• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư tiên sinh là gia chủ Tư gia, còn cậu chính là bạn lữ của gia chủ Tư gia!

Sở Quân Liệt mở to hai mắt, cám giác cậu đã quá mức may mắn, đi theo Tư tiên sinh cậu như gà chó lên trời.

"Tư Bắc Thành, Tư Bắc Viễn, Tư Huyên Huyên, Tư Bắc Hâm, Tư Bắc Kỳ, năm người cháu, Tư Nhạc lão tiên sinh lập ra một quỹ ủy thác, tiền tiêu vặt mỗi tháng của mỗi người đều sẽ lấy ra từ quỹ này, mỗi tháng chỉ được lấy một lần".

(Tui cũng không biết một đứa nữa từ đâu tòi ra nữa, không phải có 4 đứa thôi à:))))

Nghe kết quả tuyên bố từ phía luật sư, anh cả tức giận đến phì cười, nhìn em trai ngồi ở hàng ghế trước, giơ tay vỗ vài cái.

Anh hai thái độ khác thường, vẫn bảo trì trầm mặc, tay chống cằm, không có ý kiến gì.

Chị ba cũng rơi vào trầm mặc, mọi người đều biết Tư lão gia bất công, nhưng không nghĩ tới ông sẽ bất công đến như vậy.

Bốn người đều là con cái của ông, nhưng trái tim của Tư lão gia không phải nghiêng sang trái hay nghiêng sang phải mà trực tiếp thiên vị tới nách rồi.

Nhìn các bậc trưởng bối trầm mặc, mấy đứa cháu cũng phát giác cách làm của ông nội làm cha mẹ chúng không vừa lòng.

Tài sản kế thừa của Tư Vân Thiên và Tư Vân Địch đổi ra tiền mặt mỗi người có lẽ không đến một ngàn vạn (~ 35.000.000.000 VNĐ), của Tư Y Y nhiều hơn một chút, có lẽ cũng khoảng 2500 vạn (~ 87.500.000.000 VNĐ).

Nhưng những trang sức châu báu đó là do mẹ của bọn họ để lại, trừ bỏ trang sức đi, mấy bất động sản cùng cửa hàng kia nhiều nhất cũng chỉ đáng 500 vạn (~ 17.500.000.000 VNĐ).

Những tài sản giá trị nhất đều thuộc về một người, tương đương với miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mà Tư lão gia trực tiếp bưng miếng bánh đó cho con trai út, những thứ để lại cho những người còn lại chỉ là cặn bã.

Hiện trường còn có người bên dòng phụ Tư gia, mấy người đều chịu đựng tức giận, tận lực bảo trì im lặng.

"Trách không được Tư lão gia lại nói như vậy, còn ba lần bốn lượt nhắc nhở chúng ta". Chị dâu hạ giọng nhìn anh cả, ánh mắt u oán.

"Anh nhìn xem, không phải lúc trước tôi nói đúng sao, anh còn nói tôi bụng dạ hẹp hòi, muốn quá nhiều".

Anh cả chịu đựng bất mãn, thấp giọng nhắc nhở vợ mình, "Đừng nói nữa".

Chị dâu trừng mắt nhìn chồng mình một cái, nghiêng người không muốn cùng anh cả nói chuyện.

Nghe được kết quả phân chia như vậy, mấy người dòng phụ bên kia còn đang chờ chê cười, lại phát hiện mấy đứa con bên dòng chính đều nhẫn nại, lời còn chưa nói tới hai câu, cũng không nháo ra chuyện gì.

Tài sản của Tư lão gia vốn dĩ không phân cho dòng phụ bên này, nhìn Tư lão gia phân chia tài sản cho con cái của ông như vậy, mấy người dòng phụ cũng không đặt quá nhiều hy vọng, họ vốn chỉ chờ xem cuối cùng ai sẽ là người nắm quyền tại Tư gia, lúc đó có thể đến nói vài câu tốt đẹp, biết đâu sau này có thể tranh thủ được vài chỗ tốt.

Mắt thấy Tư lão gia cho dù đã phân chia một cách bất công như vậy cũng không gây nên được chút sóng gió nào với mấy anh em nhà họ Tư, mấy người dòng phụ nhìn nam nhân ngồi ở hàng ghế đầu, sôi nổi tiến lên, trên mặt còn mang theo vài phần nịnh nọt lấy lòng.

Mấy người bên dòng phụ vây quanh một người lớn tuổi nhất chính là lão thái thái cùng nhau tiến lên, Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn thoáng qua, như cũ vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, cũng không có ý định đứng lên.

Lão thái thái kia là chị họ của Tư lão gia, năm nay cũng 80 tuổi, răng đã rụng hết, giờ răng trong miệng chỉ toàn răng giả, nhưng vẫn có thể nói chuyện lưu loát, mấy chuyện bàn tán trong ngoài Tư gia phần lớn đều từ bà mà ra.



Công việc mà mấy đứa con của lão thái thái làm cũng là do bên Tư lão gia hỗ trợ giải quyết, con trai cả của bà tính tình tranh đua, có chút dã tâm cùng năng lực, nhờ có Tư gia hỗ trợ mà thành lập được một công ty nhỏ, quản lý mười mấy cửa hàng thuốc bán lẻ.

Có lẽ là do quen được cung cấp, lão thái thái có chút vênh váo tự đắc, năm đó khi Tư Y Y muốn ly hôn, bà ta thế nhưng hai tay chống nạnh, mang theo mấy chị em già đến tận cửa khuyên nhủ Tư Y Y, lấy thân phận người từng trải, từng câu từng câu khuyên nhủ, nào là "Vì tốt cho cô", nào là "Vì tốt cho con cái", "Ninh hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn", khuyên cô nên nén giận, cho chồng cô thêm một cơ hội nữa.

Khuyên đến tận khi cô tủi hờn mà khóc nức nở, Tư Bắc Hâm khi ấy còn chưa sửa họ thấy mẹ bị bắt nạt, liền cầm cây chà bồn cầu đem mấy bà lão đuổi đi.

Lão thái thái bị chịu thiệt, quay đầu liền khóc lóc kể lể với Tư lão gia, nói nếu không phải bà nghĩ cho tương lai sau này của Tư Y Y thì căn bản cũng chẳng muốn nhiều lời, nhưng cô đây là con cháu Tư gia nên mới đến khuyên nhủ, thế nhưng lại bị đứa trẻ hư nhà Tư Y Y cầm gậy đuổi về.

Tư lão gia nghe xong thì cười thành tiếng, nói lời dịu dàng cảnh báo bà đừng quản chuyện của bọn nhỏ quá nhiều, chuyện của dòng chính bên này người chị họ như bà cũng đừng nhúng tay vào.

Sau đó liền gọi Tư Y Y và Tư Bắc Hâm tới, nhìn cháu ngoại kiêu ngạo khó thuần, Tư lão gia nói con gái cứ yên tâm mà ly hôn, tranh thủ giành lại quyền nuôi con, chỉ cần tòa đem con để cho Tư Y Y nuôi dưỡng, ông sẽ ngay lập tức giúp cháu ngoại sửa họ, để nó trở thành người Tư gia.

Mấy người Tư Vân Thiên nghe được tin tức lão thái thái lo chuyện bao đồng, mấy anh em liền cùng nhau thương lượng vài câu, rốt cuộc đến ngày mừng thọ của bà quyết định không đưa đến bất cứ lễ vật gì.

Lão thái thái thấy hành động của mình không những không lấy được sự thương cảm của Tư lão gia mà ngược lại còn khiến hảo cảm của mấy đứa nhóc nhà Tư gia đối với bà giảm xuống thì vội vã muốn khôi phục lại quan hệ của hai nhà vì sợ ảnh hưởng tới sinh ý của con cái nhà mình.

Ở trong sách, mấy tiểu bối bên Tư gia không có ai coi trọng Sở Quân Liệt, sau khi nghe lời đề nghị của Yến gia, lão thái thái vẫn luôn miệng đồng ý, tích cực mai mối cháu trai cùng độ tuổi với Sở Quân Liệt để cậu về làm rể.

