Mục lục
SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nguyễn Kiến Đảng anh bị điếc có phải không? Mẹ đang ăn thịt, nhưng bà ấy không gọi chúng ta! Anh nói bà ấy nghĩ gì? ”

Liễu Chiêu Đệ càng nói càng tức giận, không ngừng khoa tay múa chân với Nguyễn Kiến Đảng con thỏ kia lớn bao nhiêu, mà phòng lớn lại làm bao nhiêu, thế nhưng cũng không cho bọn họ đi qua ăn cơm, ngược lại đóng cửa tự mình ăn.

"Đó là thỏ anh cả tự mình bắt, thích ăn thì ăn, liên quan gì đến cô."

“Anh là em trai của anh ấy, anh ấy ăn thịt thế nhưng không gọi anh!”

"Còn cô, cô ăn thịt thì có nhớ tới nhà anh ấy không?" Nguyễn Kiến Đảng chất vấn ngược lại.

Liễu Chiêu Đệ mím môi, bị phản bác không có cách nào trả lời, suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Vậy thì khác, anh ấy là anh cả, anh là em trai, anh ta nên chăm sóc anh, hơn nữa dưới một mái hiên, cũng không có cách ăn trộm thịt, nói ra cũng..."

“Được rồi, câm miệng đi!” Nguyễn Kiến Đảng nói với cô ta không thông, thấy cô ta càng nói càng kỳ cục, giận dữ quát một tiếng: "Cô nếu không nấu cơm, thig đi ra ngoài! ”

Nói xong, tự mình khom lưng nhét diêm vào bếp, Liễu Chiêu Đệ chỉ có thể tiến lên hỗ trợ.

Đợi đến khi bọn họ bên này nấu cơm chín, bên kia phòng lớn đã ăn xong, Nguyễn Dực và Nguyễn Vĩ lau miệng cảm thấy mỹ mãn trở về, nhìn thấy bọn họ còn đang đốt lửa nấu cơm, kinh ngạc hỏi: "Ba mẹ, sao hai người còn chưa ăn cơm.”

"Bây giờ nhớ tới chúng ta là ba mẹ chúng mà à, vừa mới ăn thịt..." Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn hai anh em, Nguyễn Dực kéo ống tay áo Nguyễn Vĩ vào trong phòng, cắt đứt tất cả oán giận phía sau.

Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ, nếu không phải con ruột của mình, cô ta thật muốn đi lên gõ một nồi một xẻng lên mỗi người!

Bên này Liễu Chiêu Đệ đầy bụng chua xót và nóng giận, nhà họ Hứa hàng xóm cũng bất an.



Phòng bếp của Hứa gia và phòng bếp của Nguyễn Kiến Quốc ở cùng một hướng, mùi thịt của bọn họ tràn ngập, bên bọn họ cũng ngửi thấy.

Hứa Thành năm nay sáu tuổi, ngửi thấy mùi thịt này, nước miếng thèm đã chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy trứng gà trong chén mình cũng không thơm nữa.

Cậu ngửa đầu nhìn Lưu Mai ở đối diện, làm nũng: "Mẹ, con cũng muốn ăn thịt. ”

"Ăn với ăn! Cũng không nhìn con có mạng như người ta hay không! ”

Lưu Mai cũng đang bị mùi thịt làm cho rất thèm ăn, nghe vậy, tức giận cho Hứa Thành một chiếc đũa, Hứa Thành luôn được cưng chiều, nơi nào bị đánh, nhất thời khóc lên, cơm cũng không ăn, vứt đũa đi, luồn xuống ghế chạy ra khỏi phòng bếp.

Hứa Kiến Lâm đau lòng nhìn con trai chạy xa, hỏi cô ta: "Em không có việc gì đánh nó làm gì?”

“Anh tưởng tôi muốn à, nếu không phải anh không có bản lĩnh, hai mẹ con chúng tôi sẽ ăn thức ăn nhạt miệng này ở đây? Nhìn người ta xem, mỗi ngày ăn thịt, chỉ sợ đã thấy ngấy!” Lưu Mai hừ, nhớ tới chuyện ban ngày thì cảm thấy tức giận, nhìn Hứa Kiến Lâm cũng không có chỗ nào vừa mắt.

Người đàn ông này không cao lớn uy vũ như Nguyễn Kiến Quốc, bộ dạng cũng bình thường, năng lực kiếm tiền cũng không cách nào so sánh, đừng nói bắt gà rừng bắt thỏ, ngay cả một con chuột chỉ sợ cũng không bắt được! Thật không biết lúc trước mình coi trọng anh ta ở chỗ nào?

Còn có mẹ ruột của đứa nhỏ chết tiệt kia, nghe nói cũng giống như Thư Khiết, gia thế tướng mạo rất tốt, sao lại mù mắt coi trọng người này?

"Đây đâu phải là món nhạt?" Hứa Kiến Lâm nhíu mày, gảy rau xanh khoai lang trong bát cơm, cho rằng đây coi như là bữa ăn không tồi.

Anh ta là người thành thật, cũng không so sánh với người ta, có thể cho vợ con ấm no, anh ta đã thỏa mãn.

"Nói không rõ với anh mà!" Lưu Mai cũng lười tiếp tục nói với anh ta, nhanh chóng xới cơm trong bát của mình, đặt bát lên, nhìn Hứa Kiến Lâm nói: "Đợi lát nữa anh dọn dẹp phòng bếp, động tác nhanh lên, hiện tại tiền dầu lại tăng giá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK