• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chưa chết được đâu cậu bé."

Đó là câu nói cuối cùng mà Tư Nam nghe được trước khi cậu nhắm tịt hai đôi mắt lại.

Một người đàn ông mặc bộ đồ bó đen đeo một chiếc mặt nạ bí ẩn.

Mạnh Thần nhìn vào màn hình mà trợn tròn con mắt, vội lên tiếng: "Thằng chó nào đây."

Loa ở bên phòng vọng lại khiến thính giác của người đàn ông nhạy bén vội dùng phi tiêu rút từ trong túi phi thẳng vào loa và camera.

Màn hình phòng đó bị lỗi cũng là lúc Mạnh Thần huy động toàn bộ đoàn quân của mình thắt chặt an ninh và truy tìm gã đàn ông đã đột nhập kia.

Tiếng bước chân dồn dập và tiếng vũ khí cưd leng keng với nhau, người cầm dao kẻ cầm súng, xông thẳng vào căn phòng nơi Tư Nam đang bị nhốt.

Nhưng lạ thay, không một bóng dáng ai ở đây. Rõ ràng mọi cửa đều đã khóa, ở đây cũng không có cái lỗ nào đặc biệt, thế quái nào mà cả Tư Nam lẫn người đàn ông kia đều biến mất không một dấu vết.

Mạnh Thần từ đằng sau ùn đẩy đàn em sang bên, hắn chen chúc để được đứng đầu tiên. Sau khi chứng kiến một màn tẩu thoát vừa rồi và sự biến mất của Tư Nam, hắn gân cổ, mặt đỏ bừng bừng, gào lên một cái rõ to.

"Chúng mày đợi đấy, tao sẽ lột da từng thằng."

Âm thanh của hắn vang vọng khắp hành lang, vang vọng ra cả tòa tháp cao lớn làm ảnh hưởng tới mấy con quạ gần đó bay tứ tung khắp màn đêm sương mù.

Tư Nam như nửa tỉnh nửa mê, cậu chập chờn con mắt thấy mình đang nằm trên ghế, không biết từ đâu mà tiếng ồn ở dưới cứ đập liên hồi, như thể cậu đang ở trên một thứ gì đó lao vun vút. Tư Nam hai mắt mờ ảo không thể nhìn rõ phía trước, trước khi khép mắt cậu nhìn thấy bóng dáng ai đó ở sau ghế lái.

"Mình đang ở đâu đây?"

Tư Nam vô tình xuất hiện trong một không gian, anh nhận thấy mình đang là Tư Nam của kiếp trước, cơ thể cao ráo vạm vỡ không còn là cơ thể tảng mỡ phì.

Xung quanh anh đều là những kí ức từ rất lâu xuất hiện từ kiếp trước, chúng đều mờ nhạt và không ra bất cứ hình thù gì.

Những kí ức này đều là những trận chiến mà Tư Nam anh kiếp trước đã trải qua, nó đau thương và không mấy tốt đẹp, những người bạn đồng hành cùng anh khi đó mà không nhớ tên đều đã lần lượt ra đi.

Nhưng sao mọi thứ từ kiếp trước lại xuất hiện ở đây? Đây là cơ thể khác mà? Cơ thể của một tên học sinh cơ mà?

Đầu của anh bỗng dưng lại nhói, Tư Nam ôm đầu nghiến răng cố xoa dịu đi cơn đau.

Bất chợt mở mắt ra, quang cảnh xung quanh đã chìm vào bóng tối. Trước mặt anh, một bóng dáng ai đó đang bước gần tới.

Tên này... là Tư Nam của kiếp này!!!



Tư Nam anh bỗng giật nảy mình, hoảng hốt khi chứng kiến cơ thể mập mạp trước mặt mình.

"Sao thế? Sao phải sợ?"

Tư Nam bé lên tiếng.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao mày lại ở đây?"

"Sao tôi lại ở đây hả? Có phải anh đang nói đến cái cơ thể này mà anh đang sở hữu không?"

Tư Nam lớn mất bình tĩnh, trực tiếp lao thẳng vào Tư Nam bé bấu víu vạt áo.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao tao lại nhập vào cơ thể mày? Đáng lí ra tao phải chết rồi cơ mà."

Tư Nam bé không kiêng nể gì, chỉ dùng một tay thôi đã hất thẳng gã to con hơn mình bay xa tứ tung.

Tư Nam lớn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Gã đó chỉ một tay đã hất thẳng anh ra xa.

Dường như trước mặt Tư Nam lớn, Tư Nam bé không còn "bé", giống như một con thú khổng lồ được trang bị mọi thứ, đầy sự tàn bạo và khát máu.

"Mày là cái đ*o gì thế?" - Tư Nam lớn chống tay xuống đất nhấc mình lên.

"Tôi không nghĩ đấy thực sự là câu mà anh muốn hỏi. Chính xác thì thứ mà anh muốn biết, đó là về bí ẩn về cái cơ thể này đúng không?"

Như chạm đúng tim đen, Tư Nam lớn giả bộ vờ như không biết nhưng Tư Nam bé chỉ cười khẩy.

"Chẳng phải anh thắc mắc sao? Vì sao anh chiến thắng được Khắc Vệ? Làm thế nào có thể thoát khỏi đám bắt cóc mà suýt thì bị thiêu sống? Tất cả đáp án đều nằm trong cái cơ thể này hay sao?"

Thằng nhóc này biết Khắc Vệ? Nó biết mọi thứ mà cậu trải qua, âm thầm lặng lẽ sống bên trong mà quan sát mọi thứ xung quanh.

"Vậy mày sẽ tiết lộ cho tao chứ? Sự thật về cái cơ thể này?"

"Tôi e là... KHÔNG!!! Để nói ra cho anh thì mọi việc lại chẳng dễ dàng quá hay sao? Anh phải tự tìm hiểu, tôi cho anh mượn cơ thể này không phải để trưng đâu. Nó có nhiều điều bất ngờ mà anh cần phải tự lực cánh sinh thôi."

/Thằng này giỡn mặt với mình à?/

Tư Nam lớn trợn tròn mắt, đay nghiến nắm chặt thành quyền.

"Mẹ mày ranh con, nay tao khô máu với mày."

"Xin lỗi nhé, anh hết thì giờ rồi."

Tư Nam bé búng tay một cái, cả linh hồn cậu ta biến mất tan vào hư không tạo ra một cánh cổng, Tư Nam lao tới không kịp dừng chân ngã thẳng vào cánh cổng đó, anh rơi một cách vô định không thấy đáy.

..

"A!!! hộc hộc..."

"Ô Tư Nam cậu tỉnh rồi hả?" - Đại Huy ngồi bên cạnh đang mớ ngủ chợt tỉnh dậy.

"Mẹ nó, thằng chó đấy đâu rồi? Tao phải xử nó."

Tư Nam gào lên mất kiểm soát, hai tay siết chặt lấy chăn trên người.

"Cậu làm sao thế hả? Có phải bọn chúng đã làm gì rồi không?"

Giọng nói này! Là Hoàng Đại Huy? Hắn ta đang làm gì ở đây?

/Mình đang ở đâu?/



"Tao đang ở đâu đây?" - Tư Nam trừng mắt.

"Ở bệnh viện chứ ở đâu?"

"À ở bệnh v... Cái gì? Ở bệnh viện?"

Không được rồi, bệnh viện lớn như thế này sẽ có nhiều người đi qua. Chỉ cần ai đó nhìn thấy mặt cậu là toi ngay.

Tư Nam nhanh chóng tháo kim tiêm đang cắm trên tay mình, Đại Huy thấy vậy liền ngăn cậu ta lại.

"Tư Nam, đừng hành động thiếu ý thức như vậy nữa, cậu cần phải trình báo cho cơ quan."

"Con mẹ mày thằng chó, thì ra mày định nhốt tao ở đây để đem cho bọn cớm à? Đ*o có chuyện đó đâu."

Tư Nam dùng củi trỏ của mình dập thẳng vào gáy Đại Huy khiến cậu ngã xuống đất. Nhân cơ hội này Tư Nam trốn khỏi phòng bệnh.

Ngay khi mới bước chân ra khỏi cửa, một bàn tay đã kéo Tư Nam lại, cầm tay cậu bắt chéo ra sau lưng rồi đè xuống đất.

"Cái đ*o, ông là tên khốn nào?"

"Cái thằnh ranh con này, dám chửi tục trước mặt người lớn à?"

*Bốp~binh...

Hai ba cú tát dồn thẳng vào má trái cậu khiến nó phồng lên. Người đàn ông đeo mặt nạ đó bồi thêm vài quả nữa mới chịu dừng lại.

Tư Nam người như mất hồn nằm im dưới đất. Đại Huy bấy giờ mới chạy ra.

"Tôi bảo ông nhẹ tay mà sao lại đánh cậu ta ngất lần nữa thế này."

Người đàn ông châm điếu thuốc, chọv điếu xuyên qua cái lỗ trên mặt nạ.

"Xin lỗi thiếu gia, nhưng tôi ghét mấy đứa nào dám vô lễ với bề trên. Cũng may đây là người quen của thiếu gia chứ nếu không tôi sẵn sàng bẻ từng chiếc răng của nó."

/Không biết sau này có thực sự nên thuê ông tiếp không đây?/

Cảnh sát ngay sau đó đã huy động lực lượng tới bệnh viện, Tư Nam bị giải thể đến đồn công an, trước khi đi vẫn không quên tặng cho Đại Huy một ánh nhìn sắc như lưỡi dao.

Khoảng một tiếng sau, Tư Nam được đưa tới phòng thẩm vấn, đối diện cậu là 2 viên cảnh cầm trên tay tập hồ sơ đặt lên bàn.

Bên ngoài còn vài người cũng đang quan sát cuộc đối thoại qua máy quay an ninh, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm, chỉ chờ lời khai của Tư Nam.

"Nào cậu bé, chúng tôi chỉ hỏi nhanh thôi, chỉ cần cậu trả lời xong câu hỏi của chúng tôi thì cậu sẽ được thả ngay hôm nay."

Tư Nam vẫn im lặng.

Viên cảnh sát nhận thấy Tư Nam vẫn còn đang tuổi học sinh, chưa hiểu chuyện người lớn nên họ đã chuyển sang những câu hỏi nhanh.

"Cha của cháu đã mời ai về nhà hay chưa? Họ có phải là những người luôn ôm trong mình những tập giấy tờ hay không?"

Một hồi lâu mà Tư Nam vẫn im lặng, viên cảnh sát đã dùng kế đe dọa.

"Cậu có biết nếu cậu im lặng thế này tức là đang phạm tội bao che cho tội phạm hay không? Phải vào tù đấy cậu bé."

Cứ ngỡ làm vậy thì Tư Nam sẽ sợ hãi mà khai ra, ai ngờ cậu chì cười một cái.

"Đúng là ông già tôi có mang người về nhà, chỉ tiếc là người đó không cầm bất kì giấy tờ nào mà chỉ cầm chuối của ông già tôi thôi."



Viên cảnh sát bị chơi một vố, tức điên quát lớn.

"Mẹ thằng oắt con này, mày giỡn mặt tao đấy à? Nít ranh tí tuổi đầu ăn nói..."

Người bên cạnh kịp ngăn anh ta lại, nói nhỏ: "Đừng có hét lớn, để tôi xử lý, cậu đi ra ngoài đi."

Viên cảnh sát đó chỉ tức ừng ực, chân dập mạnh xuống sàn rồi đóng cửa cái mạnh.

"Cậu tài lanh lắm cậu bé. Có vẻ như tôi có thể nói chuyện với cậu giống như một "người lớn". Bỏ qua mấy cái thứ nhàm nhiếc về bố cậu đi, nói cho tôi biết thêm về cậu đi."

Biết thêm về cậu? Tên này đang nói cái gì thế? Đây có phải là một động cơ gì không?

/Hắn tự dưng đổi chủ đề là có ý gì? Dù bất cứ giá nào, không được để tên này nắm thóp mình./

"Như tôi được biết: cậu đã từng bị bắt cóc và may mắn trốn thoát, bằng cách nào thì tôi không rõ nhưng điều khiến tôi băn khoăn là vì sao ở hiện trường lại có xác chết?"

Xác chết? Có phải tên này đang nói đến 3 cái xác mà cậu đã thủ tiêu? Sao hắn biết được, cậu đã giấu kĩ lắm rồi mà.

Mà khoan, cũng chưa thể khẳng định cái xác hắn nói đến có đúng như những gì Tư Nam nghĩ hay không. Có thể chỉ là một lời bịa đặt.

"Ngài cảnh sát, tôi nghĩ ông nên nói lí một chút. Việc tôi bị bắt cóc và trốn thoát thì quả là một sự may mắn hiếm thấy, nhưng không thể tự dưng thêm thắt một chi tiết dối trá và bịa đặt được."

Viên cảnh sát rót trà rồi nâng chén uống, sau khi đặt tách trà xuống bàn, anh ta vội khẳng định:

"Tôi không thể nói bừa bãi được, làm trong nghề này không phải cứ tùy tiện mà nói ra được đâu. Tất nhiên phải có bằng chứng thì tôi mới nói được."


/Không thể nào, sao hắn có thể... vậy là cái xác là đúng ư?/


Viên cảnh sát thấy sự lúng túng của Tư Nam hiện rõ thì cảm thấy như bắt được thóp.


Thực ra vụ việc Tư Nam bị bắt cóc thì cả thành phố ai cũng biết, nhưng chưa ai từng để ý tới một chuyện rằng: thế những kẻ bắt cóc đó đang ở đâu?


Những kẻ làm việc dưới trướng của Trình Viễn đều đã bị bắt, duy chỉ có 3 tên bắt cóc đó vẫn chưa tìm thấy đâu.


Cảnh sát đã huy động lực lượng điều tra cả trong lẫn ngoài nước. Nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng đã 2 tháng rồi vẫn chưa tìm thấy tung tích bọn chúng đâu.


Cảnh sát đành bỏ dở việc truy lùng bọn chúng. Duy chỉ có một thành viên duy nhất - đó là anh Kang - nhân viên cơ quan tình báo - cũng là người đang tra hỏi Tư Nam đây. Anh ta vẫn cảm thấy một số khúc mắc trong vụ Tư Nam bị bắt cóc nên đã tiếp tục điều tra.


Sau khi dò hỏi mới biết Tư Nam bị bắt cóc tại một khu rừng. Anh Kang đã đến đó tìm kiếm dấu vết và đã thấy một con dao dính đầy máu khô nằm dưới đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK