"Này, mày muốn gì?"
"Dám đấm nhau với tao không?"
Hai tên tù nhân bắt đầu gây gổ trong nhà ăn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hai tên này luôn xích mích với nhau. Hễ đụng mặt nhau là y như rằng trừng mắt với đối phương.
Quản ngục nghe thấy có xô xát lập tức tuýt còi rút gậy baton lao đến, tách hai tên tù nhân kia ra.
Ngoài bàn, Vương Hải cùng Nhất Chí Lâm và đám đàn em của hắn đang ăn cơm.
Vương Hải luôn ngại đồ ăn dầu mỡ nên cậu chia phần gà chiên cho Nhất Chí Lâm, đương nhiên hắn ta mừng ra mặt vội cảm tạ đại ca hết mực.
Nhìn vào trận hỗn độn ở đằng trước, Vương Hải tặc lưỡi:
"Mẹ nó chứ, ăn mất cả ngon. Thôi tao đi trước đây."
"Ơ đại ca, mình đã ăn xong đâu."
"Tao bảo tao đi thôi chứ không bảo mày theo."
Thấy Nhất Chí Lâm và đám đàn em hai mắt dán chặt vào khay cơm của mình, Vương Hải hiểu ý liền đặt xuống bàn.
"Ăn đi."
"Haha... cảm ơn đại ca."
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Vương Hải tay nhét túi quần lủi thủi bước đi một mình dọc hành lang.
Toàn bộ tù nhân đều đang ở khu nhà ăn nên không có bóng ai, Vương Hải thuận lợi đi lên tầng thượng.
Ngay từ đằng xa, Vương Hải đã nghe thấy tiếng va đập của những tảng đá, tiếng thụi từ những chiếc bao cát, khóe miệng của cậu đã cong lên.
Mở cánh cửa tầng thượng ra, trước ánh mắt của cậu là một tù nhân trẻ tuổi, cậu ta không mặc áo để lộ ra thân hình vạm vỡ, hai bên lưng xô bành trướng, toàn bộ khúc cơ sau lưng như sóng cuộn cứ lên rồi hạ xuống. Bắp tay của cậu ta cũng không phải dạng vừa, từng dây gân nổi lên tạo điểm nhấn cho đôi cánh tay đầy mạnh mẽ, cơ tay cứng cáp cuộn lên.
Cảm thấy có người phía sau, cậu tù nhân hạ quả tạ đá trên tay xuống, đứng dậy vươn vai người, chỉ nghe thấy vài tiếng xương răng rắc.
Cậu xoay đầu nhìn vào người thân thuộc phía trước mà nở nụ cười vẫy chào.
"Anh Hải."
Vương Hải đáp lại bằng cái nhếch môi đầy tự hào.
"Cũng đã 2 tháng rồi nhỉ, trời gian trôi nhanh thật. Mày phát triển nhanh tới nỗi anh đây còn không nhận ra nữa."
"Haha... anh lại hay đùa."
"Không đâu, anh nói thật đấy. Ban đầu anh cứ nghĩ chú em sẽ bỏ cuộc sớm với cái thể lực đó. Nhưng anh không ngờ chú em đã chứng tỏ cho anh thấy, thay đổi cái suy nghĩ lúc đầu."
Cậu ta chính là Đông Quân, tên tù nhân 2 tháng trước đã suýt giết chết Vương Hải, sau đó van xin cậu ta dạy bảo hắn.
Giờ nhìn lại, đúng là Đông Quân đã khác đi rất là nhiều, 2 tháng cũng không phải là khoảng thời gian dài nhưng nhìn vào thể trạng bây giờ cũng đủ để hiểu cậu ta đã nỗ lực đến nhường nào.
Đông Quân đứng đối diện Vương Hải, cậu ta dù thể hình có rộng ra nhưng chiều cao thì vẫn chưa thể nhỉnh hơn chút nào, so với mấy tên tù nhân đồng trang lứa ở đây thì Đông Quân vẫn chưa thể so bằng.
“Bây giờ ra kia hít xà cho tao 20 cái.”
“Nhưng mà anh… em còn chưa được ăn trưa. Cả sang nay mới ẵm được gói xôi, với cả nay em hít xà cũng nhiều lắm rồi.”
“Tao bảo gì thì cứ làm theo, hay mày muốn từ chối.”
“Ấy không, em làm liền.” – Đông Quân ái ngại khua khua tay, chạy vội ra chiếc xà đơn.
