Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, cô dùng nước nóng để ngâm những tấm đã thú của bản thân làm sạch vào trong nước nóng. Rửa sạch phần cỏ thuốc rồi giống cái sẽ giúp cô giã nhuyễn. Trong khi Trương Tiểu Hạ đang giúp các thú nhân trị thương thì Xuân Yên bên ngoài đứng chế nhạo còn thêm lửa.
“ Cô lấy những thứ này rồi đắp lên người họ có khi họ không chết vì móng vuốt của quái thú, mà chết dưới bàn tay hiểm độc của cô cũng nên!"
“ Câm miệng, tôi đang cứu họ hay không tự tôi sẽ biết không liên quan đến cô!"
Mặc dù người bộ lạc vẫn chưa tin tưởng cô nhưng họ vẫn có chút hy vọng, họ vẫn muốn thử.
Trương Tiểu Hạ dùng kiến thức cổ truyền mình đã từng đọc qua vận dụng vào, dùng những lá thuốc và rễ giã nhuyễn đắp vào vết thương để cầm máu, những tấm đã thú được xé nhỏ thành băng gạc quấn vào, không ngờ nó có hiệu quả cầm máu rất nhanh, khi vào rừng cô còn tìm thấy những loài lá quý giúp giảm đau không ngờ nó lại hiệu quả như vậy.
Sau một buổi chật vật, những thú nhân tưởng chừng mình đã mất mạng không ngờ lại một lần nữa ngắm nhìn ánh nắng mặt trời.
“ Các huynh tỉnh rồi, làm ta lo chết mất!"
“ Để nàng phải lo lắng cho bọn ta rồi!"
…..
Nhìn những thú nhân được cô cứu tộc trưởng cũng phải thán phục, bước tới mà cảm ơn.
“ Tiểu Hạ, thật sự cảm ơn cô đã cứu giúp người bộ lạc!
“ Số muối này là để trả công cho cô đã cứu giúp người của bộ lạc!"
Tộc trưởng đưa tới cho cô một bịch muối nhỏ được để trong một ống tre, Trương Tiểu Hạ biết số muối này mặc dù ít nhưng nó lại là tài sản của cả bộ lạc.
“ Số muối này ta không nhận được, ông cứ để lại phát cho những thú nhân ở đây một ít để họ ăn có sức!"
Một bác sĩ như cô sao có thể nhận những thứ này từ bệnh nhân được, lại còn là thứ quý nữa.
“ Tiểu Hạ, cô nhận đi chúng tôi không sao!"
Những thú nhân ở đó cũng lên tiếng nói mong muốn cô nhận, giống cái cũng trở về cầm những tấm da thú, rồi những thứ ăn được đều mang ra để cảm ơn.
“ Mọi người không cần phải cảm ơn ta, xem như ta đã đền đáp lại việc mọi người đã chấp nhận ta trong bộ lạc là được!"
“ Tiểu Hạ cô thật tốt!"
“ Đúng vậy tiểu Hạ cô là giống cái tốt nhất!"
Mọi người trong bộ lạc đều ca tụng cô chỉ riêng Thiên Hoàng là không lên tiếng, im lặng từ khi sáng cho đến tối, khi ngồi nướng thịt cho cô cũng có một vẻ mặt đầy sự suy nghĩ.
Trương Tiểu Hạ là một giống cái tốt, lại biết nhiều thứ, liệu nàng ấy có bỏ ta không?
Tiểu Hạ cũng để ý đến bất thường của Thiên Hoàng liền ngồi xuống bên cạnh mà hỏi: “ Sao trông sắc mặt huynh khó coi vậy? Có chuyện gì sao?"
Thiên Hoàng không trả lời, mãi một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “ Nàng giỏi như vậy, có phải sẽ bỏ ta không?"
“ Sao huynh lại hỏi vậy?"
“ Nàng rất huyền bí, có những thứ ta không hiểu nổi những thứ mà nàng làm! Sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến mất!"
Trương Tiểu Hạ nghe xong liền an ủi, những chuyện mà Thiên Hoàng nói cũng có thể xảy ra, cô không phải người ở đây nên một ngày nào đó cũng sẽ biến mất, cô là người còn bọn họ là thú nhân không thể sống chung được.
“ Huynh đừng nghĩ lung tung, huynh là người thân duy nhất của ta ở đây, ta sẽ không bỏ huynh!" Trương Tiểu Hạ chỉ biết an ủi dối lòng, cô không biết khi mình rời đi liệu mọi thứ ở đây sẽ trở nên thế nào.
“ Vậy nàng kết bạn lữ với ta, như vậy chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!" Thiên Hoàng tiến đến
“ Không được!"
“ Nàng không muốn kết bạn lữ với ta?"
“ Vấn đề này ta đã nói rất nhiều lần, ta muốn trau dồi tình cảm trước, khi có tình cảm rồi hãy nghĩ đến việc kết bạn lữ!"
Thiên Hoàng không hiểu, cô nói anh là người thân duy nhất tại sao lại không đồng ý kết đôi? Chỉ cần giống đực nói muốn kết đôi thì giống cái sẽ đồng ý sao?
Sáng sớm của ngày hôm sau, Thiên Hoàng đã ra ngoài sớm bởi hắn để ý hôm qua những tấm da thú được cô làm sạch và phơi kỹ càng đã đem đi băng bó cho những thú nhân khác, nên mới sáng ra ngoài đi săn mong sẽ săn được nhiều da thú cho cô. Trương Tiểu Hạ đi loanh quanh ở trong bộ tộc, cô dạy họ cách nấu thức ăn dưới lửa, còn dạch họ cách may da thú thành những tấm da mặc đẹp.
Xuân Yên không muốn một giống đực tốt như Thiên Hoàng bị rơi vào tay kẻ khác, nên sau khi thấy Thiên Hoàng đi săn ả ta đã quyến rũ một người khác để nhờ vả bọn họ.
Trương Tiểu Hạ lại không biết nguy hiểm đến với mình, cô vẫn đang lang thang ở trong rừng nơi an toàn để tìm kiếm những thứ ăn được. Trong lúc hái nấm thì một móng vuốt vụt đến, may cô kịp thời tránh được. Trương Tiểu Hạ hoang mang không biết là thú nhân nào lại có thể lọt vào nơi được canh giữ an toàn này được.
“ Cô đi chết đi!"
Nà ní, sao lại giết mình?
Trương Tiểu Hạ nhỏ bé tránh né những móng vuốt hiểm độc của đối phương, dường như tên này không có ý định tha cho cô. Tiểu Hạ mang thân hình nhỏ bé chạy đi, cứ thế chạy đến một vách đá rồi dừng lại.
“ Ngươi sao lại muốn giết ta?" Cô nhìn xuống vách đá không thấy đáy, một mảng đen bao trùm khiến toàn thân cô run rẩy nhưng vẫn muốn biết lý do người này muốn giết mình.
“ Vì cô làm cho Xuân Yên không vui!"
Lại là cô ta.
Trương Tiểu Hạ bị tên sói đó đẩy ngã xuống vách núi, khi ngã xuống bầu trời trong cô như sụp đổ. Nếu ngã xuống đây liệu có chết không? Hay trở về hiện đại? Thiên Hoàng ta muốn gặp huynh? Mau cứu ta?
“ Cô lấy những thứ này rồi đắp lên người họ có khi họ không chết vì móng vuốt của quái thú, mà chết dưới bàn tay hiểm độc của cô cũng nên!"
“ Câm miệng, tôi đang cứu họ hay không tự tôi sẽ biết không liên quan đến cô!"
Mặc dù người bộ lạc vẫn chưa tin tưởng cô nhưng họ vẫn có chút hy vọng, họ vẫn muốn thử.
Trương Tiểu Hạ dùng kiến thức cổ truyền mình đã từng đọc qua vận dụng vào, dùng những lá thuốc và rễ giã nhuyễn đắp vào vết thương để cầm máu, những tấm đã thú được xé nhỏ thành băng gạc quấn vào, không ngờ nó có hiệu quả cầm máu rất nhanh, khi vào rừng cô còn tìm thấy những loài lá quý giúp giảm đau không ngờ nó lại hiệu quả như vậy.
Sau một buổi chật vật, những thú nhân tưởng chừng mình đã mất mạng không ngờ lại một lần nữa ngắm nhìn ánh nắng mặt trời.
“ Các huynh tỉnh rồi, làm ta lo chết mất!"
“ Để nàng phải lo lắng cho bọn ta rồi!"
…..
Nhìn những thú nhân được cô cứu tộc trưởng cũng phải thán phục, bước tới mà cảm ơn.
“ Tiểu Hạ, thật sự cảm ơn cô đã cứu giúp người bộ lạc!
“ Số muối này là để trả công cho cô đã cứu giúp người của bộ lạc!"
Tộc trưởng đưa tới cho cô một bịch muối nhỏ được để trong một ống tre, Trương Tiểu Hạ biết số muối này mặc dù ít nhưng nó lại là tài sản của cả bộ lạc.
“ Số muối này ta không nhận được, ông cứ để lại phát cho những thú nhân ở đây một ít để họ ăn có sức!"
Một bác sĩ như cô sao có thể nhận những thứ này từ bệnh nhân được, lại còn là thứ quý nữa.
“ Tiểu Hạ, cô nhận đi chúng tôi không sao!"
Những thú nhân ở đó cũng lên tiếng nói mong muốn cô nhận, giống cái cũng trở về cầm những tấm da thú, rồi những thứ ăn được đều mang ra để cảm ơn.
“ Mọi người không cần phải cảm ơn ta, xem như ta đã đền đáp lại việc mọi người đã chấp nhận ta trong bộ lạc là được!"
“ Tiểu Hạ cô thật tốt!"
“ Đúng vậy tiểu Hạ cô là giống cái tốt nhất!"
Mọi người trong bộ lạc đều ca tụng cô chỉ riêng Thiên Hoàng là không lên tiếng, im lặng từ khi sáng cho đến tối, khi ngồi nướng thịt cho cô cũng có một vẻ mặt đầy sự suy nghĩ.
Trương Tiểu Hạ là một giống cái tốt, lại biết nhiều thứ, liệu nàng ấy có bỏ ta không?
Tiểu Hạ cũng để ý đến bất thường của Thiên Hoàng liền ngồi xuống bên cạnh mà hỏi: “ Sao trông sắc mặt huynh khó coi vậy? Có chuyện gì sao?"
Thiên Hoàng không trả lời, mãi một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “ Nàng giỏi như vậy, có phải sẽ bỏ ta không?"
“ Sao huynh lại hỏi vậy?"
“ Nàng rất huyền bí, có những thứ ta không hiểu nổi những thứ mà nàng làm! Sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến mất!"
Trương Tiểu Hạ nghe xong liền an ủi, những chuyện mà Thiên Hoàng nói cũng có thể xảy ra, cô không phải người ở đây nên một ngày nào đó cũng sẽ biến mất, cô là người còn bọn họ là thú nhân không thể sống chung được.
“ Huynh đừng nghĩ lung tung, huynh là người thân duy nhất của ta ở đây, ta sẽ không bỏ huynh!" Trương Tiểu Hạ chỉ biết an ủi dối lòng, cô không biết khi mình rời đi liệu mọi thứ ở đây sẽ trở nên thế nào.
“ Vậy nàng kết bạn lữ với ta, như vậy chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!" Thiên Hoàng tiến đến
“ Không được!"
“ Nàng không muốn kết bạn lữ với ta?"
“ Vấn đề này ta đã nói rất nhiều lần, ta muốn trau dồi tình cảm trước, khi có tình cảm rồi hãy nghĩ đến việc kết bạn lữ!"
Thiên Hoàng không hiểu, cô nói anh là người thân duy nhất tại sao lại không đồng ý kết đôi? Chỉ cần giống đực nói muốn kết đôi thì giống cái sẽ đồng ý sao?
Sáng sớm của ngày hôm sau, Thiên Hoàng đã ra ngoài sớm bởi hắn để ý hôm qua những tấm da thú được cô làm sạch và phơi kỹ càng đã đem đi băng bó cho những thú nhân khác, nên mới sáng ra ngoài đi săn mong sẽ săn được nhiều da thú cho cô. Trương Tiểu Hạ đi loanh quanh ở trong bộ tộc, cô dạy họ cách nấu thức ăn dưới lửa, còn dạch họ cách may da thú thành những tấm da mặc đẹp.
Xuân Yên không muốn một giống đực tốt như Thiên Hoàng bị rơi vào tay kẻ khác, nên sau khi thấy Thiên Hoàng đi săn ả ta đã quyến rũ một người khác để nhờ vả bọn họ.
Trương Tiểu Hạ lại không biết nguy hiểm đến với mình, cô vẫn đang lang thang ở trong rừng nơi an toàn để tìm kiếm những thứ ăn được. Trong lúc hái nấm thì một móng vuốt vụt đến, may cô kịp thời tránh được. Trương Tiểu Hạ hoang mang không biết là thú nhân nào lại có thể lọt vào nơi được canh giữ an toàn này được.
“ Cô đi chết đi!"
Nà ní, sao lại giết mình?
Trương Tiểu Hạ nhỏ bé tránh né những móng vuốt hiểm độc của đối phương, dường như tên này không có ý định tha cho cô. Tiểu Hạ mang thân hình nhỏ bé chạy đi, cứ thế chạy đến một vách đá rồi dừng lại.
“ Ngươi sao lại muốn giết ta?" Cô nhìn xuống vách đá không thấy đáy, một mảng đen bao trùm khiến toàn thân cô run rẩy nhưng vẫn muốn biết lý do người này muốn giết mình.
“ Vì cô làm cho Xuân Yên không vui!"
Lại là cô ta.
Trương Tiểu Hạ bị tên sói đó đẩy ngã xuống vách núi, khi ngã xuống bầu trời trong cô như sụp đổ. Nếu ngã xuống đây liệu có chết không? Hay trở về hiện đại? Thiên Hoàng ta muốn gặp huynh? Mau cứu ta?