Vừa đưa ra quyết định này, mấy người dòng phụ xác thật cũng nhận được nhiều chỗ tốt, rốt cuộc cũng không để con cái của mình phải chịu tội, Tư Vân Thiên liền tặng cho cháu trai của lão thái thái một chiếc xe không tồi, Tư Vân Địch cũng biểu hiện tâm ý, Tư Y Y tuy rằng không thích bà ta nhưng cũng là vì con cái của mình mà đưa chút lễ vật tượng trưng, coi như quan hệ cũng có chút hòa hoãn.

Tư Vân Dịch lúc ấy vì đắc tội với bên Lý gia mà sau khi tuyên bố về hưu liền dành thời gian dài chuẩn bị cho việc ra ngoài du lịch, anh cũng không chú ý hôn sự giữa Yến gia cùng mấy đứa cháu, càng không để ý đến chuyện xảy ra bên dòng phụ.

Lão thái thái lúc này đối với mối hôn sự này là vô cùng vừa lòng, Sở Quân Liệt tuy rằng vừa ngốc vừa quê nhưng cũng may cậu có sức lao động, còn giúp bọn họ được Tư gia coi trọng hơn hai phần, sinh ý của phòng thuốc cũng tăng lên không ít, vậy nên mấy người dòng phụ đối xử với Sở Quân Liệt cũng không quá đáng, chỉ là đem cậu như người hầu mà sai bảo.

(Là không quá đáng dữ chưa:)))

Nhưng đến một năm sau, Tư lão gia vừa ly thế, mấy người bên dòng chính vội vội vàng vàng chuẩn bị tang sự, sau khi gải quyết xong việc của Tư lão gia cũng không rảnh bận tâm chuyện khác.

Lão thái thái thấy dòng phụ vì Tư gia mà làm bao nhiêu việc nhưng Tư lão gia lúc rời đi cũng không để lại cho bọn họ dù chỉ là một chút, thỉnh cầu của con trai bà về việc muốn mở rộng phòng thuốc cũng bị bác bỏ liền đem mọi bực bội trút lên người Sở Quân Liệt, động một chút là đánh chửi, có lúc còn mắng cả Tư gia vào.

Nói là vì Tư gia mà bọn họ nguyện ý xử lý rác rưởi, hiện tại dòng chính thì ăn thịt còn bọn họ ăn canh, thường xuyên mắng chửi Sở Quân Liệt trước mặt mọi người là đồ vô dụng, dùng gậy trong tay đánh lên người cậu, hoàn toàn quên mất chỗ tốt năm đó được Tư gia cấp cho vì việc này.

Địa vị của lão thái thái ở dòng phụ vốn cao vậy nên Sở Quân Liệt lúc trước so với người hầu còn chẳng bằng nay lại càng thấp hơn.

Trong sách Tư gia bị Sở Quân Liệt làm cho tan cửa nát nhà, một trong những nguyên nhân lớn nhất phải kể tới những nhục mạ mà lão thái thái và mấy người bên dòng phụ gây ra, hiện nay bà ta lại cùng mấy người họ hàng vây quanh trước mặt Tư Vân Dịch, cười đến hiền từ.

"Vân Dịch à, ngày nhỏ cô còn bế cháu suốt đó..."

Mày Tư Vân Dịch nhẹ nâng, ánh mắt hờ hững, tay nhẹ đặt lên tay vịn, "Cháu với cô không thân".

Lão thái thái ngẩn người, cho rằng Tư Vân Dịch vẫn để ý chuyện năm xưa bà đi khuyên bảo Tư Y Y, giương mắt nhìn về phía Tư Y Y, làm bộ cố hết sức chống gậy tiến lên, cười nhìn Tư Bắc Hâm.

"Ai nha, đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi sao, trước kia hung dữ như vậy, vẫn là ông ngoại cháu tốt bụng giúp cháu đến Tư gia, nhìn cháu bây giờ có vẻ tốt hơn nhiều so với trước kia rồi".

Tư Bắc Hâm một tay che trước người mẹ mình, lạnh mặt nhìn bà lão trước mắt.

Năm đó bà ta dẫn một đám người tới, làm cho mẹ nó đau lòng hồi lâu.

"Chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại nếu em họ đã công bố di chúc, ta khẳng định cũng chẳng sống được bao lâu nữa". Lão thái thái chống gậy thở dài một tiếng, thấy Tư Y Y quay đầu không thèm nhìn mình, bà ta lại quay đầu nhìn người đứng đầu Tư gia hiện tại.

"Chung quy cũng già rồi, Tư gia về sau vẫn cần phải dựa vào mấy người trẻ tuổi". Lão thái thái đi tới trước mặt Tư Vân Dịch, nhìn Sở Quân Liệt bên cạnh Tư Vân Dịch, thanh âm toàn là sự tiếc hận.

"Vân Dịch à, chuyện hôn sự với Yến gia lúc ấy cũng khiến cháu chịu nhiều ủy khuất rồi, cháu cứ đem đứa nhỏ này giao cho cô đi, cháu trai của cô tuổi tác so với đứa nhỏ Yến gia này cũng không sai biệt lắm, nếu có thể ở bên nhau cũng coi như là không tệ".

(Chê nha)

Lão thái thái nhìn về phía cháu trai đứng bên cạnh, thằng nhóc lập tức hiểu ý mà tiến lên một bước.

Sở Quân Liệt không kịp phòng ngừa mà bị điểm tên, nhìn lão thái thái trước mắt, lại nhìn thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh bà ta, lập tức nhớ lại lúc không ai nguyện ý muốn cậu khi hai vợ chồng Yến gia đẩy cậu đi ở rể.

Bọn họ muốn làm cái gì?

Thấy Tư tiên sinh trở thành gia chủ liền muốn khuyên anh đẩy cậu đi sao?



Sở Quân Liệt theo bản năng mà dịch thân thể lại gần người bên cạnh, bất an giương mắt, cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Tư tiên sinh.

"Vân Dịch, giờ cháu là người đứng đầu ở Tư gia, em họ lại để lại cho cháu nhiều tài sản như vậy, đến lúc cháu đại biểu cho Tư gia mà ra mặt, bên người cùng cần phải có nhân tài giúp đỡ đúng chứ!". Trên mặt lão thái thái đầy tươi cười, cảm thấy mình đang thể hiện ra thiện ý tốt nhất.

Con trai cả Yến gia vốn không xứng với Tư Vân Dịch, hiện tại Tư Vân Dịch đã là gia chủ Tư gia, hai người lại càng như trời với đất.

Lão thái thái lúc trước ở lễ đính hôn có nhìn Sở Quân Liệt vài lần, bà biết rõ người này trước khi đi theo Tư Vân Dịch là cái dạng gì, hiện tại dù đã thay đổi chút ít nhưng cũng vẫn là người xuất thân từ vùng nông thôn, thân phận bối cảnh của hai người khác nhau đến vậy, nói không chừng bình thường còn chẳng nói với nhau được câu nào.

Tư Vân Dịch là người thanh cao, mặc dù hai người không thích hợp nhưng anh cũng sẽ không chủ động mở miệng ra nói rằng ghét bỏ hay muốn cậu rời đi.

Nhưng nếu những lời này được nói ra từ miệng người khác, hiệu quả sẽ không giống nhau, huống chi hiện giờ Tư gia và Yến gia đã không còn lui tới, sinh ý trước đây đều đã xóa bỏ, lão thái thái nhìn ra, Tư Vân Dịch vốn muốn cùng người này đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi.

Hiện giờ chỉ cần có người thúc đẩy một chút.

Tư Y Y nghe xong những lời này thì cười lạnh một tiếng.

Lúc trước còn mang theo một đám người, nói cái gì mà "Ninh hủy mười tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn", hiện nay lại nói cái gì thế kia.

Nghĩ tới hôn sự với Yến gia, người bên cạnh Tư Vân Dịch hiện tại xác thực có chút không xứng, Tư Y Y nhìn về phía hàng ghế trước, chỉ thấy Sở Quân Liệt khẩn trương nhìn người bên cạnh, giống như đang nỗ lực bảo trì trấn định, nhưng trong mắt lại không che giấu được hoảng loạn.

Sở Quân Liệt cưỡng chế hận ý đối với lão thái thái trước mắt, ánh mắt dừng trên người người ngồi bên cạnh, giống như chó lớn vẫy đuôi lấy lòng.

Cậu càng ngày càng không xứng với Tư tiên sinh, còn khiến anh gặp phải nhiều phiền toái, nhưng cậu sẽ nghe lời anh, sẽ nỗ lực học thật nhiều phương pháp lấy lòng Tư tiên sinh, sẽ còn ngoan hơn.

Đừng không cần em.

Đừng bỏ rơi em.

Nhìn Sở Quân Liệt bất an, lão thái thái biết mình đã đoán đúng rồi, đang muốn đắc ý mở miệng, lại thấy Tư Vân Dịch chậm rãi giơ tay lên, đem tay nhẹ nhàng đặt lên tay người bên cạnh, giống như là trấn an mà nhẹ vỗ, ánh mắt vẫn như thường.

Sở Quân Liệt nháy mắt an tĩnh lại, thấp mắt nhìn bàn tay đang đặt lên tay cậu, vô cùng vui sướng, cả người như được rót vào dòng nước, mang theo độ ấm của con người, bất an cùng nôn nóng trong nháy mắt được se dịu, khiến trái tim cậu ấm áp và dễ chịu hơn.

"Cô đã hơn 80 tuổi rồi mà một chút cảm giác giới hạn cũng không cảm nhận được sao". Ánh mắt sau kính của Tư Vân Dịch hờ hững, "Nếu tùy ý can thiệp vào cuộc sống của người khác có thể khiến cô thỏa mãn, vậy sao không nằm luôn xuống gầm giường nhà người ta đi, có thể nghe được càng rõ ràng hơn đấy".

Lão thái thái bị những lời này làm cho sững sờ, Sở Quân Liệt nghe vậy thì tươi cười, quang minh chính đại ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn về phía bà già trước mặt.

Mấy người Tư Vân Thiên nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên.

Tư Vân Dịch đối với người già thái độ vẫn luôn hòa thuận, không quan tâm đối phương dù có ngôn ngữ quá khích hay hành vi quá phận, từ trước đến nay anh thường chỉ bảo trì trầm mặc, lời nói mang theo tính chất nhục mạ như vậy, mấy người vẫn là lần đầu nghe được từ miệng Tư Vân Dịch nói ra.

"Vân Dịch à, cô là trưởng bối của cháu, những lời cô nói cũng là có ý tốt, sao cháu có thể nói như vậy". Lão thái thái vô cũng đau đớn, còn bảo bà đi nằm dưới gầm giường? Đây là có ý gì?

"Có phải ý tốt hay không, trong lòng cô tự rõ, nếu cô thích khuyên người khác như vậy, vậy cháu cũng khuyên cô một câu". Tư Vân Dịch ánh mắt lạnh lùng, ngước mắt nhìn nhìn vào đôi mắt có chút tránh né của lão thái thái.

"Bớt lo chuyện người khác mới có thể sống lâu".

Ngữ điệu lạnh băng nghe lạnh cả sống lưng, lão thái thái theo bản năng lui về phía sau, một tay ôm ngực, biểu tình có chút thống khổ.

"Ai u, tim tôi!" Lão thái thái mặt đầy khó chịu, giả bộ cũng thật sự giống.

"Bà nội!" Cháu trai bên cạnh bà ngay lập tức tiến lên, quan tâm đỡ bà nội mình, sốt ruột nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Chú họ, sao chú có thể nói như vậy?"

"Tôi không những nói như vậy". Tư Vân Dịch tựa lưng lên ghế, chân nhẹ vắt chéo qua, đạm nhiên mở miệng, "Tôi còn có thể lấy công ty của ba cậu cho người khác quản lý".

Lão thái thái vừa nghe vậy, động tác diễn kịch có chút dừng, hô hấp cũng hơi hoãn xuống.

Sở Quân Liệt nhìn hết thảy màn kịch trước mắt, cố nén khóe miệng giương lên, cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên mu bàn tay mình, ngón tay thon dài trắng nõn, hai tai đỏ lên, trộm đem tay mình lật lại, cẩn thận đem ngón đan vào khe hở mấy ngón tay Tư tiên sinh sau đó nắm lấy.

"Vừa rồi có chút tức ngực" lão thái thái ôm ngực, nhìn ánh mắt giả bộ trấn định của con trai mình, lại nhìn Tư Vân Dịch trước mắt, nỗ lực cười một cái.

"Hiện tại tốt hơn rồi".



"Ha". Tư Bắc Hâm ngồi phía sau cười ra tiếng, đối với bà không che giấu chút trào phúng nào.

Lão thái thái cùng mấy người bên dòng phụ giả bộ không nghe thấy tiếng cười, con trai cả của bà tiến lên, đem bà đẩy ra phía sau, đứng trước mặt Tư Vân Dịch.

"Thật không phải với cậu rồi, thân thể của mẹ tôi không tốt lắm, đầu óc cũng không được tỉnh táo, lời vừa rồi cậu cứ cho như hồ ngôn loạn ngữ đi, ngàn vạn lần đứng để ý làm gì".

Con trai của lão thái thái trên mặt cười cười, "Chúc mừng cậu trở thành người đứng đầu Tư gia, chúng ta hiện tại có được những thứ này đều là do ba cậu thiện tâm, chúng tôi sau này đều sẽ nghe theo sắp xếp của cậu".

Con trai lão thái thái cũng không dám nhiều lời, mang theo người dòng phụ vội vàng dìu lão thái thái rời khỏi nhà cũ Tư gia.

Người không liên quan đã rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại người thuộc dòng chính Tư gia lấy ví dụ của mấy người lúc trước, trong lúc nhất thời anh nhìn tôi, tôi nhìn anh thế nhưng không ai dám mở miệng nói câu nào.

Tư Vân Dịch đứng lên nhìn về phía anh chị phía sau cùng với mấy đứa cháu.

Sở Quân Liệt trộm nắm tay Tư Vân Dịch, cũng cùng đứng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ở trước mặt bao nhiêu người, để lộ ra hai bàn tay đang đan vào nhau.

"Em biết mọi người không hài lòng với sắp xếp của ba", Tư Vân Dịch nhìn anh chị của mình "Nhưng ba hẳn có suy tính của riêng mình, hôm nay em sẽ trở về chuẩn bị một ít văn kiện, ngày mai chúng ta quay lại nơi này nói chuyện đàng hoàng".

"Ba có thể suy tính cái gì?". Chị dâu cúi đầu hạ giọng, trong lòng tràn ngập ủy khuất cùng bất mãn.

Chính mình cùng chồng làm nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một chút, ai có thể cảm thấy thoải mái chứ.

Đây là bất công! Thật sự bất công!

Anh cả cũng không ngăn cản vợ mình oán giận, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn vào em trai của mình, bất mãn trong mắt cũng hiện rõ ra.

Hiện tại không có người ngoài ở đây, anh hai cũng nhịn không được mà mở miệng "Ba đã đem toàn bộ sản nghiệp đều giao cho chú, giống như trước nay bọn anh không vì Tư gia mà xuất lực vậy. Vậy ngày mai còn đến để làm gì, chú cũng sẽ chia tài sản cho bọn anh sao?"

Chị ba không nói gì, chỉ là lảng tránh ánh mắt của Tư Vân Dịch.


Quá không công bằng, không ai có thể thông suốt chuyện này.


Tư Vân Dịch nhìn anh chị trước mắt im lặng một lát sau đó chậm rãi mở miệng "Ba đã suy xét đến việc ba người thật sự không thích hợp để kế thừa Tư gia, ba cũng không nhìn thấy được bộ dáng tương lai của cháu trai cháu gái".


Lời nói vừa dứt, mọi người đều đồng thời nhìn về phía Tư Vân Dịch.


Tư Vân Dịch chậm rãi nắm tay Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt có chút bất an nhìn qua, chỉ thấy người bên cạnh bình tĩnh mở miệng nói tiếp "Ba cũng là nghĩ đến em cũng Sở Quân Liệt cả đời này sẽ không có con".


Lời này vừa nói ra mọi người đều sửng sốt, nháy mắt giống như bị điểm huyệt.


Sở Quân Liệt không nghe được rõ ràng, trong đầu óc cãi cọ ồn ào, chỉ còn lại duy nhất một từ "Đời này".


Tư tiên sinh muốn cùng cậu trải qua cả đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK