• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bằng hữu, bằng hữu nào vậy?

Ánh mắt Sở Quân Liệt trở nên cảnh giác, đôi mắt giật giật, nhưng khi quay đầu lại, trên mặt lại phục hồi tươi cười.

"Tư tiên sinh, em không ngại đâu".

Tư Vân Dịch gật gật đầu, đứng dậy đi về phòng ngủ, ánh mắt Sở Quân Liệt gắt gao nhìn theo, thẳng đến hi cửa phòng đóng lại.

Sở Quân Liệt dùng sức lau bàn ăn, không ngừng tưởng tượng người có thể cùng Tư tiên sinh làm bằng hữu là dạng người như thế nào.

Lúc trước khi cậu còn làm việc ở siêu thị, ông khách quen kia đã nói qua, người thích Tư tiên sinh, nếp xếp thành hàng có thể kéo dài từ Cảng Thành tới tận Paris, nhưng vấn đề là Tư tiên sinh khi đó không có ý định kết hôn.

Hiện tại rất nhiều người đã biết cậu cùng Tư tiên sinh đã đính hôn, bọn họ có thể sẽ nhiều thêm một chút tâm tư, có phải bọn họ muốn cướp Tư tiên sinh đi hay không?

Nhưng vị bằng hữu này, cũng có khả năng chỉ là đơn thuần là bạn bè, giống như cậu và ông chủ Thường vậy.

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm bàn ăn đã được cậu lau đến sáng bóng, lại nhìn về phía cửa phòng Tư tiên sinh, trong lòng nổi lên chút bất an, Sở Quân Liệt giơ tay ấn ấn ngực, không biết nỗi bất an này là từ đâu đến, cũng không biết phải làm sao để bình ổn lại tâm trạng, cậu thật muốn thế giới của Tư tiên sinh chỉ có một mình cậu.

Ngày đầu tiên đi làm, Sở Quân Liệt mặc lên đồng phục, áo somi màu đỏ rượu vang, áo khoác tây trang màu đen, bên dưới mặc một chiếc quần đen dài, còn có thêm một đôi giày da đen.

Sở Quân Liệt mang theo thẻ công tác, cùng với mấy đồng nghiệp đã được huấn luyện cùng nhau trong mấy ngày qua và mấy nhân viên cũ kiểm tra trang phục cùng ngoại hình của các nhân viên ngày hôm nay, theo như nội dung huấn luyện, Sở Quân Liệt chuẩn bị tốt dụng cụ ăn uống, đem khu vực cậu phụ trách dọn dẹp tới sạch sẽ, sau đó đứng ở khu vực quy định, chờ đợi nghênh đón khách hàng.

Chí phí bình quân của nhà hàng rất cao, sáng sớm khách hàng lại không có nhiều, Sở Quân Liệt trộm để ý vài vị khách hàng, cẩn thận quan sát bọn họ.

Trong nhà hàng tổng cộng có ba vị khách, bọn họ đều đang đợi người, một là mỹ nữ mặc một thân váy đen cùng trang sức tinh xảo, nhìn túi xách được đặt ở một bên cũng biết nó cỡ nào xa xỉ.

Một là nam nhân trẻ tuổi, một thân tây trang cao cấp, cách ăn nói lễ phép, khuôn mặt thanh tú, nhìn đồng hồ trên tay cũng biết hắn vừa có tiền lại vừa văn hóa, nam nhân trẻ tuổi nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn ra phía bên ngoài cửa hàng, ánh mắt có chút mong chờ, tựa như có chút sốt ruột.

Người còn lại là một lão thái thái tóc trắng mặc một bộ quần áo màu xám, chỉ gọi duy nhất một tách trà, thoại nhìn rất nhàn nhã.

Sở Quân Liệt đem mục tiêu định ở trên hai vị khách nam nữ kia, bọn họ rõ ràng đã để tâm mà trang điểm kỹ càng, tuổi so với Tư tiên sinh cũng không quá khác biệt, mỹ nữ kia trên tay có đeo nhẫn, khả năng cao là hoa đã có chủ, Sở Quân Liệt thu nhỏ lại mục tiêu, nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi hồi lâu, thi thoảng chú ý tình hình bên ngoài, xem Tư tiên sinh có tới hay không.

Sở Quân Liệt nhịn không được mà thấp thỏm, rõ ràng cậu tốt nhất không nên bại lộ, nếu để bằng hữu của Tư tiên sinh biết cậu làm việc ở nhà hàng, khẳng định sẽ khiến Tư tiên sinh mất mặt.

"Tiểu tử". Lão thái thái duỗi tay, "Thêm trà".

Sở Quân Liệt lập tức quay đầu lại, bưng lên chén trà của bà, thêm vào nước trà, sau đó đặt xuống bàn.

Sở Quân Liệt cúi người vừa buông chén trà, cái mũi vừa động, liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn người mà cậu vẫn luôn nghĩ đến, mặc một thân tây trang, dáng người cao cao, hướng về phía cậu mà đi tới.

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch đi qua mỹ nữ váy đen, đi qua nam nhân trẻ tuổi, đi đến trước mặt cậu, ánh mắt lướt qua, ở trước mặt lão thái thái, gật gật đầu chào hỏi.

Ánh mắt của Tư tiên sinh tựa như lông chim, Sở Quân Liệt cảm giác trên mặt hơi ngứa, như là bị ôn nhu nhẹ nhàng lướt qua.

Sở Quân Liệt đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt một hồi, chỉ thấy ở nam nhân trẻ tuổi kia thế nhưng quay đầu nhìn chằm chằm Tư tiên sinh, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.

Sở Quân Liệt nhìn về phía nam nhân kia, sắc mặt trầm xuống, nam nhân trẻ tuổi kia vừa nhìn tới ánh mắt đen trầm của người phục vụ, phối hợp với thân hình cao lớn cũng khí thế bức nhân kia, theo bản năng mà quay đầu, không dám tiếp tục nhìn qua.

"A, Tiểu Tư, trước khi cậu tới" Lão thái thái vẻ mặt hiền lành tươi cười, "Tôi còn muốn uống thêm chút trà, cũng tranh thủ ngắm mấy chàng trai đẹp một lúc".

Nghe được âm thanh của lão thái thái, Sở Quân Liệt mới từ cái liếc mắt của Tư tiên sinh bừng tỉnh, hóa ra bằng hữu của Tư tiên sinh chính là lão thái thái này, đáy lòng kinh ngạc, lại nhìn không được mà trộm vui mừng.

"Ôn chủ nhiệm". Tư Vân Dịch khẽ cười, ngồi phía đối diện với lão thái thái, "Đã lâu không gặp".

"Ôn chủ nhiệm gì chứ, gọi dì Ôn". Lão thái thái cười cười xua tay, "Cậu nhìn cậu xem, tuổi không lớn, ăn nói sao lại như ông lão vậy".

Ánh mắt Tư Vân Dịch phía sau mắt kính hạ xuống, ôn hòa nhìn Sở Quân Liệt đnag đứng bên cạnh.

"Sở Quân Liệt thấy thế, lập tức cúi người, đem thực đơn cứng nhắc đặt xuống trước mặt lão thái thái.

"Thưa bà, đây là thực đơn của nhà hàng chúng tôi, ngài muốn gọi thêm món nào ạ?"

Lão thái thái cúi đầu nhìn thực đơn, gọi hia phần đồ ăn, tiếp theo cứng nhắc đưa cho Tư Vân Dịch, Sở Quân Liệt thấy thế lập tức đứng sau lưng Tư Vân Dịch, trên mặt không giấy được tươi cười.

"Tiên sinh, ngài muốn gọi món gì ạ?"

Đầu ngón tay Tư Vân Dịch lướt trên thực đơn, gọi thêm món, đem quyển thực đơn đóng lại, "Thêm một ly hồng trà hương thảo".

Đôi tay Sở Quân Liệt tiếp nhận lấy thực đơn, nhìn người trước mặt, ghi lại những đồ ăn hai người đã đặt, lại nhìn Tư tiên sinh gật đầu một cái, cầm thực đơn cao hứng mà vào bếp.

"Tiểu Tư, mị lực so với năm đó không giảm nha". Lão thái thái nâng chén trà, không nhịn được cười, "Vừa rồi còn mê hoặc được hai tiểu tử, năm đó tuy rằng cậu không làm cùng khoa với tôi nhưng chuyện xưa của cậu thì tôi nghe được không ít đâu".

Tư Vân Dịch lễ phép mỉm cười, "Con gái dì cùng cháu gái hiện tại tốt chứ?"

"Cậu vẫn còn nhớ chúng nó sao?" Lão thái thái vừa nghe, cười tươi như hoa, "Mấy đứa chúng nó hiện tại tốt đến không thể tốt hơn được, mấy hôm trước còn cùng nhau chụp ảnh chân dung".

Lão thái thái lấy ra di động của mình, mở ra ảnh chụp, đặt trước mặt Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch cúi đầu, nhìn nữ nhân mặt đầy tươi cười, được bé gái hôn vào gương mặt trong màn hình, hai người cùng mặc Hán phục, bé gái trong tay cầm thêm một cái đèn con thỏ, trên mặt vẫn còn mang theo nét mũm mĩm của trẻ con.

"Con gái tôi không lâu trước có nhắc tới cậu, nói nếu năm đó không phải do cậu kịp thời phát hiện, nó chỉ sợ sẽ phải hối hận". Lão thái thái lướt album ảnh, cho Tư Vân Dịch xem mấy bức hình.

"Tiểu Tư, cậu đúng thật là lợi hại, lúc ấy vào lễ khánh thành bệnh viện, cậu ngồi cạnh tôi, cậu chỉ là nghe được tôi cùng con gái gọi điện, liền phán đoán được tình huống của nó". Lão thái thái nhớ tới sự tình năm đó, trong mắt cũng mang theo vài phần khiếp sợ.

"May mà có cậu thông qua điện thoại giúp nó bình ổn lại, chúng ta cũng kịp thời đuổi tới, nếu không nó cùng với đứa bé, chỉ sợ là..."

Ánh mắt Tư Vân Dịch ngừng trên bức hình hai mẹ con thân mật một lát, đưa lại điện thoại cho lão thái thái, âm điệu nhẹ nhàng.

"Sinh dục đối với nữ nhân mà nói, chính là một sự thống khổ, sau khi sinh dễ bị kích thích, nội tiết cùng công năng thần kinh bị mất cân đối, hơn nữa còn bị hoàn cảnh kích thích, tạo áp lực, sẽ làm người bệnh sinh ra chứng trầm cảm sau sinh, làm ra những hành vi tự tổn hại bản thân, con gái dì cũng là người bị hại".

"Là tôi không làm tốt chức trách của người mẹ". Lão thái thái thở dài, thu hồi di động, lại thấy người phục vụ bưng thức ăn tới, thu lại biểu tình.

"Hồng trà thảo mộc của ngài". Sở Quân Liệt đem chén trà đặt trước mặt Tư Vân Dịch, mặt mang tươi cười, "Tôi có thêm cho ngài chút mật ong, hy vọng ngài sẽ thích".

"Cảm ơn" Tư Vân Dịch nâng lên chén trà, nhẹ nhấp một ngụm.

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch uống hồng trà, vui vui vẻ vẻ cầm khay xoay người, lại lần nữa tiến vào phòng bếp.

"Không nói tới những chuyện đó nữa, nói chuyện của cậu đi". Lão thái thái uống chén trà của mình, ánh mắt nhạy bén nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Tôi đến Mỹ tham gia nghiên cứu học thuật, trở về liền nghe tin tiểu tử cậu đính hôn rồi!".

"Thật xin lỗi, trước không có nói qua với dì" Tư Vân Dịch buông chén trà trong tay, "Là sự việc đột ngột phát sinh".

"Tôi sau khi trở về, hơn nửa những người ở bệnh viện đều nói về chuyện này". Lão thái thái mặt lộ vẻ ưu sắc, "Hai chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, cậu dù có khó xử cũng nên nói cho tôi, tôi dù thế nào cũng sẽ giúp đỡ cậu".

"Không có khó xử" Tư Vân Dịch đạm nhiên đáp lại.

"Làm phiền một chút!"

Bên cạnh lần nữa truyền đến âm thanh, Tư Vân Dịch nhìn sang phía bên cạnh, nhìn Sở Quân Liệt đã quay lại, bưng theo một đĩa salad.

"Đây là salad rau quả hải sản, hy vọng hai vị sẽ thích".

"Cảm ơn, cảm ơn". Lão thái thái có chút ngạc nhiên, nhìn người phục vụ trước mặt nội tâm phát ra sự vui vẻ, hảo cảm liền tăng gấp bội.

Nhìn người phục vụ rời đi, lão thái thái nếm thử salad, cười tủm tỉm nhìn về phía Tư Vân Dịch phía đối diện, ánh mắt mang theo trêu chọc.

"Tiểu Tư, tôi nói người phục vụ kia thích cậu, cậu có tin không?"

Tư Vân Dịch tay cầm tách trà hơi dừng, con ngươi hạ xuống, đối với lão thái thái mỉm cười một cái.

"Đừng không tin, cậu xem nơi này nhiều bàn như vậy, có bàn nào được tặng salad, lại nhìn ánh mắt cậu trai kia nhìn cậu, giống như muốn dính chặt lên người vậy, một chút cũng không thể nói là trong sạch".

Lão thái thái nếm hai thìa salad, gật đầu thỏa mãn.

"Đúng rồi, về chuyện vừa nói". Lão thái thái hồi tưởng một chút, "Tôi nghe nói, cậu cùng với đại nhi tử không biết nhảy ra từ đâu ở Yến gia đính hôn, cậu lại không hỏi một chút về bối cảnh của cậu ta sao?"

"Cậu ấy bị mất trí nhớ". Tư Vân Dịch dựa lưng vào ghế, một tay bưng chén trà, một tay nắm nhẹ thành ghế, ngắn gọn đáp lại.

"Cậu ta có khi nào liên hợp cùng Yến gia lừa cậu không?" Lão thái thái ăn salad, thử suy đoán, "Người Yến gia, khi mà Yến lão gia vẫn còn sống, cũng coi như có chút đỉnh, nhưng ông ta vừa đi, cậu xem mấy tiểu bối đó, đều chẳng ra làm sao".

Thấy Tư Vân Dịch không nói lời nào, lão thái thái hạ giọng, "Tôi nói cho cậu biết, bệnh viện thẩm mỹ thuộc Yến gia, gần đây còn xảy ra vài sự cố, vẫn là bọn họ cố ý giấu đi, hôm trước có người thực hiện giải phẫu ở đó xảy ra vấn đề, được đưa đến bệnh viện chúng ta cấp cứu, bọn họ thế nhưng còn trực tiếp thay người ta làm người giám hộ.

Tôi nói này, ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng có cũng Yến gia hợp tác, một cái kỹ thuật hút mỡ, bọn họ vốn nên thành thục mà còn làm thành ra như vậy, như con gái tôi nói, bọn họ sớm hay muộn cũng gặp chuyện!

Nghe dì Ôn nói, rời xa Yến gia, cự tuyệt việc liên hôn kia, chuyện đính hôn tuy đã định rồi nhưng mấy đứa còn chưa có kết hôn, mọi chuyện vẫn còn kịp".

Tư Vân Dịch im lặng một lát, thản nhiên mà mở miệng, "Cậu ấy đã không còn quan hệ gì với Yến gia nữa rồi!"

"Làm phiền một chút!". Bên người lại lần nữa vang lên thanh âm, lão thái thái vừa ngẩn đầu liền thấy người phục vụ với nụ cười sán lạn.

Sở Quân Liệt bưng lên khay đồ ăn, đối chiếu với thực đơn, bày cẩn thận ra bàn.

"Tiên sinh". Sở Quân Liệt cúi người, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, trong mắt mang theo ý cười, "Còn hai món nữa, tôi đã thúc giục phía bếp nhanh chóng hoàn thành".

"Cậu trai à, chúng ta không vội" Dì Ôn nhị không được mà che miệng cười, "Cậu nghỉ ngơi một chút đi".

"Thưa bà, tôi không mệt, có thể vì hai vị mà phục vụ, đây là vinh hạnh của tôi". Sở Quân Liệt ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chân thành.

"Ai u, đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện". Dì Ôn hết sức vui mừng, nhìn bên cạnh thấy có khách hàng vẫy tay, cậu trai phục vụ liền rời đi, dì Ôn nhìn Tư Vân Dịch mà không ngăn được tươi cười.

"Cậu nhìn xem, đứa nhỏ này biết nói chuyện, làm việc lại thỏa đáng, người nhiệt tình, chân thành cần mẫn, lớn lên lại đẹp như vậy".

Dì Ôn đối với người phục vụ khen không dứt miệng, ăn một phần đồ ăn, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nãy còn chưa có nói xong.

"Vị hôn phu của cậu với Yến gia không còn quan hệ, nhưng mà có thể hoàn toàn thoát ly sạch sẽ được sao, tôi nghe nói đại nhi tử Yến gia kia lớn lên chẳng ra sao, cái gì cũng không hiểu, không bằng cấp không nói nhưng năng lực hay sở trường gì cũng không có, cậu cảm thấy cậu ta phù hợp với cậu sao?"

Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn lão thái thái trước mặt, yên lặng uống trà.

Sở Quân Liệt tiếp đón xong khách nhân, đi ngang qua bàn nơi người cậu coi trọng đang ngồi, nhìn không được mà nhìn về phía Tư tiên sinh.

Tư Vân Dịch cảm nhận được ánh mắt, giương mắt lên cùng Sở Quân Liệt đối diện một lát.

Hai tai Sở Quân Liệt đỏ lên, ánh mắt hơi né tránh, lại như bị dụ hoặc mà nhìn lại, ánh mắt long lanh mang theo chút ánh sáng.

Sở Quân Liệt đi về phía bếp, dì Ôn quay đầu nhìn theo, lại nhìn nhìn Tư Vân Dịch, nhìn không được mà cười cười.

"Nhìn xem, cậu ta đối với cậu mắt đi mày lại, hôm nay cho dù tôi ra ngoài không mang theo kính cũng có thể nhìn ra được".

"Thật ngại quá, lại quấy rầy một chút, đây là đồ ăn của hai vị". Sở Quân Liệt bưng lên hai món cuối cùng, đặt trước mặt Tư Vân Dịch, cẩn thận dọn bộ đồ ăn, nhìn thấy trà trong ly của anh đã dùng hơn quá nửa, lập tức mang đi, bước nhanh vì Tư Vân Dịch mà rót thêm rồi lại mang trở lại.

Dì Ôn thấy vậy, tươi cười càng sâu.

"Nếu hai vị cần gì thêm liền gọi tôi, tôi luôn sẵn sàng phục vụ". Sở Quân Liệt buông chén trà, nhìn nam nhân trước mắt, khóe miệng giơ lên.

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt dứng ở chỗ cách anh không xa, đã sẵn sàng chuẩn bị, tùy thời đều có thể phục vụ.

"Không phải dì Ôn một hai nói này nói nọ, nhưng cậu là ân nhân của con gái và cháu gái tôi, đó chính ân cứu mạng, tôi không muốn cậu vì dính phải Yến gia mà chịu điều ra tiếng vào". Dì Ôn tiếp tục nói với Tư Vân Dịch, "Cậu cẩn thận suy nghĩ nghiêm túc lại, Yến gia chính là một cái phiền toái, cậu vì tương lai mà nghĩ đi, cậu nguyện ý suốt ngày bị bọn họ hắt nước bẩn sao?"

Tư Vân Dịch ngưới mắt nhìn Sở Quân Liệt đứng cách đó không xa, nói Yến gia không tốt, anh đã không còn bất cứ phản ứng nào nữa rồi.

"Tôi có người bạn cũng tham dự tiệc đính hôn của cậu, nghe nói đại nhi tử Yến gia kia quần áo tả tơi, còn mang theo một con chó tới để trao đổi nhẫn đính hôn?" Dì Ôn hơi híp mắt, nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay Tư Vân Dịch, cảm giác có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ qua là đã gặp ở đâu.

"Đến chính tiệc đính hôn của bản thân mà còn có thể đến trễ, quần áo không đàng hoàng còn mang theo một con chó không biết từ đâu tới, cậu còn nhịn được sao?" Dì Ôn hận không thể rèn sắt thành thép, "Cậu nói một chút, nếu hai người thật sự kết hôn, cậu ta sẽ thành cái dạng gì, còn không phải để người khác đến chê cười Tư gia hay sao?"

Tư Vân Dịch ăn đồ ăn đã gọi trước mặt, ngữ khí như thường.

"Chúng cháu đã là bạn đời hợp pháp rồi".

"Cậu nói cái gì?"

"Bạn đời hợp pháp". Tư Vân Dịch ngẩng đầu nhìn về phía dì Ôn, "Ngày hôm qua đã đi đăng kí rồi, còn chưa kịp thông báo với mọi người".

Dì Ôn nghe lời này liền thấy hô hấp có chút không thông, buông dao nĩa trong tay, mày nhíu chặt.

"Vân Dịch, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một đứa trẻ thông minh, nhưng cậu hiện tại sao có thể đưa ra quyết định không hề sáng suốt chút nào như vậy!"

Thấy Tư Vân Dịch không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi nghe giáo huấn, dì Ôn ngữ khí liền nhẹ đi một chút, "Chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, cậu có khó khăn cũng không nói với tôi, hiện giờ đến việc kết hôn cũng không nói với tôi một câu, hôm nay cậu phải giải thích với tôi một chút, hôn nhân là chuyện cả đời, cậu sao có thể qua loa như vậy!" Tư Vân Dịch nhẹ buông dụng cụ ăn, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Sở Quân Liệt không biết từ khi nào đã đứng sau lưng dì Ôn, hốc mắt có chút đỏ lên, chạm chạm vào dì Ôn.

(Chùi ui, sao mà đáng thương quá dợ)

"Có chuyện gì sao?" Dì Ôn không rõ lý do quay đầu lại, nhìn tới cậu phục vụ đang đứng sau lưng mình.

"Bà có thể đừng trách cứ Tư tiên sinh được không?". Sở Quân Liệt thanh âm có chút nặng nề khổ sở, giống như chó lớn rủ xuống hai lỗ tai, biểu tình cũng hạ xuống.

Dì Ôn sừng sờ tại chỗ, không nghĩ tới mị lực của Tư Vân Dịch có thể tới mức này, một người phục vụ không gặp qua được mấy lần thế nhưng vì Tư Vân Dịch bị bà nói hai câu liền đứng ra ngăn cản.

"Tôi vì sao không thể nói?" Dì Ôn chỉ chỉ mình, có chút buồn bực, thanh âm của bà cũng không phải quá lớn, tiểu tử này làm sao mà nghe được vậy?

Sở Quân Liệt cúi đầu, không dám nói cậu cùng Tư tiên sinh có quan hệ.

Nếu để lão thái thái trước mặt này biết cậu chính là đại nhi tử Yến gia kia, còn cùng Tư tiên sinh kết hôn, lại còn làm người phục vụ, lão thái thái khẳng định sẽ tức giận.

"Dì Ôn". Tư Vân Dịch xoa xoa khóe miệng, vẫy tay ý bảo Sở Quân Liệt đứng cạnh mình.

"Giới thiệu một chút với dì". Ánh mắt Tư Vân Dịch bình tĩnh.

"Vị này chính là bạn đời hợp pháp của cháu, Sở Quân Liệt".

Thế giới đột nhiên trở nên an tĩnh.

Dì Ôn cảm giác như cảnh vật trước mặt đột nhiên dừng lại, tay vẫn cầm dụng cụ ăn uống, nhìn hai người trước mắt, không chút nhúc nhích.

Ánh mắt dì Ôn nhìn hai người trước mặt, nhớ tới người phục vụ này đối với Tiểu Tư tươi cười xán lạn, lại còn tặng salad, nhớ tới trà của Tư Vân Dịch được thêm mật ong, lại nhớ tới lúc cậu trai này mang đồ ăn cho Tư Vân Dịch, còn khi sắp xếp dụng cụ ăn uống, ánh mắt cậu trai này lúc nào cũng hướng về phía Tư Vân Dịch.

Dì Ôn nỗ lực nheo mắt, nhìn nhẫn trên tay Sở Quân Liệt giống y như đúc với cái của Tư Vân Dịch.

Trách không được! Bà cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu, nguyên lai chân tướng lại ở ngay bên cạnh, bà thế nhưng cũng không phát hiện ra.

Nhớ tới những lời mình vừa nói về đại nhi tử Yến gia, nhớ tới bà vô cùng vui vẻ mà thưởng thức đĩa salad kia, dì Ôn buông dụng cụ ăn trên tay, hai tay che đi khuôn mặt già của mình.

"Thật xin lỗi dì" Sở Quân Liệt cúi đầu xin lỗi, "Là do cháu, cháu không muốn bằng hữu của Tư tiên sinh biết cháu làm phục vụ ở nhà hàng này".

Sở Quân Liệt hai mắt mang theo áy náy.

Chính mình có thể nghe người khác nói Yến gia không tốt, chính cậu không tốt, nhưng không nghĩ tới lại khiến Tư tiên sinh vì cậu mà bị người khác trách cứ.

Sở Quân Liệt không nhịn được mà cúi đầu nhìn sang người bên cạnh, hai tai đỏ lên.

Vừa nãy Tư tiên sinh rõ ràng không cần phải giải thích về mối quan hệ của hai người, cậu bị lão thái thái nói hai câu "Không thể hiểu được", chuyện này liền có thể cho qua.

Nhưng Tư tiên sinh lại hướng bằng hữu của anh mà giới thiệu cậu.

"Xin lỗi". Tư Vân Dịch đem khăn giấy đưa cho dì Ôn, "Là cháu muốn cho dì tiếp xúc một chút với Tiểu Sở, không muốn dì bị những lời nói của người ngoài tác động".

Dì Ôn ngượng ngùng tiếp nhận khăn giấy, xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Liệt.

Bà đúng thật có nghe được nhiều tin đồn đối với đại nhi tử Yến gia, bà cũng cho rằng cậu sẽ giống với miêu tả của những người khác đến bảy, tám phần.

Nhưng hôm nay xác xác thật thật nhìn thấy, bà lại thấy đứa nhỏ này không giống như lời đồn đại ngoài kia, ngược lại còn cần mẫn, làm việc cũng thỏa đáng, lớn lên cũng không quá tệ.

"Xin lỗi, Tiểu Sở". Dì Ôn trên mặt có chút xấu hổ, "Tôi không biết đại nhi tử Yến gia lại là cậu, cũng không nên nói những lời này trước mặt cậu".

"Dì à, không có việc gì, cháu hiện tại không phải là đại nhi tử Yến gia nữa rồi, hiện tại thân phận của cháu là, chính là bạn đời.... bạn đời hợp pháp của Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt dừng trên người bên cạnh, lại ngọt ngào thu hồi.

"Dì cứ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại tới danh dự của Tư tiên sinh".

Sở Quân Liệt ánh mắt nghiêm túc, nhìn lão thái thái ngồi phía đối diện, "Cháu cái gì cũng nghe Tư tiên sinh".

"Phục vụ!". Bàn bên cạnh có người gọi, Sở Quân Liệt hướng phía lão thái thái chào một cái, nhìn về phía Tư tiên sinh.

"Cậu vẫn trong thời gian làm việc". Tư Vân Dịch ánh mắt vẫn như thường, "Cậu làm việc đi".

Sở Quân Liệt nghe vậy liền hường về bàn bên kia phục vụ, Tư Vân Dịch tiếp tục cầm dụng cụ ăn lên, cũng lễ phép bảo dì Ôn thưởng thức đồ ăn.

Trải qua một hồi như vậy, dì Ôn cũng có chút không ổn, nhìn đồ ăn trước mắt, lại nhìn Tư Vân Dịch phía đối diện, muốn nói lại thôi.

"Dì muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng". Tư Vân Dịch đối với lão thái thái hơi mỉm cười, "Dì khi ở bệnh viện răn dạy mọi người cũng không hàm súc như bây giờ".

Vừa nghe Tư Vân Dịch nói như vậy, lão thái cũng không tự chủ mà bình tĩnh lại, lộ ra chút tươi cười.

"Cách giới thiệu của cậu long trọng như vậy, tôi cả đời khẳng định là khó quên, cậu hẹn tôi tới dùng bữa ở nhà hàng này, hóa ra là đều có chủ ý cả rồi".

Khóe môi Tư Vân Dịch hơi giương nhẹ.

"Tiểu tử này quả thực không tồi!" Lão thái thái hồi tưởng một chút, "Tôi khi nãy nói Yến gia không tốt, còn nói cậu ấy không tốt như vậy mà một chữ cũng không lên tiếng, còn đối với tôi nói cười, nhưng ngược lại tôi mới nói cậu hai câu không tốt, cậu ta thế nhưng nhịn không được rồi".

Tư Vân Dịch ăn phần đồ ăn trước mắt, không có đáp lại.

"Cậu ấy vừa mới nói chính mình không còn là người Yến gia, thái độ cũng quyết liệt", dì Ôn cân nhắc, "Cậu hiện tại có phải đã đem người ta về nhà mình rồi đúng không?"

"Đúng vậy". Tư Vân Dịch gật đầu, thản nhiên thừa nhận.

Lão thái thái quay đầu nhìn xung quanh vài lần, nhìn Sở Quân Liệt đã ở chỗ cách xa, lại nhìn cậu thêm vài lần, trên mặt không khỏi lộ ra chút trêu chọc.

"Tôi nói với cậu, tuy rằng tôi không chuyên xem tướng số, nhưng nhìn người thì vẫn chuẩn lắm, tiểu tử này, cách giơ tay nhấc chân, lại nhìn mặt mũi đĩnh bạt như vậy, cậu biết cái này nghĩa là gì không?".

Tư Vân Dịch nhìn chăm chú dì Ôn, bộ dáng nguyện nghe kỹ càng.

"Này nghĩa là lòng tự trọng của cậu ta cực kỳ cao, đặc biệt mẫn cảm với cách mà người ngoài nhìn vào". Dì Ôn hạ giọng, nhìn Tư Vân Dịch tước mắt, "Xem tướng mạo của cậu ta, không có vẻ gì là sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ở rể càng là chuyện không thể".

"Cậu xem cậu với cậu ta cũng không giống nhau, cậu mũi thẳng tắp, xương mũi càng thêm tinh xảo, cho thấy cậu là người làm việc có trật tự, có chủ kiến, không dễ dàng tin tưởng người khác". Dì Ôn nhìn mũi Tư Vân Dịch, "Tôi là bác sĩ, nghiên cứu mấy cái này có phải có chút kì quái không?"

Tư Vân Dịch đạm đạm cười, ánh mắt xẹt qua Sở Quân Liệt đang cùng khách nhân đối thoại, ánh mắt lại trở về đồ ăn trước mặt.

Sở Quân nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, đang cẩn thận chọn đồ ăn trên thực đơn,

"Món này gọi là "Tình cờ gặp gỡ" sao? Cậu có thể giới thiệu một chút không?" Cậu khách trẻ tuổi vẻ mặt đầy ý cười.

"Đây là một loại salad rau quả hải sản, bên trong sẽ bao gồm thịt cua, rau xà lách, dâu tây và bưởi". Sở Quân Liệt mỉm cười phục vụ khách hàng, "Bời vì màu sắc của món ăn thiên về hồng, hơn nữa nước sốt được sử dụng sẽ có hậu vị thiên ngọt, vậy nên được đặt tên là "tình cờ gặp gỡ"".

"Cho tôi một "tình cờ gặp gỡ", mang đến bàn bên kia". Khách nhân trẻ tuổi nhìn về phía bàn nơi lão thái thái cùng Tư Vân Dịch đang ngồi, trong mắt là hảo cảm kinh diễm khó nén, "Đưa cho vị tiên sinh kia".

Sở Quân Liệt tay có chút cứng ngắc, giương mắt nặng nề nhìn về phía khách hàng trước mặt.

"Nhà hàng chúng tôi không có loại dịch vụ này"

"Chỉ là gọi món đưa qua thôi mà, sao lại không phục vụ được chứ". Khách nam trẻ này từ trong ví lấy ra một tờ tiền đỏ, đặt lên bàn, "Phiền cậu hộ trợ, đây là tiền boa".

Mỉm cười trên mặt Sở Quân Liệt từng chút biến mất, cúi người nhìn người khách trước mắt, vươn tay ra, chỉ chỉ lên nhẫn trên ngón tay

"Tiên sinh, anh thấy cái này không?"

"Tôi thấy". Khách nam có chút mờ mịt.

"Vậy anh nhìn vị tiên sinh đẹp trai kia đi, trên tay anh ấy có phải cũng có nhẫn không?" Sở Quân Liệt giơ tau mỉm cười.

"Tôi không hiểu cậu muốn nói gì". Vị khách trẻ vẻ mặt khó hiểu.

Sở Quân Liệt quay đầu nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch, lại nhìn phó cửa hàng trưởng, xác định đã an toàn, từ trong ngực áo lấy ra một cái túi, từ trong lấy ra sổ đỏ, mở ra, tay che đi thông tin cá nhân, chỉ để lộ ra ảnh chụp chung.

"Anh thấy không, đây là tôi đó". Sở Quân Liệt chỉ chỉ ảnh chụp của chính mình, cưỡng chế cảm xúc trong lòng, "Thấy người bên cạnh không?"

Khách nam trẻ tuổi nhìn ảnh chụp chung trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ngồi đối diện lão thái thái, thế nhưng lại giống y đúc như trong ảnh!

"Cất đồng tiền dơ bẩn của anh vào đi, đừng có tới phá hỏng hạnh phúc gia đình nhà người khá, đừng tưởng anh là khách hàng thì tôi không dám đánh nhé".

Khách nam bị ánh mắt đen láy kia dọa sợ, duỗi tay nắm tiền mặt trên bàn, thân thể cứng đờ, bất giác ngả ra phía sau.

Sở Quân Liệt thu hồi thực đơn, lạnh mặt xoay người rời đi, đi được hai bước lại đột nhiên trở về, đối diện với đôi mắt của vị khách nam trẻ tuổi kia.

"Đừng có nhìn bạn lữ của tôi nữa, nếu không tôi moi mắt anh xuống làm đồ ăn đấy!"

(Đanh đá chưa kìa)

Thanh âm Sở Quân Liệt trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo như viên đạn xuyên qua thân thể, khách nhân trẻ tuổi cứng đờ xoay cổ lại, nhìn ra phía bên ngoài.

Sở Quân Liệt hít sâu một hơi, nỗ lực áp xuống xao động trong lòng, xoay người mỉm cười, tiếp tục công tác của mình.

Tư Vân Dịch dùng xong bữa, uống hai chén trà, lặng lặng chờ đợi dì Ôn, Sở Quân Liệt lại như vô tình mà cố ý đi qua đi lại phía bên này.

Tư Vân Dịch phát hiện hành động của Sở Quân Liệt, giương mắt nhìn về phía cậu đang mặc đồng phục, Sở Quân Liệt chạm mắt với Tư Vân Dịch, ngay lập tức bày tỏ sự ủy khuất.

Tư Vân Dịch hơi nhướn mày, trong mắt mang theo ý hỏi.

Sở Quân Liệt thấy thế liền bước nhanh qua, vừa định nói chuyện vừa rồi, lại nhớ tới dì Ôn vân còn ở đây, Tu tiên sinh lại vốn không có chú ý tới khách nhân kia, nếu bây giờ cậu nói ra, ngược lại Tư tiên sinh sẽ nhìn người kia thêm vài lần.

Nếu Tư tiên sinh thấy người khách kia so với cậu tốt hơn thì phải làm sao?

Sở Quân Liệt nghẹn nghẹn, cuối cùng vẫn tiến tới, nhỏ giọng mở miệng, "Tư tiên sinh, anh còn muốn gọi thêm gì sao?"

Tư Vân Dịch đánh giá Sở Quân Liệt một lát, sườn mặt hướng về phía dì Ôn, nhẹ giọng dò hỏi, "Dì muốn dùng thêm món gì không?"

"No rồi, no rồi". Dì Ôn liên tục lắc đầu, bữa ăn hôm nay đã tương đối kích thích rồi.

"Không cần". Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Tính tiền".

"Hôm nay để em mời Tư tiên sinh và dì Ôn". Sở Quân Liệt nỗ lực giương lên một nụ cười.

"Tiểu tử à, làm cậu phải tiêu pha một phen rồi". Dì Ôn vừa nghe lời này càng thêm ngượng ngùng.

"Cũng không đáng là bao" Sở Quân Liệt trong mắt thắp lên dư quang, "Tư tiên sinh cho cháu rất nhiều tiền tiêu vặt, cháu cũng không biết phải sài như nào".

"Tốt tốt" Dì Ôn nhịn không được mà cười lên một tiếng, nhìn về phía Tư Vân Dịch ở đối diện.

"Vậy chúng ta đi trước", Tư Vân Dịch đứng dậy, Sở Quân Liệt đi theo phía sau hai người, có chút lưu luyến không rời đưa Tư Vân Dịch rời khỏi.

"Mong ngài lần sau lại tới".

"Trở về đi". Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt không muốn trở về nhà hàng, "Buổi chiều gặp lại".

"Tư tiên sinh, buổi chiều gặp lại". Mắt Sở Quân Liệt trông mong mà nhìn Tư Vân Dịch cùng lão thái thái đi xa dần, thẳng tới khi không thấy được bóng dáng hai người nữa mới trở lại nhà hàng. Cậu vừa vào cửa liền thấy người khách nhân trẻ tuổi kia, lập tức bước qua, ánh mắt không tốt.

"Anh đi đâu?!"

"Tôi, tôi đi toilet". Khách nhân kia bị Sở Quân Liệt dọa cho chấn động.

Nhìn thấy phó cửa hàng trưởng đang đi tới, Sở Quân Liệt lộ ra chút mỉm cười, chỉ hướng đi tới toilet, "Toilet ở bên này, cẩn thận sàn ướt"

Bốn chữ cuối cùng như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, vị khách trẻ tuổi kia nuốt nước bọt, theo phương hướng mà Sở Quân Liệt chỉ, nơm nớp lo sợ mà đi qua.

Buổi chiều là thời điểm nhà hàng đông khách, Sở Quân Liệt vội tới mức chân không chạm đất, đón khách, rót rượu, bưng đồ ăn... Mấy người phục vụ đều giống như đi đánh giặc, thời thời khắc khắc đều cảnh giác, không để khách hàng đợi lâu.

Rốt cuộc cũng tới thời gian đóng cửa, Sở Quân Liệt cùng một vài vị đồng nghiệp xử lý đồ ăn thừa, quét tước vệ sinh, Sở Quân Liệt nhìn đến một bàn còn nguyên điểm tâm ngọt, đến cơm cũng chỉ mới ăn được vài đũa.

"Đừng nhìn, tất cả đều phải bỏ đi". Đồng nghiệp thấy thế tiến lên, cùng thu dọn bàn, "Thời điểm huấn luyện đã nói qua, đồ ăn do khách để lại, bất luận như thế nào đều phải ném đi".

Sở Quân Liệt không có đáp lời, chỉ là đem phần cơm thừa đổ vào thùng rác.

Đạo lý nói trong lúc huấn luyện, Sở Quân Liệt đều hiểu, chỉ là ở thời điểm này liền cảm thấy có chút đáng tiếc.

Đem thức ăn thừa phân loại vào thùng rác, Sở Quân Liệt cùng một lão công nhân khá đẩy hai thùng rác to, dùng thang máy chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa, đem đồ ăn thừa vứt xuống dưới lầu.

Xe rác thu gom còn chưa đến, Sở Quân Liệt nhìn thời gian, vừa nhấc đầu liền thấy một ông già người bẩn hề hề không biết từ lúc nào đi đến gần thùng rác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thùng rác.

"Tránh xa ra!" Lão công nhân rõ ràng biết ông lão này, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Chờ tí nữa xe rác tới, không sợ bị đụng phải à?"

Ông lão vì tiếng quát lớn mà ngừng bước, do dự một lát, từ trong túi áo khoác xám xịt lấy ra một cái bao nilong, "Có thể cho tôi lấy một chút được không?"

"Không thể lấy, nếu bị ông chủ phát hiện, chúng ta sẽ bị phạt!" Lão công nhân vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ông cũng không nghĩ, trong thùng này đều là đồ thừa của người khác, không chừng còn có cái gì khiến ông bị nhiễm bệnh đấy"

"Tôi không sợ bị nhiễm bệnh". Ông lão nghe vậy tiến lên phía trước hai bước, muốn mở ra thùng rác, "Tôi chỉ lấy một chút thôi, sẽ không bị phát hiện đâu!"

"Đi mau, đừng ép tôi phải đuổi ông đi!" Lão công nhân phất tay xua đuổi ông lão, "Ông ăn rồi xảy ra chuyện, rồi lại tới tìm bọn tôi đòi bồi thường thì sao, cũng không nhìn xem, chúng tôi cũng chỉ là người nghèo đi làm công thôi, làm sao có thể bổi thường được cho ông".

"Tôi có bị sao cũng sẽ không tìm mấy người đâu!" Ông lão bám riết không tha, "Mấy người biết mấy đồ ăn này sau khi thu gom sẽ như thế nào không, sẽ bị mang chôn xuống đất, sẽ rắc bột phấn đuổi ruồi bọ, vì sao mấy người tình nguyện để đồ ăn bị làm thành như vậy cũng không nguyện ý chia cho tôi một chút".

"Cơm thừa xử lý như thế nào không phải chuyện bọn tôi có thể quản, xử lý như vậy là yêu cầu của nhà hàng". Lão công nhân bất đắc dĩ tới cực điểm, "Ông cũng đừng dây đưa với bọn tôi nữa, ban ngày tranh thủ đi nhặt vài chai nhựa đi, cũng không đến nỗi tối không có cơm ăn".

"Hiện tại trời đã lạnh rồi, không nhặt được nữa". Ông lão nhéo bao nilong trong tay, một tay ấn bụng, biểu tình có chút khó chịu.

Cách đó không xa truyền tới tiếng của xe rác, Sở Quân Liệt nhìn ông lão, ánh mắt khẽ động, kéo ông lão rời xa thùng rác.

"Ông à, chú ý an toàn".

Xe rác chạy tới trước mặt hai người, Sở Quân Liệt cùng lão công nhân đêm thùng thức ăn thừa đổ vào xe rác, ông lão chỉ có thể đứng bên cạnh, nôn nóng mà trơ mắt nhìn.

"Ông ở đây chờ cháu một lát". Sở Quân Liệt cùng lão công nhân đẩy thùng lên lầu, ông lão đứng bên ngoài, không nhìn được tình hình bên trong.

"Cậu cũng đừng vì thấy ông ấy đáng thương mà giúp đỡ". Lão công nhân nhắc nhở Sở Quân Liệt, "Con trai ông lão này vay nặng lãi rồi chạy trốn, mấy người đòi nợ vẫn luôn nhìn chằm chằm tình huống phía ông lão, cậu tiếp cận ông ta có khi ăn phải trái đắng đó".

"Tôi không cảm thấy ông ấy đáng thương", ánh mắt Sở Quân Liệt trước sau như một, "Tôi chỉ nghĩ, nếu là bạn đời của tôi nhìn thấy tình huống như vậy, thì anh ấy sẽ làm như thế nào thôi".

"Bạn đời của cậu?" Lão công nhân kinh ngạc, nhìn người bên cạnh một cái.

"Đúng vậy, tôi kết hôn rồi". Sở Quân Liệt vươn tay, ở trước mặt lão công nhân khoe ra nhẫn đeo trên tay, sợ không đủ sáng, còn xoay tay vài cái.

Lão công nhân mặt đầy ghét bỏ xoay đầu đi.

Cái người này sao vậy?

Xử lý xong vệ sinh nhà hàng, tháo tạp dề, Sở Quân Liệt đi ra khỏi trung tâm thương mại, ở cửa phía sau tìm được ông lão đang ngồi trên bậc thang.

"Ông à" Sở Quân Liệt cất bước tiến tới, "Để cháu mời ông ăn cơm".

Ông lão bán tín bán nghi nhìn hai mắt Sở Quân Liệt, nhìn ánh mắt ngăm đen thanh triệt của nam nhân trước mắt, ông do dự một lát, từ trong bóng đêm đẩy ra rác rưởi mà ông nhặt nhạnh được, cảnh giác mở miệng.

"Đi đâu?"

Sở Quân Liệt đưa ông tới một tiệm mì, gọi một bát, ngồi bên cạnh xem ông lão cơ hồ là ngấu nghiến mà ăn đồ ăn trước mặt, ông lão sau khi ăn được hơn phân nửa liền hỏi chủ quán xin cái túi để bọc đồ ăn thừa lại.

"Cảm ơn cậu nhé". Ông lão xách theo túi đi ra khỏi quán mì, thỏa mãn mà sờ sờ bụng, "Đã lâu rồi không được ăn no như vậy".

Sở Quân Liệt nhìn ông lão, nhớ tới giấc mộng vào đêm trước ngày đính hôn, nếu không phải cậu kịp thời tỉnh lại, Tư tiên sinh có lẽ sẽ không tiếp nhận cậu, chỉ sợ cậu lúc đó cũng sẽ giống ông lão kia, ở trên phố lưu lạc, đến cơm cũng không đủ mà ăn.

"Cháu trai à, cậu làm sao vậy?" Ông lão nhìn thanh niên trước mặt làm một bộ dáng xuất thần.

"Tôi nghĩ tôi..." Sở Quân Liệt mắt nhìn bốn phía, phát hiện không có người chú ý, mím môi, đem điều từ trong đáy lòng nói ra.

"Tôi nhớ người tôi yêu".

Ông lão ngồi trên cái xe ba bánh, an tĩnh một lúc lâu, nhìn bộ dáng thanh niên này, ẩn ẩn như biết được gì đó, trong mắt toát ra chút đồng tình, "Cháu trai à, người cậu yêu bị sao vậy?".

"Cả ngày hôm nay cháu không được gặp anh ấy". Sở Quân Liệt đi tới trạm chờ xe buýt, ánh mắt hạ xuống.

Ông lão dựng cái xe ba bánh, trong mắt từ đồng tình chuyển thành mê hoặc.

"Người cháu yêu rất tốt, tiền mà vừa nãy cháu mời ông ăn là anh ấy cho cháu". Sở Quân Liệt đứng ở trậm xe buýt, "Hôm nay cháu trở về quá muộn, cũng không biết anh ấy có dùng bữa đàng hoàng không!".

Ông lão an tĩnh cùng Sở Quân Liệt chờ xe, trong mắt không tự chủ mà hiện ra chút tiện ý.

"Ông à, ông cũng đừng đi đoạt đồ ăn thừa nữa, chúng cháu cũng không muốn như vậy". Sở Quân Liệt nhìn ông lão, "Nếu ông thật sự đói, có thể chờ cháu ở kia, cháu sẽ mang ông đi ăn cơm".

"Cảm ơn" Ông lão có chút ngượng ngùng, "Tôi... Tình huống có chút phức tạp, cậu tốt nhất đừng thường xuyên ở cùng một chỗ với tôi".

"Cháu không sợ". Sở Quân Liệt nhớ tới lúc cậu cùng mấy bảo an đánh nhau, hôm nay lại nhìn bộ dáng người khách nhân kia nhìn chằm chằm Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt nhịn không được mà nóng nảy, hận không thể đem cậu ta xé nát, sau đó khiến cho đôi mắt của Tư tiên sinh chỉ có thể nhìn về phía cậu.

Nếu Tư tiên sinh có thể sờ sờ cậu liền tốt rồi.

Sắc trời đã tối, Tư Vân Dịch mới từ phòng ngủ thay áo đi ra, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên hai tiếng.

Nơi này là lầu 4, Tư Vân Dịch bình tĩnh kéo tủ ở đầu giường, lấy ra súng điện giấu sau người, một tay kéo bức màn, chỉ thấy một con chó lớn lông xù xù màu xám xanh ngậm cái tô đựng thức ăn, đứng ở ngoài ban công phòng ngủ bên cạnh, có chút lễ phép mà cào cào cửa sổ, cái đuôi lắc lắc. Sở Quân Liệt ở nhà hàng làm công, tan làm muộn, dì giúp việc lại sợ chó, cũng không dám cho nó ăn, cho nên nó đã đói tới tận bây giờ rồi.

Tư Vân Dịch đem súng điện thả lại chỗ cũ, mở cửa phòng ngủ, Liệt Phong nhanh nhạy nhảy qua phòng khách cùng phòng ngủ, đem tô ngậm đến dưới chân Tư Vân Dịch, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sở Quân Liệt về nhà liền phát hiện Tư tiên sinh còn chưa nghỉ ngơi, canh ngồi trên sofa ở phòng khách, chân nhẹ nhàng vắt chéo, Liệt Phòng thì ở một bên cúi đầu mồm to từng ngụm ăn thức ăn trong tô.

Sở Quân Liệt đứng ở cửa, ánh mắt không biết phải làm thế nào, nhìn không dời vị trí kia.

Nửa người trên Tư tiên sinh mặc một chiếc áo somi trắng đơn giản, khác với áo lúc mặc bên ngoài, cổ áo không cái hai nút trên cùng, nửa người dưới mặc quần âu đen, lộ ra từng đường cong hấp dẫn.

Tư tiên sinh hai tay khoanh lại đặt trước ngực, kính bạc rũ trên sườn mặt trắng nõn, ưu nhã mà hơi rũ xuống, đẹp như một bức họa.

Liệt Phong thấy chủ nhân đã trở về, vội bớt chút thời gian ngẩng đầu vẫy vẫy cái đuôi, đối với chủ nhân coi như là có lệ.

Tư Vân Dịch phát hiện có động tĩnh, sườn mặt hướng về phía huyền quan nơi Sở Quân Liệt vẫn đứng không nhúc nhích.

"Tư, Tư tiên sinh". Đối diện với ánh mắt của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt chợt phản ứng lại, cúi đầu, hai tai cũng đỏ lên.

"Thật xin lỗi, hôm nay em đã về muộn rồi".

"Trong tủ lạnh còn cơm". Tư Vân Dịch vẫn bình tĩnh như bình thường.


Sở Quân Liệt nhanh chóng rửa tay, từ tủ lạnh lấy ra đồ ăn, dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn, mang ra bàn ăn, mồm to mà ăn.


Nhà hàng có cũng cấp bữa tối, nhưng làm tới tận lúc này, sau khi trở về vẫn hơi đói.


"Ngồi xuống". Thanh âm từ phòng khách truyền đến, Sở Quân Liệt theo bản năng mà lập tức ngồi thẳng lại thân thể, một lúc sau hướng phòng khách nhìn lại mới phát hiện Tư tiên sinh tay cầm một con cá khô, đang huấn luyện Liệt Phong.


Sở Quân Liệt ngồi nhìn Tư tiên sinh ngồi trước mặt Liệt Phong, yết hầu giật giật.


Không biết nó làm cái gì mà Tư tiên sinh lại bắt đầu để ý đến nó rồi.


Tư Vân Dịch đem cá khô để bên trên mũi Liệt Phong, hạ mệnh lệnh, "Không được ăn".


Sở Quân Liệt ngơ ngẩn nhìn, buông chén đũa trong tay, nhìn người trong phòng khách, ánh mắt không nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK