Vào tháng 12 lạnh buốt, Thành phố Đại Thành cuối cùng cũng đón nhận những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Đêm xuống là khi gió đông kéo về khiến động vật cũng phải chết cóng, thực vật bị vùi lấp dưới lớp tuyết.
Ai còn đang ở ngoài thì cũng khăn quành cổ, áo len, găng tay,… Thế nhưng, tại nhà tù Huyết Nội đây lại khác…
Tại sân lớn giữa trung tâm của nhà tù, năm đến sáu tên tù nhân đứng im ở đấy, trên người bọn chúng không có lấy một cái áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn đến tận đùi.
Sở dĩ bọn chúng bị như vậy là vì đã vi phạm những quy định tại nhà tù.
Có lẽ là do chúng có ý định bỏ trốn, nhà tù khắc nghiệt này hằng năm đều xảy ra nhiều vụ vượt ngục nhưng đa số đều bị phát hiện.
Đã bị phát hiện thì coi như cuộc đời của những tên tù nhân đó chấm hết, vì nhà tù này… quản ngục có quyền giáng lên chúng những hình phạt tồi tệ nhất, kể nếu chúng có chết thì quản ngục không bị gán tội.
Đây hoàn toàn là luật của bộ ban hành đã được phê duyệt từ lâu, bởi họ mong muốn được giảm thiểu số lượng tù nhân ở đây chứ không hề cho tù nhân có cơ hội sửa sai.
Đã là cái mụn nhọt thì dù có nặn thì chúng cũng chẳng thể hết được.
Đã gần một tiếng trôi qua, số lượng tù nhân còn đứng vững chỉ còn lại 3 người, còn lại đều đã nằm xuống tắt thở vì cái lạnh khắc nghiệt của thời tiết.
3 tên còn sống thì cũng chẳng chịu nổi thêm được nữa, cả người rung mạnh, răng đập cầm cập như thể sắp gãy ra.
Ông trời như trêu đùa với sức khỏe của chúng, càng làm cho gió thổi càng lớn hơn, tuyết rơi cũng ngày một dày đặc hơn.
Chỉ còn vài phút nữa thôi là sẽ hết thời gian phạt. Một tên còn đứng đã cảm thấy mắt lờ đờ, cả cơ thể đã không còn cảm nhận cái lạnh nữa, cả sự sống cũng vậy. Hơi thở dồn dập một hồi rồi tắt.
Cuối cùng, hắn chết.
Rồi hai, ba phút lại trôi qua, hai tên tù nhân còn sót lại đã sống sót qua bản án của thiên nhiên, chúng được lôi vào trong sảnh chính với tình trạng da thịt đóng băng.
Chúng co giật liên hồi, tay chân rung không biết điểm ngừng làm cho mấy tên quản ngục vây quanh cười khoái chí.
“Còn sống được cơ à? Chúng mày giỏi thật đấy!”
Một tên quản ngục túm lấy tóc một tên nhấc lên, hắn không thể phản kháng vì tay chân đã tê buốt không thể cử động nổi.
“Tất cả chúng mày nhìn cho thật kĩ, đây là hình phạt cho những kẻ nào đang và sắp có ý định trốn khỏi nhà tù này. Tao khuyên là nên từ bỏ ngay vì nếu để còn lần sau tao bắt gặp được thì lúc đó hình phạt sẽ còn nặng hơn gấp bội lần.”
Tên quản ngục giọng đanh thép như một con mãnh thú đang la gầm giữa muôn loài.
Cả đám tù nhân đứng chật kín nít giữa sảnh tù, cả tầng 2, tầng 3. Bọn chúng dù có căm phẫn đám quản ngục đến đâu cũng chỉ im thin thít không dám ho he câu nào. Ở nơi này, thì đám tù nhân chúng không khác gì những con trâu con bò cho bọn quản ngục sai khiến, bạo hành.
Vương Hải đứng ở trên tầng 3 nhìn xuống, chứng kiến đám quản ngục hành xử máu lạnh như vậy, trong lòng cậu khó chịu vô cùng.
“Thật ngứa tay.”
Vương Hải bất giác thốt lên từ miệng khiến đàn em Nhất Chí Lâm hùa theo.
“Đại ca cũng thấy tức đúng không? Em là em muốn cho bọn này lên chầu diêm vương lắm rồi.”
Chứng kiến sự tình đã thôi thúc Vương Hải lên kế hoạch thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Lâm, chúng ta không thể ở lại đây lâu được. Ta cần một kế sách gì đó.”
“Em cũng nghĩ như đại ca, nhưng mà sau sự việc lần này, an ninh của nhà tù này sẽ được củng cố thêm lần nữa.”
Quả không sai, Vương Hải cùng đàn em đã lên kế hoạch thoát khỏi đây từ lâu vì khi đó an ninh không còn là vấn đề, nhưng vì do mấy tên tù nhân này đã xảy ra sai sót khiến cho kế hoạch đổ bể.
Lần này nhà tù Huyết Nội đã thắt chặt những nơi dễ để vượt ngục nhất, tuyển thêm một số quản ngục mới, trang bị đầy đủ những vũ khí tự vệ.
Vương Hải trở về buồng giam, cậu ngồi phịch xuống đất mà không nằm trên giường như mọi ngày, cậu đã quá chán ngấy những thứ ở nhà tù này.
Trong lúc suy nghĩ mung lung, vô tình Vương Hải lại nhớ đến câu nói của Lã Tần Đường.
/Vương Hải, nếu muốn biết sự thật về đêm hôm đó, cứ đến gặp tao. Đổi lại, hai ta hãy làm một trận./
Hắn biết mọi thứ đêm hôm xảy ra án mạng, nếu như hắn tiết lộ vài thông tin thì Vương Hải sẽ biết được nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình.
Nhưng cậu có nên tin hắn hay không? Trong nhà tù này khó có thể tin tưởng được ai, nhất là với những kẻ luôn tìm cách xâu xé cậu để thoát được khỏi đây.
Dù có phản bác suy nghĩ bao nhiêu thì Vương Hải vẫn nhất quyết chọn cách đi tìm sự thật, không nên chần chừ thêm được lâu.
Vương Hải rời khỏi buồng giam để tới buồng giam đặc biệt của Lã Tần Đường.
Cậu mới đi qua dãy hành lang lầu 2, bất chợt nghe thấy tiếng va chạm ở đâu đó, hình như đang xảy ra ẩu đả. Vương Hải tò mò tạm gác Lã Tần Đường sang bên để tìm xem tiếng đánh nhay ấy ở đâu.
Trong một buồng giam kín mít, Vương Hải ngó mắt vào, cậu bất ngờ khi thấy một tên tù nhân đang bóp cổ bạn tù mình ấn lên tường, hắn lần lượt thụi từng cú vào bụng tên đó khiến tên tù nhân bị bóp cổ thổ huyết.
Hắn có van xin cũng chẳng để lọt tai tên tù nhân bí ẩn này, từng quyền từng cước cứ thế vung ra liên tiếp không ngừng.
Chỉ đến khi Vương Hải từ sau cửa phòng giam bước ra hô lớn để can ngăn, hắn ta mới chịu buông bỏ bạn tù.
Hắn quay đầu để lộ khuôn mặt mình, Vương Hải nhìn tên tù nhân này có chút quen, hình như là gã mới vô tù cách đây một tháng.
Hắn bỗng chợt gọi tên cậu: “Vương Hải?”
Vương Hải cũng không quá ngạc nhiên, ở nhà tù này thì cậu và Lã Tần Đường là hai tù nhân nổi tiếng nhất, kẻ đi trước người đến sau ai ai cũng biết tên.
Nhưng hắn ta lại thốt ra một câu khiến Vương Hải đặc biệt chú ý hơn.
“Mày là bạn của Tư Nam?”
“Mày biết Tư Nam?”
Tên tù nhân đang độc thoại với cậu chính là Kang Ji Woo. Anh ta sau khi đã xác định đối phương là Vương Hải liền không giữ nổi bình tĩnh, nổi khùng lao lên định cào xé cậu.
Nhưng tay còn chưa chạm tới da thịt Vương Hải đã bị cậu ta túm lấy, Vương Hải bình tĩnh hỏi.
“Mày biết gì về tao?”
Kang Ji Woo mặt mày tức tối, gằn giọng nói:
“Hai lũ chúng mày đúng là cặn bã, dám lừa tao, hủy hoại cuộc đời tao để tao ra nông nỗi này, bắt buộc nay tao phải lấy cái đầu mày để cút ra khỏi đây.”
Vương Hải cũng không khách sáo, dùng lực ném cánh tay Kang Ji Woo đi, cậu trừng mắt với anh ta.
“Tao cảnh cáo mày, khôn hồn thì yên phận ở đây hoặc không đừng trách sao tao lấy cái chân của mày.”
“Mày lao vào đây.”
Kang Ji Woo nghiến răng lao tới như tên bắn, anh ta nhảy cẫng lên dùng chân sút thẳng mặt Vương Hải. Nhưng ngay lập tức anh ta đã nhận ra. Vương Hải còn chẳng thèm né, cậu đứng hứng chịu đòn mà không kêu lên tiếng đau đớn.
Vương Hải nắm chặt bàn tay, hạ thấp người vào thế, tay vung ra sau lấy đà rồi vung lên áp thẳng bốn ngón tay vào má Kang Ji Woo.
Kang Ji Woo aqn một chưởng nằm sõng soài dưới đất, máu từ mũi chảy ra, bên má bắt đầu sưng cục tím, đôi mắt mờ ảo nhìn thân hình vạm vỡ trước mặt rồi ngất lịm đi.
…
Kang Ji Woo choàng tỉnh trước một căn buồng giam, thứ đầu tiên anh cảm nhận được chính là cơn đau ập tới ngay bên má, hai tay ôm vội lấy, mắt liếc nhìn xung quanh.
Hướng mắt soi thẳng vào khuôn mặt của Vương Hải đang nhìn chằm chằm vào anh khiến Kang Ji Woo giật bắn mình, vội vào thế phòng thủ.
Vương Hải khoanh chân dưới đất, cẳng tay cắm xuống đùi chống má hệt như tướng ngồi của một vị lãnh chúa.
Kang Ji Woo dần buông lỏng cảnh giác sau khi thấy mình được nằm trên giường lớn, được đắp bởi chăn bông mà mọi tù nhân khác không có được, kể cả anh.
Vương Hải nhận thấy Kang Ji Woo đã bình tĩnh mới nói:
“Nói cho tôi biết đi, anh là ai và sao lại biết Tư Nam?”
“Tao không có gì để nói với mày hết.”
“Vậy thì tôi cũng chẳng muốn nhiều lời, mời anh đi cho.” - Vương Hải giơ tay hướng về phía cửa tù đuổi khéo.
Kang Ji Woo thấy anh ách trong lòng, giữ mãi một bí mật khiến anh khó chịu trong lòng, giờ đây anh muốn giải tỏa nó.
“Là thằng Tư Nam đó, nó đã phản bội tao?”
“Phản bội? Anh và cậu ta đã làm gì? Sao cậu ta phản bội anh.”
Vương Hải ở trong tù lâu chưa biết được tin tức Tư Nam bên ngoài thế nào. Vả lại đã hơn hai tháng rồi Tư Nam cũng chưa vào thăm cậu lần nào.
Kang Ji Woo nói tiếp.
“Tao và nó đã hợp tác với nhau để đập tan băng nhóm Hammerheads, ban đầu tao cứ nghĩ nó là một người có thể tin tưởng được, nhưng tao đã lầm… nó phản bội tao, tạo chứng cứ giả nhằm vu khống tao tội giết người. Còn tên khốn sở trưởng, hóa ra lão ta là một tên cớm bẩn đang hợp tác với thegioingam. Tao thề nếu thoát ra được khỏi đây tao sẽ nghiền nát hết tụi nó.”
Vương Hải nhìn vào thái độ quả quyết của Kang Ji Woo, cậu cảm thấy như đang nhìn lại chính mình lúc còn bé, khi cậu không có đủ sức mạnh để bảo vệ người thân yêu của mình, từ đó sinh ra trong Vương Hải một người chỉ biết tới hai chữ “hận thù”.
Nếu để sự hận thù này cứ day dứt mãi mà không chịu buông bỏ nó thì có lẽ nó sẽ khiến người ta phát điên mất. Vương Hải đã giữ mối hận này suốt 12 năm, cậu cứ nghĩ hung thủ là em trai ruột của cha mình nhưng lại không chứng kiến hiện trường.
“Anh tên là gì?”
“Mày hỏi làm gì?”
“Bộ biết tên nhau không được sao? Anh biết tên tôi rồi sao tôi không thể biết tên anh.”
“Nhưng tao muốn mày nói xem vì sao muốn biết tên tao?”
Vương Hải cũng đến chịu thua cái sự cứng đầu của Kang Ji Woo, cậu mới nói ra đề nghị của mình.
“Tôi muốn hai chúng ta hợp tác với nhau, cùng nhau thoát ra khỏi đây.”
“Thoát ra khỏi đây? Bằng cách nào, thoát được khỏi đây là điều bất khả thi, chỉ có một cách: hoặc là cậu chết hoặc là Lã Tần Đường chết.”
“Vậy nên chúng ta phải nhắm vào Lã Tần Đường.”
“Cậu bị ung não hay sao? Số lượng quân đoàn của Lã Tần Đường gần như bao phủ cả cái nhà tù này, khiêu chiến với hắn chính là vào con đường chết.”
“Muốn đấu lại với hắn, chúng ta cần phải làm y như hắn. Anh tìm được ai thì chọn người đấy.”
Nói xong, Vương Hải ngồi dậy rồi quay người đi.
“Còn bây giờ tôi phải đi đàm phán với Lã Tần Đường một chút.”
Đêm xuống là khi gió đông kéo về khiến động vật cũng phải chết cóng, thực vật bị vùi lấp dưới lớp tuyết.
Ai còn đang ở ngoài thì cũng khăn quành cổ, áo len, găng tay,… Thế nhưng, tại nhà tù Huyết Nội đây lại khác…
Tại sân lớn giữa trung tâm của nhà tù, năm đến sáu tên tù nhân đứng im ở đấy, trên người bọn chúng không có lấy một cái áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn đến tận đùi.
Sở dĩ bọn chúng bị như vậy là vì đã vi phạm những quy định tại nhà tù.
Có lẽ là do chúng có ý định bỏ trốn, nhà tù khắc nghiệt này hằng năm đều xảy ra nhiều vụ vượt ngục nhưng đa số đều bị phát hiện.
Đã bị phát hiện thì coi như cuộc đời của những tên tù nhân đó chấm hết, vì nhà tù này… quản ngục có quyền giáng lên chúng những hình phạt tồi tệ nhất, kể nếu chúng có chết thì quản ngục không bị gán tội.
Đây hoàn toàn là luật của bộ ban hành đã được phê duyệt từ lâu, bởi họ mong muốn được giảm thiểu số lượng tù nhân ở đây chứ không hề cho tù nhân có cơ hội sửa sai.
Đã là cái mụn nhọt thì dù có nặn thì chúng cũng chẳng thể hết được.
Đã gần một tiếng trôi qua, số lượng tù nhân còn đứng vững chỉ còn lại 3 người, còn lại đều đã nằm xuống tắt thở vì cái lạnh khắc nghiệt của thời tiết.
3 tên còn sống thì cũng chẳng chịu nổi thêm được nữa, cả người rung mạnh, răng đập cầm cập như thể sắp gãy ra.
Ông trời như trêu đùa với sức khỏe của chúng, càng làm cho gió thổi càng lớn hơn, tuyết rơi cũng ngày một dày đặc hơn.
Chỉ còn vài phút nữa thôi là sẽ hết thời gian phạt. Một tên còn đứng đã cảm thấy mắt lờ đờ, cả cơ thể đã không còn cảm nhận cái lạnh nữa, cả sự sống cũng vậy. Hơi thở dồn dập một hồi rồi tắt.
Cuối cùng, hắn chết.
Rồi hai, ba phút lại trôi qua, hai tên tù nhân còn sót lại đã sống sót qua bản án của thiên nhiên, chúng được lôi vào trong sảnh chính với tình trạng da thịt đóng băng.
Chúng co giật liên hồi, tay chân rung không biết điểm ngừng làm cho mấy tên quản ngục vây quanh cười khoái chí.
“Còn sống được cơ à? Chúng mày giỏi thật đấy!”
Một tên quản ngục túm lấy tóc một tên nhấc lên, hắn không thể phản kháng vì tay chân đã tê buốt không thể cử động nổi.
“Tất cả chúng mày nhìn cho thật kĩ, đây là hình phạt cho những kẻ nào đang và sắp có ý định trốn khỏi nhà tù này. Tao khuyên là nên từ bỏ ngay vì nếu để còn lần sau tao bắt gặp được thì lúc đó hình phạt sẽ còn nặng hơn gấp bội lần.”
Tên quản ngục giọng đanh thép như một con mãnh thú đang la gầm giữa muôn loài.
Cả đám tù nhân đứng chật kín nít giữa sảnh tù, cả tầng 2, tầng 3. Bọn chúng dù có căm phẫn đám quản ngục đến đâu cũng chỉ im thin thít không dám ho he câu nào. Ở nơi này, thì đám tù nhân chúng không khác gì những con trâu con bò cho bọn quản ngục sai khiến, bạo hành.
Vương Hải đứng ở trên tầng 3 nhìn xuống, chứng kiến đám quản ngục hành xử máu lạnh như vậy, trong lòng cậu khó chịu vô cùng.
“Thật ngứa tay.”
Vương Hải bất giác thốt lên từ miệng khiến đàn em Nhất Chí Lâm hùa theo.
“Đại ca cũng thấy tức đúng không? Em là em muốn cho bọn này lên chầu diêm vương lắm rồi.”
Chứng kiến sự tình đã thôi thúc Vương Hải lên kế hoạch thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Lâm, chúng ta không thể ở lại đây lâu được. Ta cần một kế sách gì đó.”
“Em cũng nghĩ như đại ca, nhưng mà sau sự việc lần này, an ninh của nhà tù này sẽ được củng cố thêm lần nữa.”
Quả không sai, Vương Hải cùng đàn em đã lên kế hoạch thoát khỏi đây từ lâu vì khi đó an ninh không còn là vấn đề, nhưng vì do mấy tên tù nhân này đã xảy ra sai sót khiến cho kế hoạch đổ bể.
Lần này nhà tù Huyết Nội đã thắt chặt những nơi dễ để vượt ngục nhất, tuyển thêm một số quản ngục mới, trang bị đầy đủ những vũ khí tự vệ.
Vương Hải trở về buồng giam, cậu ngồi phịch xuống đất mà không nằm trên giường như mọi ngày, cậu đã quá chán ngấy những thứ ở nhà tù này.
Trong lúc suy nghĩ mung lung, vô tình Vương Hải lại nhớ đến câu nói của Lã Tần Đường.
/Vương Hải, nếu muốn biết sự thật về đêm hôm đó, cứ đến gặp tao. Đổi lại, hai ta hãy làm một trận./
Hắn biết mọi thứ đêm hôm xảy ra án mạng, nếu như hắn tiết lộ vài thông tin thì Vương Hải sẽ biết được nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình.
Nhưng cậu có nên tin hắn hay không? Trong nhà tù này khó có thể tin tưởng được ai, nhất là với những kẻ luôn tìm cách xâu xé cậu để thoát được khỏi đây.
Dù có phản bác suy nghĩ bao nhiêu thì Vương Hải vẫn nhất quyết chọn cách đi tìm sự thật, không nên chần chừ thêm được lâu.
Vương Hải rời khỏi buồng giam để tới buồng giam đặc biệt của Lã Tần Đường.
Cậu mới đi qua dãy hành lang lầu 2, bất chợt nghe thấy tiếng va chạm ở đâu đó, hình như đang xảy ra ẩu đả. Vương Hải tò mò tạm gác Lã Tần Đường sang bên để tìm xem tiếng đánh nhay ấy ở đâu.
Trong một buồng giam kín mít, Vương Hải ngó mắt vào, cậu bất ngờ khi thấy một tên tù nhân đang bóp cổ bạn tù mình ấn lên tường, hắn lần lượt thụi từng cú vào bụng tên đó khiến tên tù nhân bị bóp cổ thổ huyết.
Hắn có van xin cũng chẳng để lọt tai tên tù nhân bí ẩn này, từng quyền từng cước cứ thế vung ra liên tiếp không ngừng.
Chỉ đến khi Vương Hải từ sau cửa phòng giam bước ra hô lớn để can ngăn, hắn ta mới chịu buông bỏ bạn tù.
Hắn quay đầu để lộ khuôn mặt mình, Vương Hải nhìn tên tù nhân này có chút quen, hình như là gã mới vô tù cách đây một tháng.
Hắn bỗng chợt gọi tên cậu: “Vương Hải?”
Vương Hải cũng không quá ngạc nhiên, ở nhà tù này thì cậu và Lã Tần Đường là hai tù nhân nổi tiếng nhất, kẻ đi trước người đến sau ai ai cũng biết tên.
Nhưng hắn ta lại thốt ra một câu khiến Vương Hải đặc biệt chú ý hơn.
“Mày là bạn của Tư Nam?”
“Mày biết Tư Nam?”
Tên tù nhân đang độc thoại với cậu chính là Kang Ji Woo. Anh ta sau khi đã xác định đối phương là Vương Hải liền không giữ nổi bình tĩnh, nổi khùng lao lên định cào xé cậu.
Nhưng tay còn chưa chạm tới da thịt Vương Hải đã bị cậu ta túm lấy, Vương Hải bình tĩnh hỏi.
“Mày biết gì về tao?”
Kang Ji Woo mặt mày tức tối, gằn giọng nói:
“Hai lũ chúng mày đúng là cặn bã, dám lừa tao, hủy hoại cuộc đời tao để tao ra nông nỗi này, bắt buộc nay tao phải lấy cái đầu mày để cút ra khỏi đây.”
Vương Hải cũng không khách sáo, dùng lực ném cánh tay Kang Ji Woo đi, cậu trừng mắt với anh ta.
“Tao cảnh cáo mày, khôn hồn thì yên phận ở đây hoặc không đừng trách sao tao lấy cái chân của mày.”
“Mày lao vào đây.”
Kang Ji Woo nghiến răng lao tới như tên bắn, anh ta nhảy cẫng lên dùng chân sút thẳng mặt Vương Hải. Nhưng ngay lập tức anh ta đã nhận ra. Vương Hải còn chẳng thèm né, cậu đứng hứng chịu đòn mà không kêu lên tiếng đau đớn.
Vương Hải nắm chặt bàn tay, hạ thấp người vào thế, tay vung ra sau lấy đà rồi vung lên áp thẳng bốn ngón tay vào má Kang Ji Woo.
Kang Ji Woo aqn một chưởng nằm sõng soài dưới đất, máu từ mũi chảy ra, bên má bắt đầu sưng cục tím, đôi mắt mờ ảo nhìn thân hình vạm vỡ trước mặt rồi ngất lịm đi.
…
Kang Ji Woo choàng tỉnh trước một căn buồng giam, thứ đầu tiên anh cảm nhận được chính là cơn đau ập tới ngay bên má, hai tay ôm vội lấy, mắt liếc nhìn xung quanh.
Hướng mắt soi thẳng vào khuôn mặt của Vương Hải đang nhìn chằm chằm vào anh khiến Kang Ji Woo giật bắn mình, vội vào thế phòng thủ.
Vương Hải khoanh chân dưới đất, cẳng tay cắm xuống đùi chống má hệt như tướng ngồi của một vị lãnh chúa.
Kang Ji Woo dần buông lỏng cảnh giác sau khi thấy mình được nằm trên giường lớn, được đắp bởi chăn bông mà mọi tù nhân khác không có được, kể cả anh.
Vương Hải nhận thấy Kang Ji Woo đã bình tĩnh mới nói:
“Nói cho tôi biết đi, anh là ai và sao lại biết Tư Nam?”
“Tao không có gì để nói với mày hết.”
“Vậy thì tôi cũng chẳng muốn nhiều lời, mời anh đi cho.” - Vương Hải giơ tay hướng về phía cửa tù đuổi khéo.
Kang Ji Woo thấy anh ách trong lòng, giữ mãi một bí mật khiến anh khó chịu trong lòng, giờ đây anh muốn giải tỏa nó.
“Là thằng Tư Nam đó, nó đã phản bội tao?”
“Phản bội? Anh và cậu ta đã làm gì? Sao cậu ta phản bội anh.”
Vương Hải ở trong tù lâu chưa biết được tin tức Tư Nam bên ngoài thế nào. Vả lại đã hơn hai tháng rồi Tư Nam cũng chưa vào thăm cậu lần nào.
Kang Ji Woo nói tiếp.
“Tao và nó đã hợp tác với nhau để đập tan băng nhóm Hammerheads, ban đầu tao cứ nghĩ nó là một người có thể tin tưởng được, nhưng tao đã lầm… nó phản bội tao, tạo chứng cứ giả nhằm vu khống tao tội giết người. Còn tên khốn sở trưởng, hóa ra lão ta là một tên cớm bẩn đang hợp tác với thegioingam. Tao thề nếu thoát ra được khỏi đây tao sẽ nghiền nát hết tụi nó.”
Vương Hải nhìn vào thái độ quả quyết của Kang Ji Woo, cậu cảm thấy như đang nhìn lại chính mình lúc còn bé, khi cậu không có đủ sức mạnh để bảo vệ người thân yêu của mình, từ đó sinh ra trong Vương Hải một người chỉ biết tới hai chữ “hận thù”.
Nếu để sự hận thù này cứ day dứt mãi mà không chịu buông bỏ nó thì có lẽ nó sẽ khiến người ta phát điên mất. Vương Hải đã giữ mối hận này suốt 12 năm, cậu cứ nghĩ hung thủ là em trai ruột của cha mình nhưng lại không chứng kiến hiện trường.
“Anh tên là gì?”
“Mày hỏi làm gì?”
“Bộ biết tên nhau không được sao? Anh biết tên tôi rồi sao tôi không thể biết tên anh.”
“Nhưng tao muốn mày nói xem vì sao muốn biết tên tao?”
Vương Hải cũng đến chịu thua cái sự cứng đầu của Kang Ji Woo, cậu mới nói ra đề nghị của mình.
“Tôi muốn hai chúng ta hợp tác với nhau, cùng nhau thoát ra khỏi đây.”
“Thoát ra khỏi đây? Bằng cách nào, thoát được khỏi đây là điều bất khả thi, chỉ có một cách: hoặc là cậu chết hoặc là Lã Tần Đường chết.”
“Vậy nên chúng ta phải nhắm vào Lã Tần Đường.”
“Cậu bị ung não hay sao? Số lượng quân đoàn của Lã Tần Đường gần như bao phủ cả cái nhà tù này, khiêu chiến với hắn chính là vào con đường chết.”
“Muốn đấu lại với hắn, chúng ta cần phải làm y như hắn. Anh tìm được ai thì chọn người đấy.”
Nói xong, Vương Hải ngồi dậy rồi quay người đi.
“Còn bây giờ tôi phải đi đàm phán với Lã Tần Đường một chút.”