Bụng cậu đã nhói lên cồn cào, Vương Hải có thể nghe thấy tiếng bụng cậu ta réo lên nhưng vẫn cứ mặc kệ.
Đông Quân xoa bụng rồi nhảy cẫng lên thanh xà, hai tay giữ chặt rồi bắt đầu đẩy cơ thể lên rồi hạ xuống, cứ thế liên tục liên tiếp được 10 cái, đến thứ 15 Đông Quân đã bắt đầu thở hổn hển, hai tay cậu ta rung liên hồi cho thấy việc lên cái tiếp theo quả thực bất khả thi.
Cuối cùng Đông Quân đành ngậm ngùi dừng lại ở con số 18 dù cậu có cố đến thế nào, dù hôm nay đã tập đến mệt lả, mọi loại cơ trên cơ thể đều đã nhức mỏi. Truyện Khoa Huyễn
Mọi lần Vương Hải đều sẽ quở trách, nhưng lần này cậu ta chỉ đặt tay lên vai Đông Quân rồi nhỏ nhẹ nói:
“Đông Quân, anh muốn thử sức mày, để xem trong 2 tháng qua mày đã tiến bộ như thế nào. Bây giờ đi ăn trưa đi, ăn xong nghỉ ngơi chút rồi tầm chiều ra sân sau.”
Đông Quân đang định hỏi xem anh ta đang muốn thử sức cái gì với mình thì Vương Hải đã bỏ đi trước. Đông Quân vẫn đang nghĩ lan man thì cái bụng đã réo lên lôi kéo cậu ta trở về thực tại.
“Được rồi, chắc mình phải đi lót bụng trước đã.”
…….
2 năm trước…
Tại một trường cấp 3 tại thành phố Đại Thành…
“Này, mày làm gì vậy hả? Đứng thẳng lên.”
Một cậu nam sinh tặc lưỡi khi đang cầm máy ảnh, trước mặt cậu ta là Đông Quân trong bộ đồng phục học sinh, đang đứng một chân, hai bên tay cầm hai chiếc xô nước, trên mặt cậu ta chát chít những vết thâm tím do bị bạo hành.
Một tên béo đứng cạnh tên nam sinh cầm máy ảnh, nhịn không được liền lên đá vào chân Đông Quân một cái khiến cậu nghĩ khụy xuống, xô nước cũng thế mà rơi khỏi tay cậu đổ thẳng vào quần tên béo.
“Aishhh… cái thằng khốn nạn này.”
Hắn trợn mắt nhìn liền không chần chừ túm cổ Đông Quân nhấc lên, một quyền bay thẳng vào bụng làm cậu ta phụt nước bọt ra ngoài.
Đông Quân rên rỉ dưới đất ôm khư khư bụng, cậu không thể chống trả chỉ có thể nằm chật vật mặc cho bọn chúng hành hạ.
Gã cầm máy ảnh là Trường Vĩ, hắn là tên đầu gấu của cả trường này, ai cũng phải dè chừng hắn, không dám động vào sợ vạ chuyện không đáng có.
Cũng bởi cha hắn là một ông trùm xã hội đen nắm trong tay quyền lực của cả thành phố.
Là một thiếu gia, Trường Vĩ luôn lấy quyền lực của bố mình để phô trương, kết bạn, rồi dần dần biến tướng cái thứ ấy thành sức mạnh đàn áp - điển hình là Đông Quân.
Đông Quân là học sinh mới chuyển trường không lâu, cậu còn chưa kịp thích nghi với cuộc sống ở đây thì đã trở thành mục tiêu bắt nạt cho cả đám "quyền lực" đó.
Trường Vĩ bắt ép Đông Quân nằm bò để hắn có thể ngồi lên lưng cậu, dùng chiếc máy ảnh để quay lại khoảnh khắc này.
"Này nhìn vào đây chứ Đông Quân, đây sẽ là kỉ niệm đáng nhớ của mày và bọn tao đó, khà khà..."
Sau khi đã chán chê, bọn chúng còn không quên sẽ đăng đoạn phim đầy xấu hổ này lên mạng rồi mới rời đi.
Việc Đông Quân bây giờ có thể làm là ủ rũ nằm khóc một mình, cậu có buồn bực đến đâu cũng không thể phản kháng, cũng chẳng thể tố cáo lên nhà trường vì uy quyền của gia đình Trường Vĩ là quá lớn.
Không có một ai bảo vệ, mọi người chỉ có thể đứng nhìn cậu bị chúng đem ra làm trò mua vui mà thầm nghĩ đến cái số phận đen đủi của cậu.
Còn ba mẹ cậu ư? Họ chẳng xứng làm cha làm mẹ. Một gã đàn ông luôn mê cờ bạc, rượu chè, luôn mang đứa con trai mình ra đánh đập, chửi rủa.
Một ả đàn bà qua mặt chồng đi làm khách cho mấy tên nhà giàu, kiếm tiền nhưng lại đi nuôi trai trẻ của riêng mình.
Quá khốn nạn! Thật tủi thân!
Có lẽ số phận đã an bài, nên kết thúc ở đây!
Đông Quân cố dìu thân thể mệt mỏi, lết mình về chiếc lan can ngay gần đó.
Ở đây là sân thượng, chỗ cao nhất của ngôi trường, nhìn từ trên này xuống không ớn lạnh thì cũng nổi da gà da vịt vì độ cao ngất ngưởng của nó.
Nhưng Đông Quân lại chẳng có chút cảm xúc gì bộc phát. Thứ cậu nhìn xuống chính là nơi mà cậu nghĩ mình vốn thuộc về - sự giải thoát.
Đông Quân vịn lan can, trèo qua khung sắt mà đứng bên ngoài hiên.
Trước khi chết, cậu muốn ngắm nhìn khung cảnh nơi đây lần cuối.
/Mình sẽ chết, mình không còn lí do gì để tiếp tục cuộc sống này. Thật sự mệt mỏi rồi, ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại thế này khác nào được sống mà không bằng chết. Đồ khốn nạn Trường Vĩ, tao mong cái chết của tao sẽ khiến mày ngồi tù mọt gông. Phải đấy, cứ đăng bài đi, đấy sẽ là minh chứng buộc tội mày, mày sẽ phải nếm trải.../
"Dừng lại ngay."
Một giọng nói phát ra từ phía sau, nghe như giọng phụ nữ, giọng của một nữ sinh.
"Cậu đang làm gì thế hả? Xuống đây ngay."
Nhưng Đông Quân không những không đáp lại, mà một chân một đã tiến thêm bước.
"Cậu có còn tỉnh táo không vậy hả? Bộ cậu muốn cuộc đời mình diễn ra theo cách này sao?"
"Cô thì biết cái quái gì về tôi? Thử đặt mình vào cuộc sống của tôi xem có chịu đựng được không? Tôi chịu được đến ngày hôm nay cũng là một kì tích rồi, giờ tôi không phải chịu thêm nữa."
Trong lúc Đông Quân vẫn còn đang lải nhải, cô nữ sinh kia đã kịp lôi chiếc áo đồng phục của cậu cùng với cái cơ thể đó khỏi bên bờ vực chết.
Bất ngờ không kịp phản ứng kịp nên Đông Quân đã ngã nhào xuống đất, cả thân cậu đè lên thân thể cô nữ sinh kia.
Tự tử không thành, Đông Quân liền trút hết sự giận giữ lên người cô nữ sinh kia.
"Làm cái gì thế hả? Sao lại thích đi chõ mũi vào việc của người khác thế?"
"Cút ngay ra khỏi người tôi."
Cô nữ sinh liền giáng ngay 5 ngón tay in lên mặt cậu ta, Đông Quân méo mặt vội ôm lấy má kêu đau.
"Tôi không thèm quan tâm đến cậu gì đâu, nhưng việc cậu tự sát ở đây sẽ khiến ngôi trường này bị thanh danh ô uế mất. Là con gái của hiệu trưởng, tôi không thể để việc này xảy ra."
"Cái gì? Con gái của hiệu trưởng? Cô là Huyền Mỹ."
"Phải, cậu biết tôi ư?"
"Còn phải nói, cô là người đã đứng hạng nhất ở trường này hai năm liên tiếp, tôi nghe nói năm ngoái cô còn đạt giải nhất hội 'thi sắc đẹp thanh xuân'."
"Cậu là học sinh mới chuyển đến mà cũng biết rõ ghê ha."
"Sao cô biết tôi mới chuyển đến." - Đông Quân chỉ vào mặt mình.
"Cậu không nhận ra sao? Tôi với cậu chung một lớp mà."
Đông Quân khá ngạc nhiên, cậu và con gái của hiệu trưởng lại chung một lớp, trùng hợp làm sao, người cứu cậu khỏi những cái ý định ngu ngốc cũng là cô ấy.
Nhìn cô nữ sinh với dáng vẻ ngọt ngào trước mặt, Đông Quân trong lòng có chút nhen nhói.
"Dám đấm nhau với tao không?"
Hai tên tù nhân bắt đầu gây gổ trong nhà ăn, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hai tên này luôn xích mích với nhau. Hễ đụng mặt nhau là y như rằng trừng mắt với đối phương.
Quản ngục nghe thấy có xô xát lập tức tuýt còi rút gậy baton lao đến, tách hai tên tù nhân kia ra.
Ngoài bàn, Vương Hải cùng Nhất Chí Lâm và đám đàn em của hắn đang ăn cơm.
Vương Hải luôn ngại đồ ăn dầu mỡ nên cậu chia phần gà chiên cho Nhất Chí Lâm, đương nhiên hắn ta mừng ra mặt vội cảm tạ đại ca hết mực.
Nhìn vào trận hỗn độn ở đằng trước, Vương Hải tặc lưỡi:
"Mẹ nó chứ, ăn mất cả ngon. Thôi tao đi trước đây."
"Ơ đại ca, mình đã ăn xong đâu."
"Tao bảo tao đi thôi chứ không bảo mày theo."
Thấy Nhất Chí Lâm và đám đàn em hai mắt dán chặt vào khay cơm của mình, Vương Hải hiểu ý liền đặt xuống bàn.
"Ăn đi."
"Haha... cảm ơn đại ca."
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Vương Hải tay nhét túi quần lủi thủi bước đi một mình dọc hành lang.
Toàn bộ tù nhân đều đang ở khu nhà ăn nên không có bóng ai, Vương Hải thuận lợi đi lên tầng thượng.
Ngay từ đằng xa, Vương Hải đã nghe thấy tiếng va đập của những tảng đá, tiếng thụi từ những chiếc bao cát, khóe miệng của cậu đã cong lên.
Mở cánh cửa tầng thượng ra, trước ánh mắt của cậu là một tù nhân trẻ tuổi, cậu ta không mặc áo để lộ ra thân hình vạm vỡ, hai bên lưng xô bành trướng, toàn bộ khúc cơ sau lưng như sóng cuộn cứ lên rồi hạ xuống. Bắp tay của cậu ta cũng không phải dạng vừa, từng dây gân nổi lên tạo điểm nhấn cho đôi cánh tay đầy mạnh mẽ, cơ tay cứng cáp cuộn lên.
Cảm thấy có người phía sau, cậu tù nhân hạ quả tạ đá trên tay xuống, đứng dậy vươn vai người, chỉ nghe thấy vài tiếng xương răng rắc.
Cậu xoay đầu nhìn vào người thân thuộc phía trước mà nở nụ cười vẫy chào.
"Anh Hải."
Vương Hải đáp lại bằng cái nhếch môi đầy tự hào.
"Cũng đã 2 tháng rồi nhỉ, trời gian trôi nhanh thật. Mày phát triển nhanh tới nỗi anh đây còn không nhận ra nữa."
"Haha... anh lại hay đùa."
"Không đâu, anh nói thật đấy. Ban đầu anh cứ nghĩ chú em sẽ bỏ cuộc sớm với cái thể lực đó. Nhưng anh không ngờ chú em đã chứng tỏ cho anh thấy, thay đổi cái suy nghĩ lúc đầu."
Cậu ta chính là Đông Quân, tên tù nhân 2 tháng trước đã suýt giết chết Vương Hải, sau đó van xin cậu ta dạy bảo hắn.
Giờ nhìn lại, đúng là Đông Quân đã khác đi rất là nhiều, 2 tháng cũng không phải là khoảng thời gian dài nhưng nhìn vào thể trạng bây giờ cũng đủ để hiểu cậu ta đã nỗ lực đến nhường nào.
Đông Quân đứng đối diện Vương Hải, cậu ta dù thể hình có rộng ra nhưng chiều cao thì vẫn chưa thể nhỉnh hơn chút nào, so với mấy tên tù nhân đồng trang lứa ở đây thì Đông Quân vẫn chưa thể so bằng.
“Bây giờ ra kia hít xà cho tao 20 cái.”
“Nhưng mà anh… em còn chưa được ăn trưa. Cả sang nay mới ẵm được gói xôi, với cả nay em hít xà cũng nhiều lắm rồi.”
“Tao bảo gì thì cứ làm theo, hay mày muốn từ chối.”
“Ấy không, em làm liền.” – Đông Quân ái ngại khua khua tay, chạy vội ra chiếc xà đơn.
Bụng cậu đã nhói lên cồn cào, Vương Hải có thể nghe thấy tiếng bụng cậu ta réo lên nhưng vẫn cứ mặc kệ.
Đông Quân xoa bụng rồi nhảy cẫng lên thanh xà, hai tay giữ chặt rồi bắt đầu đẩy cơ thể lên rồi hạ xuống, cứ thế liên tục liên tiếp được 10 cái, đến thứ 15 Đông Quân đã bắt đầu thở hổn hển, hai tay cậu ta rung liên hồi cho thấy việc lên cái tiếp theo quả thực bất khả thi.
Cuối cùng Đông Quân đành ngậm ngùi dừng lại ở con số 18 dù cậu có cố đến thế nào, dù hôm nay đã tập đến mệt lả, mọi loại cơ trên cơ thể đều đã nhức mỏi. Truyện Khoa Huyễn
Mọi lần Vương Hải đều sẽ quở trách, nhưng lần này cậu ta chỉ đặt tay lên vai Đông Quân rồi nhỏ nhẹ nói:
“Đông Quân, anh muốn thử sức mày, để xem trong 2 tháng qua mày đã tiến bộ như thế nào. Bây giờ đi ăn trưa đi, ăn xong nghỉ ngơi chút rồi tầm chiều ra sân sau.”
Đông Quân đang định hỏi xem anh ta đang muốn thử sức cái gì với mình thì Vương Hải đã bỏ đi trước. Đông Quân vẫn đang nghĩ lan man thì cái bụng đã réo lên lôi kéo cậu ta trở về thực tại.
“Được rồi, chắc mình phải đi lót bụng trước đã.”
…….
2 năm trước…
Tại một trường cấp 3 tại thành phố Đại Thành…
“Này, mày làm gì vậy hả? Đứng thẳng lên.”
Một cậu nam sinh tặc lưỡi khi đang cầm máy ảnh, trước mặt cậu ta là Đông Quân trong bộ đồng phục học sinh, đang đứng một chân, hai bên tay cầm hai chiếc xô nước, trên mặt cậu ta chát chít những vết thâm tím do bị bạo hành.
Một tên béo đứng cạnh tên nam sinh cầm máy ảnh, nhịn không được liền lên đá vào chân Đông Quân một cái khiến cậu nghĩ khụy xuống, xô nước cũng thế mà rơi khỏi tay cậu đổ thẳng vào quần tên béo.
“Aishhh… cái thằng khốn nạn này.”
Hắn trợn mắt nhìn liền không chần chừ túm cổ Đông Quân nhấc lên, một quyền bay thẳng vào bụng làm cậu ta phụt nước bọt ra ngoài.
Đông Quân rên rỉ dưới đất ôm khư khư bụng, cậu không thể chống trả chỉ có thể nằm chật vật mặc cho bọn chúng hành hạ.
Gã cầm máy ảnh là Trường Vĩ, hắn là tên đầu gấu của cả trường này, ai cũng phải dè chừng hắn, không dám động vào sợ vạ chuyện không đáng có.
Cũng bởi cha hắn là một ông trùm xã hội đen nắm trong tay quyền lực của cả thành phố.
Là một thiếu gia, Trường Vĩ luôn lấy quyền lực của bố mình để phô trương, kết bạn, rồi dần dần biến tướng cái thứ ấy thành sức mạnh đàn áp - điển hình là Đông Quân.
Đông Quân là học sinh mới chuyển trường không lâu, cậu còn chưa kịp thích nghi với cuộc sống ở đây thì đã trở thành mục tiêu bắt nạt cho cả đám "quyền lực" đó.
Trường Vĩ bắt ép Đông Quân nằm bò để hắn có thể ngồi lên lưng cậu, dùng chiếc máy ảnh để quay lại khoảnh khắc này.
"Này nhìn vào đây chứ Đông Quân, đây sẽ là kỉ niệm đáng nhớ của mày và bọn tao đó, khà khà..."
Sau khi đã chán chê, bọn chúng còn không quên sẽ đăng đoạn phim đầy xấu hổ này lên mạng rồi mới rời đi.
Việc Đông Quân bây giờ có thể làm là ủ rũ nằm khóc một mình, cậu có buồn bực đến đâu cũng không thể phản kháng, cũng chẳng thể tố cáo lên nhà trường vì uy quyền của gia đình Trường Vĩ là quá lớn.
Không có một ai bảo vệ, mọi người chỉ có thể đứng nhìn cậu bị chúng đem ra làm trò mua vui mà thầm nghĩ đến cái số phận đen đủi của cậu.
Còn ba mẹ cậu ư? Họ chẳng xứng làm cha làm mẹ. Một gã đàn ông luôn mê cờ bạc, rượu chè, luôn mang đứa con trai mình ra đánh đập, chửi rủa.
Một ả đàn bà qua mặt chồng đi làm khách cho mấy tên nhà giàu, kiếm tiền nhưng lại đi nuôi trai trẻ của riêng mình.
Quá khốn nạn! Thật tủi thân!
Có lẽ số phận đã an bài, nên kết thúc ở đây!
Đông Quân cố dìu thân thể mệt mỏi, lết mình về chiếc lan can ngay gần đó.
Ở đây là sân thượng, chỗ cao nhất của ngôi trường, nhìn từ trên này xuống không ớn lạnh thì cũng nổi da gà da vịt vì độ cao ngất ngưởng của nó.
Nhưng Đông Quân lại chẳng có chút cảm xúc gì bộc phát. Thứ cậu nhìn xuống chính là nơi mà cậu nghĩ mình vốn thuộc về - sự giải thoát.
Đông Quân vịn lan can, trèo qua khung sắt mà đứng bên ngoài hiên.
Trước khi chết, cậu muốn ngắm nhìn khung cảnh nơi đây lần cuối.
/Mình sẽ chết, mình không còn lí do gì để tiếp tục cuộc sống này. Thật sự mệt mỏi rồi, ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại thế này khác nào được sống mà không bằng chết. Đồ khốn nạn Trường Vĩ, tao mong cái chết của tao sẽ khiến mày ngồi tù mọt gông. Phải đấy, cứ đăng bài đi, đấy sẽ là minh chứng buộc tội mày, mày sẽ phải nếm trải.../
"Dừng lại ngay."
Một giọng nói phát ra từ phía sau, nghe như giọng phụ nữ, giọng của một nữ sinh.
"Cậu đang làm gì thế hả? Xuống đây ngay."
Nhưng Đông Quân không những không đáp lại, mà một chân một đã tiến thêm bước.
"Cậu có còn tỉnh táo không vậy hả? Bộ cậu muốn cuộc đời mình diễn ra theo cách này sao?"
"Cô thì biết cái quái gì về tôi? Thử đặt mình vào cuộc sống của tôi xem có chịu đựng được không? Tôi chịu được đến ngày hôm nay cũng là một kì tích rồi, giờ tôi không phải chịu thêm nữa."
Trong lúc Đông Quân vẫn còn đang lải nhải, cô nữ sinh kia đã kịp lôi chiếc áo đồng phục của cậu cùng với cái cơ thể đó khỏi bên bờ vực chết.
Bất ngờ không kịp phản ứng kịp nên Đông Quân đã ngã nhào xuống đất, cả thân cậu đè lên thân thể cô nữ sinh kia.
Tự tử không thành, Đông Quân liền trút hết sự giận giữ lên người cô nữ sinh kia.
"Làm cái gì thế hả? Sao lại thích đi chõ mũi vào việc của người khác thế?"
"Cút ngay ra khỏi người tôi."
Cô nữ sinh liền giáng ngay 5 ngón tay in lên mặt cậu ta, Đông Quân méo mặt vội ôm lấy má kêu đau.
"Tôi không thèm quan tâm đến cậu gì đâu, nhưng việc cậu tự sát ở đây sẽ khiến ngôi trường này bị thanh danh ô uế mất. Là con gái của hiệu trưởng, tôi không thể để việc này xảy ra."
"Cái gì? Con gái của hiệu trưởng? Cô là Huyền Mỹ."
"Phải, cậu biết tôi ư?"
"Còn phải nói, cô là người đã đứng hạng nhất ở trường này hai năm liên tiếp, tôi nghe nói năm ngoái cô còn đạt giải nhất hội 'thi sắc đẹp thanh xuân'."
"Cậu là học sinh mới chuyển đến mà cũng biết rõ ghê ha."
"Sao cô biết tôi mới chuyển đến." - Đông Quân chỉ vào mặt mình.
"Cậu không nhận ra sao? Tôi với cậu chung một lớp mà."
Đông Quân khá ngạc nhiên, cậu và con gái của hiệu trưởng lại chung một lớp, trùng hợp làm sao, người cứu cậu khỏi những cái ý định ngu ngốc cũng là cô ấy.
Nhìn cô nữ sinh với dáng vẻ ngọt ngào trước mặt, Đông Quân trong lòng có chút nhen nhói.