Cuối cùng cũng đã gần đến ngày cô hạ sinh, không chỉ mình Tang Văn và Thiên Hoàng chuẩn bị, mà còn có các thú nhân khác, bọn họ giúp đi lấy củi, lấy nước, săn thú… Chỉ để cho hai giống đực của cô ngày ngày ở bên chăm sóc. Bọn họ muốn trả ơn, đền đáp những gì mà Trương Tiểu Hạ đã hi sinh cho họ, cho thú nhân bọn họ được phát triển, không còn phải hi sinh như trước, bộ lạc cũng phát triển lớn mạnh, không còn nhỏ bé bị những bộ lạc khác ức hiếp.
Trương Tiểu Hạ bị chiếc bụng to lớn này làm cho việc đi lại khó khăn, ngủ cũng không ngon giấc tối nào cũng bị đạp cho khó ngủ.
Lại là một đêm tối khó ngủ với mọi người, Trương Tiểu Hạ đã đau bụng muốn sinh cả ngày hôm nay nhưng lại không có tiến triển gì hết, các giống cái lớn tuổi cũng phải bó tay không biết làm thế nào để cho cô sinh ra dễ dàng.
“ Tiểu Hạ, nàng ấy sao rồi?"
“ Cho bọn ta vào trong!"
Tang Văn và Thiên Hoàng bị cản lại ở phía ngoài hang không cho vào, bởi thú nhân có tục lệ giống cái khi sinh không được để giống đực nhìn như vậy sẽ xui xẻo.
“ Hai huynh đừng ồn nữa, bên trong đã có Vân Anh và các bô lão rồi, nên hãy yên tâm!" Lưu Vũ và các thú nhân khác phải cản chân của Thiên Hoàng và Tang Văn ở ngoài.
“ Sao bọn ta có thể để nàng ấy đau mà không có bọn ta!"
“ Hai huynh vào đó cũng chỉ vướng tay vướng chân tốt nhất nên ở ngoài!"
Cho dù mọi giống cái lớn tuổi đã dùng hết sự hiểu biết của mình về đỡ đẻ vẫn không làm sao cho cô sinh được, Trương Tiểu Hạ đau lên xuống ngất đi mất mấy lần, ý thức cũng không còn như trước nữa, mơ hồ chỉ nghe được mọi người bảo cô cố sức, nghĩ đến Thiên Hoàng và Tang Văn cùng hai đứa trẻ trong bụng cô lại phải một lần nữa lấy hơi nhưng vẫn không thể chuyển động.
“ Tiểu Hạ, cô cố lên, đừng dừng lại!" Vân Anh giúp cô lau mồ hôi trên trán và không ngừng động viên.
Nhưng cho dù có cố mãi cũng không được, đúng là sinh con là cửa tử!
Nếu giờ có công nghệ tiên tiến ở đây chỉ cần mổ bụng lấy con là xong, cũng không cần phải đau cả ngày.
“Cho ta vào, ta có cách làm tiểu Hạ sinh được!" Hàn Ngọc chen vào muốn thông qua bên ngoài để vào trong
“ Ngươi muốn làm gì?"
“ Nếu muốn cứu giống cái của hai ngươi thì mau cho ta vào, không thể chậm trễ!"
Tang Văn muốn cản lại nhưng khi nhìn thấy giọng điệu chắc chắn kiên quyết của Hàn Ngọc, hai người đã đồng ý cho Hàn Ngọc vào.
Vào trong nhìn giáng vẻ đau đớn của cô, Hàn Ngọc không đành, y tiến tới lùa hết giống cái ra ngoài chỉ để mình Vân Anh ở lại phụ giúp mình.
Hàn Ngọc ngồi xuống, ghé sát vào tai cô mà nói: “ Ta giúp cô sinh con, nên cô đừng phụ sự mong đợi của tôi mà sống thật hạnh phúc bên hai người họ, giúp ta chuộc lỗi lầm kiếp trước!"
Trương Tiểu Hạ mơ hồ nghe nhưng vẫn rất rõ ràng từng câu chữ, mắt cô ngạc nhiên nhưng không thể hỏi, chỉ thấy Hàn Ngọc đưa tay sờ vào bụng cô một làn khí xanh được truyền vào, chỉ trong chốc lát tiếng khóc của hai đứa bé mà múa.
Vân Anh vừa lau người cho hai đứa trẻ xong thì Tang Văn và Thiên Hoàng chạy vào, họ không bận tâm đến con mình mà lo lắng chạy đến chỗ của cô, nhưng họ đã bị Hàn Ngọc cản lại.
“ Tiểu Hạ vừa mới sinh, hai ngươi đừng làm ồn cô ấy ngủ!"
“ Vậy chúng tôi nên làm gì sau khi nàng ấy tỉnh dậy?"
“ Nấu ít nước nóng cho cô ấy, với vài món tẩm bổ là được!"
Hàn Ngọc sau khi nói xong liền ho ra máu rồi bất tỉnh đi. Làn khí xanh khi nãy là thần lực mà Hàn Ngọc đã tu luyện được, giờ mất đi thần lực, khác gì hoa không có rễ.
“ Hàn Ngọc, ngươi sao vậy?"
“ Mau tỉnh lại đi! Mọi người vào đây mau lên, Hàn Ngọc bất tỉnh rồi!"
Tang Văn hô hoán mọi người vào trong xem tình hình của Hàn Ngọc như thế nào, sau khi đưa Hàn Ngọc đi Tang Văn và Thiên Hoàng mới chạy đến cái nôi mà mình đã làm theo sự hướng dẫn của tiểu Hạ để làm, hai đứa trẻ được cặt trong hai cái nôi, nó hiện rõ là con của hai người không lệch đi đâu được.
_____
Trương Tiểu Hạ sau khi ngủ dậy cảm thấy khoẻ lên rất nhiều, đã lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy, không bị nặng bụng khi ngủ bị đè.
Sau khi ngủ dậy cô đã được Thiên Hoàng đưa đi tăm rửa sạch sẽ, nói là tắm rửa chỉ qua là lau người bằng nước ấm.
Nhìn hai đứa trẻ mang dòng máu người và thú trong lòng cô thầm nghĩ nó cũng không quái lạ là mấy.
Hai đứa trẻ đều là con trai nên rất khoẻ, mới sinh đã biết ai là cha mình.
Con của Thiên Hoàng, có một đôi tai hổ trắng giống hệt cha nó, con của Tang Văn lại có một chiếc đuôi màu trắng, mặc dù biết con là Lưu lạc thú giống mình nhưng Tang Văn rất vui. Hai đứa trẻ đều được lấy họ của Trương Tiểu Hạ lần lượt là Trương Doãn và Trương Đông.
Trương Tiểu Hạ bị chiếc bụng to lớn này làm cho việc đi lại khó khăn, ngủ cũng không ngon giấc tối nào cũng bị đạp cho khó ngủ.
Lại là một đêm tối khó ngủ với mọi người, Trương Tiểu Hạ đã đau bụng muốn sinh cả ngày hôm nay nhưng lại không có tiến triển gì hết, các giống cái lớn tuổi cũng phải bó tay không biết làm thế nào để cho cô sinh ra dễ dàng.
“ Tiểu Hạ, nàng ấy sao rồi?"
“ Cho bọn ta vào trong!"
Tang Văn và Thiên Hoàng bị cản lại ở phía ngoài hang không cho vào, bởi thú nhân có tục lệ giống cái khi sinh không được để giống đực nhìn như vậy sẽ xui xẻo.
“ Hai huynh đừng ồn nữa, bên trong đã có Vân Anh và các bô lão rồi, nên hãy yên tâm!" Lưu Vũ và các thú nhân khác phải cản chân của Thiên Hoàng và Tang Văn ở ngoài.
“ Sao bọn ta có thể để nàng ấy đau mà không có bọn ta!"
“ Hai huynh vào đó cũng chỉ vướng tay vướng chân tốt nhất nên ở ngoài!"
Cho dù mọi giống cái lớn tuổi đã dùng hết sự hiểu biết của mình về đỡ đẻ vẫn không làm sao cho cô sinh được, Trương Tiểu Hạ đau lên xuống ngất đi mất mấy lần, ý thức cũng không còn như trước nữa, mơ hồ chỉ nghe được mọi người bảo cô cố sức, nghĩ đến Thiên Hoàng và Tang Văn cùng hai đứa trẻ trong bụng cô lại phải một lần nữa lấy hơi nhưng vẫn không thể chuyển động.
“ Tiểu Hạ, cô cố lên, đừng dừng lại!" Vân Anh giúp cô lau mồ hôi trên trán và không ngừng động viên.
Nhưng cho dù có cố mãi cũng không được, đúng là sinh con là cửa tử!
Nếu giờ có công nghệ tiên tiến ở đây chỉ cần mổ bụng lấy con là xong, cũng không cần phải đau cả ngày.
“Cho ta vào, ta có cách làm tiểu Hạ sinh được!" Hàn Ngọc chen vào muốn thông qua bên ngoài để vào trong
“ Ngươi muốn làm gì?"
“ Nếu muốn cứu giống cái của hai ngươi thì mau cho ta vào, không thể chậm trễ!"
Tang Văn muốn cản lại nhưng khi nhìn thấy giọng điệu chắc chắn kiên quyết của Hàn Ngọc, hai người đã đồng ý cho Hàn Ngọc vào.
Vào trong nhìn giáng vẻ đau đớn của cô, Hàn Ngọc không đành, y tiến tới lùa hết giống cái ra ngoài chỉ để mình Vân Anh ở lại phụ giúp mình.
Hàn Ngọc ngồi xuống, ghé sát vào tai cô mà nói: “ Ta giúp cô sinh con, nên cô đừng phụ sự mong đợi của tôi mà sống thật hạnh phúc bên hai người họ, giúp ta chuộc lỗi lầm kiếp trước!"
Trương Tiểu Hạ mơ hồ nghe nhưng vẫn rất rõ ràng từng câu chữ, mắt cô ngạc nhiên nhưng không thể hỏi, chỉ thấy Hàn Ngọc đưa tay sờ vào bụng cô một làn khí xanh được truyền vào, chỉ trong chốc lát tiếng khóc của hai đứa bé mà múa.
Vân Anh vừa lau người cho hai đứa trẻ xong thì Tang Văn và Thiên Hoàng chạy vào, họ không bận tâm đến con mình mà lo lắng chạy đến chỗ của cô, nhưng họ đã bị Hàn Ngọc cản lại.
“ Tiểu Hạ vừa mới sinh, hai ngươi đừng làm ồn cô ấy ngủ!"
“ Vậy chúng tôi nên làm gì sau khi nàng ấy tỉnh dậy?"
“ Nấu ít nước nóng cho cô ấy, với vài món tẩm bổ là được!"
Hàn Ngọc sau khi nói xong liền ho ra máu rồi bất tỉnh đi. Làn khí xanh khi nãy là thần lực mà Hàn Ngọc đã tu luyện được, giờ mất đi thần lực, khác gì hoa không có rễ.
“ Hàn Ngọc, ngươi sao vậy?"
“ Mau tỉnh lại đi! Mọi người vào đây mau lên, Hàn Ngọc bất tỉnh rồi!"
Tang Văn hô hoán mọi người vào trong xem tình hình của Hàn Ngọc như thế nào, sau khi đưa Hàn Ngọc đi Tang Văn và Thiên Hoàng mới chạy đến cái nôi mà mình đã làm theo sự hướng dẫn của tiểu Hạ để làm, hai đứa trẻ được cặt trong hai cái nôi, nó hiện rõ là con của hai người không lệch đi đâu được.
_____
Trương Tiểu Hạ sau khi ngủ dậy cảm thấy khoẻ lên rất nhiều, đã lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy, không bị nặng bụng khi ngủ bị đè.
Sau khi ngủ dậy cô đã được Thiên Hoàng đưa đi tăm rửa sạch sẽ, nói là tắm rửa chỉ qua là lau người bằng nước ấm.
Nhìn hai đứa trẻ mang dòng máu người và thú trong lòng cô thầm nghĩ nó cũng không quái lạ là mấy.
Hai đứa trẻ đều là con trai nên rất khoẻ, mới sinh đã biết ai là cha mình.
Con của Thiên Hoàng, có một đôi tai hổ trắng giống hệt cha nó, con của Tang Văn lại có một chiếc đuôi màu trắng, mặc dù biết con là Lưu lạc thú giống mình nhưng Tang Văn rất vui. Hai đứa trẻ đều được lấy họ của Trương Tiểu Hạ lần lượt là Trương Doãn và Trương Đông.