• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Hạ không biết mình có đoán đúng hay không nhưng cô vẫn theo dõi kẻ bị tình nghi, nhưng suốt mấy ngày kẻ đó vẫn không hề có động tĩnh, cứ ăn rồi ngủ như không có chuyện gì.

Nhưng rõ ràng trong tiểu có ghi vào thời điểm này Xuân Yên sẽ dự thời cơ mà trộm thánh vật mà? Chẳng lẽ mình đoán sai thời điểm sao?

Cô thầm nghĩ là mình đoán sai nên cũng không theo dõi nữa, mà tiếp tục những hoạt động như ngày trước.

Nhưng cô đã bỏ qua đi một số chi tiết nên cứ thế bỏ qua cơ hội để vạch trần bộ mặt giả tạo đó. Đêm của bốn ngày sau, những ngày này cô đều phải trải qua với những lo lắng, luôn phải đối mặt với những ánh mắt nghiêm trọng của mọi người. Chính vì vậy mà cô thường xuyên không thể ăn uống, vì nếu cô không sớm tìm ra kẻ đã trộm không biết bọn họ sẽ làm gì cô nữa? Đêm nay lại mất ngủ, Thiên Hoàng không ngày nào là không lo lắng cho cô, khi thấy đêm đã tới mà cô không vào ngủ mà ở bên ngoài, liền đi ra ngoài ngồi xuống bên cạnh mà an ủi.

“ Nàng đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ôn cả thôi! " Thiên Hoàng luôn muốn cô khoẻ mạnh nhưng mới chỉ bốn ngày trôi qua thân thể cô ốm đi một cách có thể nhìn thấy được, những món ăn ngon mà trước kia thích cũng không buồn ăn, đến cả vào trong thăm Tang Văn ngủ đông cũng không, mà suốt ngày buồn bã.

“ Lỡ không tìm thấy được thánh vật, liệu bọn họ có đuổi thiếp không? Nếu đuổi thiếp ra khỏi bộ lạc thiếp không còn chỗ nào đi mất!" Trương Tiểu Hạ đã xem đây là ngôi nhà thứ hai, hết mực xây dựng tìm đủ mọi cách để nâng cao đời sống ở đây, và đến bây giờ cô vẫn chưa thể tìm được cách quay về hiện đại, đuổi cô lúc này không bằng bảo cô chết đi.



“ Bọn họ sẽ không đuổi nàng, đừng lo lắng ta và Tang Văn sẽ luôn ở bên cạnh nàng! Mau vào trong thôi, trời bên ngoài rất lạnh!"

Trương Tiểu Hạ được thiên Hoàng dìu vào trong nhưng vừa đi cô lại thấy có bóng người từ trong hang Xuân Yên đi ra, cô vội kéo tay Thiên Hoàng đi theo.

Đúng là ông trời không chặn mất con đường sống của ai, cảm tạ ông trời!

Hai người đi theo cái bóng đen đó suốt cả một quãng đường, mãi đến một gốc cây khô lớn ở cuối lạnh địa của bộ lạc mới dừng lại. Khi nhìn chiếc bóng đen đó từ từ ngồi xuống lấy vật được giấu trong đó ra, cả hai đều rất sốc.

Đó là Thánh vật!

Khi bóng đen đang lấy thánh vật thì hai bóng đen nữa lại xuất hiện, bọn họ như đang nói gì đó, khi muốn lấy đi thánh vật thì Thiên Hoàng đã vội nhảy ra.

“ Các ngươi đứng đó!"

Ba cái bóng đen nghe thấy có tiếng người liền muốn chạy nhưng đã bị Thiên Hoàng chặn ra đầu, vẻ mặt không mấy vui vẻ nghiêm túc mà nói.

“ Các người mau bỏ vật thánh của bộ lạc ta xuống nếu không đừng trách ta!"

“ Ta sẽ không bỏ, nếu được thì liều chết xem ai sẽ là người phải chết!"



Bọn họ cạnh mình có ba người nhưng họ quên mất trong đó có một giống cái sao?

Thiên Hoàng rất nhanh đã giải quyết xong hai tên giống đực và đoạt là được Ngọc Địa Bảo từ trong tay bọn chúng. Thiên Hoàng từ từ bước đến chỗ bóng đen đang run rẩy mà hỏi đối phương

“ Rốt cuộc ngươi là ai? Sao dám ăn trộm bạo vật của bọn ta?!"

Nhưng cho dù Thiên Hoàng có hỏi thế nào thì người đó vẫn không trả lời mà giữ im lặng. Trương Tiểu Hạ đang tấm trong bụi cây cũng đi ra, cô tiến lại chỗ Thiên Hoàng nhìn người đối diện mà nói.

“ Có lẽ thiếp biết người này là ai? Nhưng thôi thì chúng ta cứ mang về cho tộc trưởng để bà ấy giải quyết và trả lại sự trong sạch cho thiếp nữa! "

Người áo đen đó biết mình về bộ lạc sẽ bị trừng phạt rất nặng nên đã muốn chạy thoát nhưng Trương Tiểu Hạ đã nhanh tay mà nắm lấy tay ả. Cả hai cùng đem tên ăn trộm này về, nhưng họ không muốn đánh thức mọi người trong bộ lạc khi đang ngủ, nên đã đưa về hang động của mình.

Vào trong có ánh lửa sáng càng làm cho kẻ trộm sợ hãi và ra sức kháng cự. Thiên Hoàng bước tới kéo tấm da thú che khuất cả khuôn mặt xuống, nhưng ả vẫn tiếp tục dằng co không cho kéo xuống. Trương Tiểu Hạ nhìn ả cứ kéo lại tức tối mà bước tới giật mạnh tấm da thú xuống, nhưng trước mắt cô là một khuôn mặt xa lạ.

Không phải cô ta?

Đây là kẻ nào?

Chẳng lẽ ả biết mình bị theo dõi nên đã đổi người?

“ Cô là ai?" Thiên Hoàng đã vội hỏi đối phương, nhưng cô ta lại không lên tiếng vẫn giữ im lặng.

“ Cô mau nói đi, tại sao cô lại ăn trộm thánh vật của bộ lạc, nếu mất chúng cả bộ lạc chúng ta phải làm sao đây?"

Khi nghe Trương Tiểu Hạ nói “ Bộ lạc của chúng ta!" ả ta tự dưng cười lớn lên.

“ Hahahaha, bộ lạc của chúng ta? Thật nực cười, cái bộ lạc đã đuổi một giống cái đi chỉ vì sơ xuất nhỏ thôi sao?"

Thiên Hoàng nhìn cách ăn nói và lời của cô ta cũng đã đoán được đối phương là ai. Ả là Phương Giao, một giống cái đã vì một miếng ăn trong thời gian mùa đông mà tàn nhẫn giết hại hết tất cả bạn lữ giống đực của mình mà ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK