• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiên sinh, chuyện khi nãy về Phương Dung, liệu ngài có thể kể tường tận hơn được không? A Luân tại sao lại liên quan..." Thu Nghiên vốn định hỏi thêm nhưng Hoa Cô Cô đã ra hiệu nàng giữ im lặng.

"Thứ cho ta hỏi trước, do trước giờ Đông Môn Trấn ít khi có sự xuất hiện của đạo sĩ, nên liệu có thể hỏi cao danh quý tánh của người?" Hoa Cô Cô từ tốn nói, tay không quên rót trà để mời vị đạo sĩ đang ngồi phía đối diện.

"Bần đạo danh Phổ Hạo Không Tư, Tự gọi Phổ Thất, là đồ đệ theo Tịnh Lương Chân Nhân học đạo." Nói đoạn, Lão đạo sĩ liếc nhìn sang dây vải đỏ đang cột trên tóc của Tử Luân: "Là người đã đưa dây vải đỏ cho người này vào mười năm trước."

"Không thể nào!" Hải Vân ngạc nhiên, vội ngắt lời Phổ Thất: "Dây vải đó không phải là của Tú Cô cột cho A Luân sao?"

Hoa Cô Cô lúc này cũng dần thấy bất lực vì cứ mỗi một lời vừa nói ra, chưa có giải đáp thì lại có kẻ khác chen vào, làm Tú Cô đã lâu như vậy vẫn chưa hỏi ra được gì, Tú Cô khẽ gắt: "Im lặng, các ngươi muốn bị đuổi ra ngoài sao?"

Những kẻ nhiều chuyện tò mò kia vừa bị quát liền im bặt, họ lo sợ không được hóng chuyện nữa nên vội khép nép lùi về sau để Tú Cô tiếp chuyện.

"Hóa ra là đồ đệ của Tịnh Lương Chân Nhân, đã lâu không nghe tung tích gì về ngài ấy nữa, không biết liệu..."

Phổ Thất ngầm hiểu ra hàm ý trong câu nói úp mở của Tú Cô, lão nâng chén trà lên uống một ngụm, vừa chẹp miệng vừa lắc đầu thay cho câu trả lời, Tú Cô tinh ý biết rằng vị đạo sĩ đưa dây vải đỏ cho mình vào mười năm trước đã không còn nữa.

Mười năm trước, khi mà Tử Luân đang thoi thóp dưới dòng sông Lưu Giang, người đã cứu và giúp Tú Cô làm Song San Phù chính là Tịnh Lương Chân Nhân, ngài ấy đến và đi một cách đường đột và bí ẩn, dù là vậy Tú Cô vẫn chưa từng quên những lời ngài đã căn dặn Cô lúc đó.

"Tiểu Tử này tiền kiếp dây vào một kẻ không nên đắc tội, e là đến chết cũng không thể yên ổn, hồn siêu phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh."

"Thưa Tịnh Lương Chân Nhân, lời người nói, kẻ phàm phu tục tử này thật không thể hiểu, rốt cuộc hài tử của tiểu nữ đã gây ra tội tình gì?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ, nhớ lời ta căn dặn, sau này khi hắn cần chết phải để hắn chết, không được cứu, không được nhúng tay vào, món nợ của hắn phải tự hắn hoàn trả."

"..."

"Nếu lo cho hắn, mười năm tiếp theo chăm chỉ làm việc thiện, ta tin tu tâm tích đức có thể gặp hiểm hóa lành."

Hoa Cô Cô lúc đó không hiểu rõ lời nói của Tịnh Lương Chân Nhân, nhưng có một điều Cô đã hoàn toàn nghe theo là tu tâm tích đức, ngân lượng mà Tú Cô kiếm được, thỉnh thoảng lại được phân phát cho những dân tình nghèo khổ, dù là trong Trấn hay ngoài Trấn, chỉ cần là ai cần giúp Tú Cô đều âm thầm giúp họ, chỉ là Tú Cô không hiểu tại sao bản thân đã cố gắng như vậy nhưng tính cách của Tử Luân lại càng ngày càng xấu, thậm chí đôi khi Tú Cô còn nghĩ lời Tịnh Lương nói hắn sẽ chết là thật, hắn sớm sẽ bị người ta đánh chết vì tội độc khẩu láo toét.

Mọi lời Tử Luân nghe được giống như từ tai này lọt qua tai kia, hoàn toàn không hiểu một chữ gì về lời Phổ Thất nói, chẳng lẽ những vị đạo sĩ này vốn luôn nói những lời khó hiểu như thế sao?

Không để mọi người thêm đau đầu, lão tiếp lời: "Nửa chiếc vòng tiểu tử ngươi đang cầm, khi vẫn còn vẹn nguyên nó được gọi là Bảo Ngọc Nguyệt Quang, đây là vật chỉ có tiên tử mới có thể luyện thành, bởi nó có khả năng độ hóa âm quỷ trở lại thành vong hồn, buông bỏ mọi oán niệm mà đi siêu thoát, ngoài ra còn hộ thể nguyên thần, bất kể là vạn linh yêu tinh hay là thần tiên cũng không thể làm hại ngươi."



Tử Luân nghe đến đây, ánh mắt liền bừng sáng rực rỡ, cậu hai tay kính cẩn nâng nửa vòng ngọc hướng về phía Phổ Thất, điệu bộ năn nỉ khẩn cầu lão hãy giúp nó quay trở lại trạng thái ban đầu.

"Cái thứ mang toàn tai họa này thật sự lợi hại vậy sao?" Mọi người chớp mắt trầm trồ nhìn nhau.

"Đúng là tai họa, bởi nó hiện tại chỉ mang đến tai ương cho người sở hữu, tệ hơn là nguy hiểm đến tính mạng."

"!!?!!" Tử Luân lập tức bật mở cửa sổ định quăng thứ đang cầm ra ngoài, phải đến hai ba người kéo giữ hắn lại mới được, bởi họ vẫn chưa quên lời lão nói khi nãy, nếu vòng rời khỏi Tử Luân thì sẽ gây hại đến người khác.

"Ngươi bình tĩnh đi, bởi vì nó nằm trong tay ngươi nên bần đạo mới yên tâm, sư phụ ta căn dặn, Bảo Ngọc Nguyệt Quang là vật có linh tính, nếu nó nhận ra chủ nhân của mình đang ở rất gần, nó sẽ lập tức giết những người đang sở hữu để trở về với chủ nhân."

"Giết?! Ta thế quái nào lại là chủ nhân của nó được! Đây chính là lần đầu ta nhìn thấy nó! Nó còn giết người để được lại gần ta thì cái thứ ác nghiệt này sao là của ta được!?"

Phổ Thất thở dài, câu hỏi này đến lão cũng phải tự hỏi bản thân, làm thế nào một vật được xem là bảo vật của tiên tử lại lọt vào tay hắn, vốn những người luyện ra được Bảo Ngọc Nguyệt Quang, nếu không phải tiên tử thì chính là người có đạo hạnh cao thâm luyện thành, nhưng cũng không phải là đơn giản, phải đến năm người đạt ngưỡng chân nhân như sư phụ của lão cùng luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày không ngừng nghỉ mới có thể luyện ra.

"Nửa chiếc vòng đó hiện tại, chưa đáng lo ngại là do sư phụ của ta đã phong ấn một nửa còn lại, nếu không thì đến cả Quan Âm Bồ Tát giáng thế cũng không giữ được mạng của ngươi."

"... Sao sư phụ của ngài không hợp thể nó? Không phải nó nguyên trạng là bảo vật sao?"

"Không thể, Bảo Ngọc Nguyệt Quang vỡ là do chủ nhân, muốn ghép lại cũng phải do chính tay chủ nhân ghép, dù có linh tính thì vẫn là vật chứa âm hồn, nếu người ngoài xen vào sẽ bị nó giết."

Tú Cô thoáng vẻ ngạc nhiên: "Hoá ra vì nó mà Tịnh Lương Chân Nhân mất sao?

Phổ Thất gật đầu, giọng nói lão chợt run run giống như đau lòng: "Sư phụ của ta vốn là người có đạo hạnh cao thâm, nhưng để đối mặt với vạn hồn trong Bảo Ngọc Nguyệt Quang là điều không thể, chỉ vì cố phong ấn một nửa vòng còn lại mà vong mạng, dù ít nhất đã không để nó hợp thể hắc hóa, nên một nửa ngươi cầm vẫn còn có thể kiểm soát, còn nửa kia thì... Sớm đã thành quỷ vật rồi."

"Nhưng sao lão biết ta là chủ nhân nó? Nó tự nói với lão à?" Tử Luân gãi má, ngây ngô hỏi.

"Nhìn lại vòng trong tay ngươi đi." Phổ Thất ẩn ý nháy mắt chỉ vào lòng bàn tay cậu, sau đó ung dung nhấp thêm ngụm trà.

Tử Luân bây giờ mới để ý, âm hồn trong vòng ngọc càng lúc càng mờ dần, an tĩnh không phát ra tiếng thét chói tai inh ỏi như ban nãy, giống như nếu chúng vào đúng tay của chủ nhân thì liền sẽ chịu nghe lời hơn, nhưng vầng hắc khí bao bọc vẫn ẩn hiện chưa biến mất, không biết phải Tử Luân hoa mắt hay không mà đường vân đen kia trông có vẻ vẫn tiếp tục xâm chiếm thêm diện tích của đường vân hổ phách.

"Vậy thì ý tiên sinh đây, A Luân là chủ nhân của Bảo Ngọc gì gì đó, không may bị lạc mất rồi Phương Dung vô tình nhặt được, vì không phải chủ nhân nên nó cố giết Phương Dung để trở về bên A Luân?" Thu Nghiên đăm chiêu suy nghĩ, xâu chuỗi lại hết mọi chuyện nhưng vẫn thấy có nhiều uẩn khúc.

"Không đúng!" Kim Hồ đột ngột cắt ngang, nàng ta tiến đến gần Hoa Cô Cô, chậm rãi nói ra điều đang suy nghĩ: "Nếu lời của tiên sinh nói là thật, thì chuyện Hải Vân gặp hôm qua cũng là thật, thụ yêu đầu Trấn đã muốn sát hại Phương Dung vì "thứ này" nên chắc chắn Phương Dung đã giữ vật này trước đó chứ không phải mới đây, vậy tại sao mấy ngày qua ở gần Tử Luân thế lại không có xảy ra chuyện gì, mà chỉ đợi đến hôm nay?"

Phổ Thất cảm thấy câu hỏi này giống như mũi tên bắn trúng hồng tâm, lão gật gù suy tư sau đó thở dài: "Nếu bần đạo đoán không lầm, lời sư phụ ta nói về ân oán của tiểu tử này chắc chắn có liên quan đến... Phác Gia."

"Cạch"

Hoa Cô Cô đặt ly trà lại lên đĩa, không cẩn thận tạo ra tiếng động lớn, đôi tay bà run rẩy không thể khống chế, nhưng cũng không riêng gì Tú Cô, tất cả mọi người đều đồng loạt sửng sốt, hoá ra giai thoại vốn chỉ truyền kể như trò đùa trong truyền thuyết... Là có thật sao?

"... Phác Gia là có thật?"

"Lúc Phác Gia tìm tân nương lần thứ chín, lúc đó các vị còn chưa được sinh ra nên không tin cũng là lẽ thường tình, còn vị Tú Cô trước mặt ta đây, chắc ít nhiều đã nghe qua?"

Tú Cô thở dài ưu tư, tâm trí lục tìm lại một chuyện đã xảy ra trong quá khứ cách đây ba mươi năm.

"Ba mươi năm trước chỉ để được sống mà ta phải đi tha hương cầu thực, ta đến Tô Sơn, một nơi đã từng cách xa Đông Môn Trấn hai dãy núi rừng." Tú Cô nâng tay đỡ trán, trong lòng dâng lên nỗi bất an khó tả, vì vốn lúc đó Tú Cô còn khá nhỏ và không trực tiếp chứng kiến nên không thể rõ đầu đuôi: "Lúc ta đến, khắp trời đều là giấy tang, lồng đèn đỏ treo đầy hai bên đường, bầu không khí tràn ngập một màu tan thương."

"Nhưng tuyệt nhiên... Tô Sơn không có lấy một bóng người, giống như cõi u minh không một dấu vết nào cho thấy đã từng có người sống ở đây, nơi gọi là Tô Sơn kể từ lúc đó cũng chìm trong dĩ vãng."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tử Luân nôn nóng muốn giục câu trả lời, cậu nghe họ dài dòng luyên thuyên đến mức bứt rứt khó chịu.



Phổ Thất cũng nhớ lý do, lão hạ giọng nói với âm vực thỏ thẻ như sợ làm mọi người chấn kinh: "Tân nương thứ chín là tân nương duy nhất trong mấy trăm năm qua... Từ chối lên kiệu hoa."

"?!!!?" Thất đức! Chỉ vì tân nương từ chối lên kiệu hoa mà cả một thôn trang bị xoá sổ, Phác Gia đúng thực là quỷ, độc ác và tàn nhẫn đến mức đáng hận!

Ai ai cũng đều tỏ thái độ bất mãn và căm phẫn cực độ, sao có thể làm ra được loại chuyện trời đất không dung như vậy được?

"Nhưng làm tân nương gả cho quỷ thì cũng chết, sớm hay muộn cũng phải chết thì thà từ đầu chết một mình thôi? Chẳng lẽ vị tân nương đó định dưới hoàng tuyền mở tiệc chiêu đãi Diêm Vương à?" Tử Luân nhướng mày, cậu hiển nhiên nói mà không ngại mình có quá đáng hay không.

"Bốp"

Tử Luân tốt nhất là không nên mở miệng, nếu mở miệng thì toàn là gợi đòn, cậu không bị Hoa Cô Cô đánh thì cũng bị Phổ Thất lấy ghế đập cho chết.

"Tiểu tử thối, ngươi muốn im lặng một lúc hay im lặng một đời? Ngậm miệng lại cho ta." Tú Cô vả bôm bốp mấy cái vào vai Tử Luân đau điếng.

"Công tâm mà nói thì Tử Luân cũng có lý, giảm bớt được đau thương vẫn tốt hơn là tất cả cùng xuống hoàng tuyền mà? Chẳng lẽ tân nương nào đến Phác Gia cũng đều phải chết sao?

Phổ Thất âm trầm vuốt chòm râu bạc, tiếp lời giải thích: "Theo như những gì sư phụ ta tìm hiểu trong suốt sáu mươi năm, chính là Phác Gia sau khi tìm tân nương sẽ để y trải qua một cổ tục trước khi bái đường, bảy ngày trước ngày thành hôn tân nương phải cố gắng vượt qua thử thách họ yêu cầu."

"Cổ tục? Giống như thử thách tân nương?"

"Đúng vậy, họ tuy là quỷ nhưng vẫn có gia quy và rất tuân theo luật lệ, nếu tân nương vượt qua được ải đầu tìm ra cổng Phác Gia trước bình minh, thì họ tuyệt đối sẽ không thể làm hại tân nương, tân nương vẫn còn sống sau bảy ngày thì chắc chắn sẽ có tiếng nói trong gia phủ, nhưng nếu để bị giết trước khi tìm được cổng thì lại là chuyện khác, thân nhân của tân nương sẽ chỉ nhận được giấy báo tử."

"Hoá ra là vậy, nhưng có đến bao nhiêu thử thách mà tân nương phải trải qua?"

Phổ Thất lắc đầu vì chuyện này lão cũng không biết, Phác Gia mấy trăm năm qua đã tìm chín người, nhưng không một người nào trong số đó vượt qua được ải đầu, việc Tịnh Lương biết về thử thách này là do các vong hồn vất vưởng lúc chứng kiến các tân nương bị giết đã kể lại.

"Dù cho là có thật, thì giữa ta và Phác Gia liên quan gì đến nhau?" Tử Luân nhíu mày khó hiểu.

"Bảo Ngọc Nguyệt Quang là vật của ngươi, trong suốt ba mươi năm qua nó chưa từng tác quái, cho đến khi Phác Gia quay trở lại thì nó mới bắt đầu điên cuồng tìm kiếm ngươi, ta nghĩ linh lực trong Bảo Ngọc cảm nhận ngươi gặp nguy hiểm, nó muốn bảo vệ ngươi."

"..."

"Ý LÃO LÀ PHÁC GIA MUỐN GIẾT TA?!" Tử Luân giật thót người, ngay sau đó liền chuyển sang hoảng loạn.

"A Luân bình tĩnh, bình tĩnh nào." Hải Vân cùng Tự Hành không hẹn mà đồng lúc ghì giữ Tử Luân lại, họ hiểu rõ hơn ai hết, tên tiểu tử này bình sinh sợ nhất ma quỷ, hiện tại khi không lại nghe thấy mình bị quỷ đòi mạng, hắn chưa lăn đùng ra ngất đã là may mắn.

"Chính vì vậy ta mới ở đây giúp ngươi." Phổ Thất tươi cười hòa nhã nói.

Tử Luân xúc động suýt rơi nước mắt, cậu không ngờ trước mặt mình lại là tiên nhân được trời cao cử xuống cứu thế, thế mà từ đầu đến giờ cậu đã không ít lần chọc lão tức điên, Tử Luân hít thở sâu, lấy lại sự bình tĩnh tiến đến định quỳ tạ lỗi với lão thì lời lão nói tiếp theo khiến cậu sụp đổ.

"Giúp ngươi tìm đường đến Phác Gia."

"?!!?"

Trước khi Tử Luân kịp mở miệng tuôn lời vàng ngọc thì đã bị hai vị hộ pháp lực lưỡng bên cạnh bịt kín miệng, đến cả những âm thanh ú ớ cũng không thể phát ra, những người đứng cạnh bắt đầu kích động.

"Không được! Không thể để A Luân đến đó!"

"Đúng vậy! Nếu chỉ là nộp mạng thì ta đi thay hắn được không? A Luân hắn vẫn chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm gì đáng tội phải chết chứ?!"



"Đúng vậy! Từ nhỏ đến lớn hắn đi ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, ban đêm thì tuyệt đối không đi đâu, việc đắc tội đó chắc chắn là hắn chưa từng làm! Tiên sinh, ta nghĩ ngài nhầm rồi!"

Tử Luân đứng cạnh đó liên tục gật đầu phụ họa, căn bản những chuyện nãy giờ Phổ Thất nói họ chỉ hiểu được một nửa, nên bây giờ không ai là cam tâm đứng yên một bên nhìn số mệnh của Tử Luân bị sắp đặt.

Phổ Thất nghe đám người họ ồn ào đến nhức đầu, chẳng lẽ lão đành lòng đẩy hắn đi vậy sao? Nếu không phải hết cách thì lão không đời nào đưa ra hạ sách này, lão cũng chỉ là làm theo những lời trăn trối của sư phụ.

"Tất cả, đi ra ngoài." Tú Cô trầm giọng.

Tử Luân chợt buông thả tay, cậu không còn ý định muốn phản kháng nữa, trong ánh mắt vô thức chứa sự ngạc nhiên nhìn về phía Hoa Cô Cô, Tú Cô từ nãy đến giờ lắng nghe không sót một chữ, cô bất chợt ra lệnh rồi yên lặng nhìn xuống khăn thêu mình đang cầm, đáy mắt lưu đọng nước vẫn cắn răng kìm nén không khóc.

Trong đầu Tú Cô vang vọng giọng nói quen thuộc mười năm trước: "Sau này khi hắn cần chết phải để hắn chết, không được cứu, không được nhúng tay vào, món nợ của hắn phải tự hắn hoàn trả."

"Tú Cô..."

"TA BẢO, TẤT CẢ ĐI RA NGOÀI." Tú Cô lớn giọng quát, đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua họ nghe Tú Cô lớn tiếng như vậy, dù rất bất mãn nhưng cũng không thể làm khác, họ chậm chạp dẫn Tử Luân rời khỏi.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại chưa bao lâu, Tú Cô bất chợt quỳ gối trước Phổ Thất, khẩn thiết cầu xin trong nước mắt: "Tiên sinh, cầu xin người, ta van xin người, không thể có cách nào khác sao? Tử Luân không phải hài tử ta đứt ruột sinh ra nhưng y là tâm can bảo bối duy nhất ông trời ban cho ta, ta thật không thể cam tâm nhìn y đi."

"Số kiếp của hắn sớm đã định, sư phụ từng nói tiền kiếp hắn tạo ra oán nghiệp, nếu không phải tự hắn giải thì ngàn năm sau, Phác Gia vẫn sẽ tìm tân nương, bao nhiêu người vô tội phải gánh nghiệp thay? Bao nhiêu đấng sinh thành phải đứng nhìn nhi nữ của mình tìm đường chết? Hoa phu nhân đây không nghĩ đến họ cũng đau lòng giống mình hiện tại sao?"


"Ta..." Hoa Cô Cô không thể nói thêm lời nào nữa, cô tuyệt vọng cúi đầu khóc rấm rức.


"Ta vẫn không biết lý do tại sao Phác Gia tìm tân nương lại liên quan đến y, nhưng có lẽ sẽ sớm có câu trả lời nếu phu nhân để y đi." Phổ Thất không đành lòng để Hoa Cô Cô khóc đến sưng mắt nên chỉ biết đứng dậy đi ra ngoài tìm người vào an ủi, riêng phần lão thì có việc phải rời đi.


Phổ Thất mang theo tâm trạng nặng nề bước đi, thỉnh thoảng lão lại lắc đầu bày vẻ bất đắc dĩ, lão thở dài rồi nâng mắt nhìn ra xa, bỗng bắt gặp bóng người đang đứng đợi phía trước cầu thang dẫn xuống đại sảnh.


Biết là Tử Luân đang muốn gặp mình để nài nỉ, dù chỉ mới gặp nhưng phần tính hèn nhát ham sống sợ chết của hắn đã thể hiện rõ ra ngoài, có lẽ còn định hỗn xược quát mắng lão nếu lão từ chối đây, nhưng dù là gì thì việc đối mặt với hắn là điều không thể tránh khỏi.


"Ngươi có mắng nhiếc bần đạo thì cũng không thay đổi được gì."


"Tiên sinh, tiểu nhân chỉ muốn nói riêng đôi lời, thỉnh mời người đi lối này." Tử Luân nhẹ giọng nói, thái độ điềm tĩnh trái ngược sự ngạo mạn nghịch thượng thường ngày, cứ như tiểu tử điềm tĩnh trước mặt Phổ Thất và tên to mồm ban nãy không cùng một người, lão có thể nhận thấy trong ánh mắt của Tử Luân toát lên vẻ nghiêm túc chững chạc.


"..." Phổ Thất cũng có vẻ kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này của hắn, sau đó lão cũng thuận tình đi theo sau Tử Luân mà không nghĩ ngợi gì thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK