nhìn Hứa Tư vẫn đứng trong sân còn chưa có tiến vào, giương giọng nói: "Tiểu Tư, vào uống chút nước đi."

Hứa Tư vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ là tầm mắt vẫn dừng ở trên người Nguyễn Kiều Kiều, cũng không biết cậu đang xem cái gì.

Nguyễn Kiều Kiều nỗ lực làm bản thân có vẻ tự nhiên chút, giống như là không cảm giác được ánh mắt của cậu, câu được câu mất trò chuyện với Nguyễn Hạo.

Nguyễn Hạo thấy Hứa Tư không chịu tiến vào cũng không có miễn cưỡng. Anh dỗ dành Nguyễn Kiều Kiều một lúc liền quay về phòng đọc sách. Mùa hè năm nay anh sẽ lên cấp 3, anh lập chí là muốn thi đại học, tốt nhất là có thể thi được đến chỗ đó, cho nên từ rất sớm đã đọc sách cấp 3 để chuẩn bị cho kỳ thi nhập học.

Lúc này các anh trai khác của Nguyễn Kiều Kiều đều ở bên ngoài chơi, người lớn đều đang bận rộn làm việc. Trong sân cũng chỉ còn dư lại Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư.

Hứa Tư không nói lời nào, Nguyễn Kiều Kiều cũng im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy có chút xấu hổ, cầm cái cốc in hoa lớn trên bàn uống một ngụm nước, lúc buông xuống còn khách khí hỏi Hứa Tư vẫn còn đứng trong sân: "Anh có muốn uống nước không?"

Cô cho rằng Hứa Tư sẽ từ chối.

Lại không nghĩ tới cậu thế mà lại gật đầu!

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK