• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phương Dung tỷ tỷ." Chiêu Tử Luân thỏ thẻ gọi: "Phương Dung tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?" Cậu hạ giọng nhỏ đến mức chỉ chính mình nghe được.

Chiêu Tử Luân rón rén từng bước đi trên cung đường vắng, nơi này ban sáng đông đúc náo nhiệt bao nhiêu thì đêm đến lại tịch mịch cô liêu bấy nhiêu, bầu không khí lạnh lẽo kéo theo những con gió khẽ rít qua da thịt khiến Tử Luân không ngừng ớn lạnh rùng mình.

Bất chợt cậu khựng bước dừng lại, sau đó quay đầu nhìn trái phải rồi đánh liều nhìn về đằng sau, Tử Luân khi còn nhỏ được nghe kể rằng điều cấm kỵ khi đi một mình trên con đường vắng là không nên tuỳ ý quay đầu vì nhỡ đâu có âm hồn đang đứng phía sau lưng sẽ bắt mất hồn phách cậu, Tử Luân nhớ điều đó nên vừa quay đầu cậu liền nhắm chặt mắt không dám hé mở, vài giây sau không nghe động tĩnh gì mới mở mắt ra nhìn, Tử Luân xác định rằng phía sau trống trơn không một bóng người thì sắc mặt bỗng tái nhợt, hành động khó hiểu như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó.

"Không đúng..." Tử Luân lẩm bẩm. "Không đúng, hình như..."

Ấy thế mà tên tiểu tử lá gan chỉ bằng hạt đậu khi nãy bấy giờ cứ như biến thành một con người khác, Tử Luân không ngần ngại mà tự lao đầu vào trong con hẻm vắng, nơi luôn có sự hiện diện của những thứ không sạch sẽ, sau đó liền hốt hoảng chạy ra đoạn đường chính ban nãy, thần tình khẩn trương mang vẻ hoang mang, nhưng không phải vì cậu đã phát hiện trong hẻm có thứ gì đáng sợ mà chính là do không thấy gì cả.

Như đã từng nói hiện tại đang là canh ba, lẽ ra Tử Luân phải nhìn thấy âm hồn nhiều như lễ hội, vậy mà tại sao đã đi một đoạn xa như vậy rồi vẫn chưa thấy một vong hồn nào? Không phải Tử Luân đang mong gặp bọn chúng, mà còn có lý do khác đáng sợ hơn rất nhiều.

"Không lẽ.. Phác Gia đang tìm... tân nương?" Tử Luân nghĩ đến đây sắc mặt liền trắng bệt, hai chân bủn rủn không còn chút sức lực, đồng tử nhấp nháy nhìn về phía trước cảm nghĩ cảnh tượng kinh dị sắp xuất hiện.

Có giai thoại được truyền từ mấy trăm năm trở lại đây, có một Gia Tộc mà ai ai nghe nhắc đến tên cũng đều khiếp sợ, sợ không phải vì họ độc ác, sợ không phải vì họ có uy quyền... Mà là quỷ, tất cả người trong Phác Gia đều là quỷ.

Cứ ba mươi năm trôi qua họ đều sẽ một lần tìm tân nương, người hầu của họ không hẹn mà tự động khiêng kiệu hoa kết từ Mạn Châu Sa Hoa đi khắp nơi, nếu kiệu hoa được thả ở trước nhà nào thì đồng nghĩa nhà người đó phải gả con gái của mình cho họ, nếu như tân nương được chọn ngoan ngoãn lên kiệu thì ngày hôm sau, ngay tại nơi đã đặt kiệu sẽ có một gương gỗ đầy ắp vàng như là sính lễ, thân nhân của tân nương chắc chắn sẽ sống sung túc đến chết, ngược lại nếu tân nương được chọn không vào trong kiệu, cả gia tộc đó sẽ gặp tai hoạ diệt vong.

Tử Luân nhớ rõ khi cậu nghe kể về giai thoại này, còn được biết vào ngày gia nhân họ Phác khiêng kiệu hoa đi tìm, trên đường họ đi chắc chắn sẽ không có vong hồn nào dám lảng vảng, nếu có thì đều sẽ bị bắt về Phác Gia làm nô bộc chịu sự sai khiến, nên các vong hồn đều rất sợ sự hiện diện của họ, cả người sống cũng không ngoại lệ.

"Khốn kiếp... Thế này thà gặp oan hồn còn tốt hơn gấp vạn lần." Tử Luân cắn môi run sợ, khí trời vốn đang là mùa hạ nóng bức, không hiểu sao toàn thân cậu không ngừng toát mồ hôi, cậu rối rắm đến mức không biết nên làm gì.

Nếu hiện tại quay trở về Hoa Xuân Lầu, vậy thì những người đang ở ngoài kia biết phải làm sao? Họ không giống cậu, làm sao biết được hôm nay là tròn mười năm Phác Gia tiếp tục đi tìm tân nương, và nếu cậu kể giai thoại này ra thì liệu bọn họ đã chịu tin?

"Không thể bỏ họ, phải đi tìm... Nhưng cơ thể mình, không cử động được." Tử Luân nghiến răng tự trách, cậu trách chính mình quá yếu đuối, đến cả lúc quan trọng thế này rồi mà vẫn bị nỗi sợ chi phối.

"A Luân!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chiêu Tử Luân như được giải thoát khi nhận ra giọng của nam nhân đang gọi mình là Hải Vân và Tự Hành.

"Hải Vân! Tự Hành!" Tử Luân tròn mắt mừng rỡ, cậu xúc động đến suýt rơi nước mắt vì không cần phải khó khăn đi tìm mà họ đã tự quay trở lại.

"A Luân! Mau chạy đi!"

Vui sướng chưa bao lâu, Tử Luân lại bị Hải Vân lôi kéo bỏ chạy thục mạng, bây giờ thấy người sống và cảm nhận được thân nhiệt từ cánh tay rắn rỏi kia lúc này mới giúp Tử Luân thoát khỏi chết đứng.

"Vương Xạ đang ở đâu?!" Tử Luân hốt hoảng nhìn về phía sau tìm kiếm người còn lại.

"Huynh ấy đang an ổn với Phương Dung trong nhà thầy lang Mộc, ta và Tự Hành là đang đi tìm ngươi đấy!" Hải Vân gắt giọng.

"Cái gì... Tìm ta sao?" Tử Luân ngớ mặt ra, ngây ngô hỏi, rõ ràng là cậu đang tìm họ, sao giờ lại đổi thành họ tìm cậu rồi?

"Chết tiệt! Đừng hỏi nữa, mau chạy đi! Phác Gia đang đi tìm tân nương rồi!" Hải Vân quát thêm một

tràng, song dùng hết sức bình sinh tiếp tục chạy.

Cả ba người bọn họ không biết đã chạy bao lâu và bao xa, chỉ biết rằng khi vừa dứt bước chân cuối cùng qua ngưỡng cửa Hoa Xuân Lầu thì cả ba liền đổ gục xuống thở hổn hển, ai nấy đều gắng sức chạy đến mức nội tạng sắp xáo trộn đến nơi, không ai còn sức lực để thở chứ đừng nói đến chuyện khác.

"Tử Luân! Hải Vân! Tự Hành! Những người còn lại đâu?! Có tìm được Phương Dung không?"

"Hộc... Đ... Đóng cửa... Hộc hộc" Tự Hành thở hồng hộc như đang hấp hối.

"Hả?"

"Đóng... Hộc.. Đóng cửa... Phác Gia.."

Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nghe đến hai từ "Phác Gia" thì tất cả như điếng người, họ không nói gì liền kéo cửa đóng lại ngay lập tức không do dự.

Lúc này Tử Luân mới có thể bình tĩnh lại được, hoá ra những gì cậu suy đoán lúc ở con hẻm là đúng, cái thứ giai thoại đáng sợ đó thật sự đã quay lại sau mười năm, may thay là họ tìm Tử Luân kịp lúc, nếu không thì cậu chỉ còn con đường chết.

Hải Vân sau một hồi lâu mới định thần và bắt đầu kể lại hết tất cả những chuyện đã gặp, ngay lúc vừa rời khỏi Hoa Xuân Lầu, vốn ba người họ cũng chỉ tuân theo lệnh đi tìm Phương Dung, ai nấy đều đinh ninh cho rằng nàng ta đã chạy trốn vì không muốn tiếp khách, nhưng cho đến khi tìm được thì cả ba người họ đều chấn kinh.

Phương Dung đang cố treo cổ tự tử.

Nàng ta thắt một dây thòng lọng lên cây cổ thụ trăm năm tuổi cạnh dòng sông Lương Giang, điều duy nhất khiến họ bâng khuâng rằng làm sao với một cơ thể nhỏ nhắn đó nàng ta lại có thể treo dây lên một táng cây cao mấy trượng? Và nàng ta dùng gì để đứng lên treo cổ trong khi xung quanh không hề có thứ gì có thể giúp Phương Dung làm bệ đứng, cứ như Phương Dung là bị người ta treo lên vậy.

May mắn là họ đến kịp, Vương Xạ có tài leo trèo nên thoáng chốc đã leo được lên cao và cắt dây, chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khi họ có ý định đưa Phương Dung đi thì một chuyện kì quái đã xảy ra... Táng cây cổ thụ đã gào thét.

Nó gào lên rằng Phương Dung đã ăn cắp đồ vật của nó, nó nhất định sẽ bắt Phương Dung đổi mạng, chỉ là sau đêm nay, sau khi Phác Gia tìm xong tân nương, táng cây cổ thụ đó sẽ bắt nàng ta quay trở lại.

Từng người, từng người có mặt hiện tại nghe xong liền khô cứng cổ họng, hơi thở đứt quãng vì sự khiếp sợ đang nhộn nhạo như sóng biển, họ giữ im lặng tuyệt đối để chờ nghe Hải Vân nói tiếp.

Sau đó cả ba không hẹn mà đồng loạt bỏ chạy thục mạng, đương nhiên đối mặt với tình huống này thì ai mà giữ bình tĩnh cho được, trong lúc quay trở về họ đã cố đánh thức Phương Dung nhưng không có cách nào khiến nàng ta tỉnh dậy cả, cuối cùng họ mới quyết định dừng chân ở nhà thầy lang Mộc, lúc cánh cửa gỗ vừa được mở ra, thầy lang Mộc nhận thấy tình hình không ổn vội mau chóng mời họ vào trong để xem xét tình trạng của Phương Dung, đồng thời Vương Xạ cũng đã hỏi xin lang Mộc được tá túc qua đêm, dư âm từ sự việc ban nãy thật sự đã làm các vị nam tử hán này sợ kinh bạc hồn vía.

Người cuối cùng đang định đóng cửa lại thì bất chợt bị ai đó kéo trở ra ngoài, phía sau có giọng khàn khàn của lão ông cất lên: "Không được, mau đi tìm vị bằng hữu của hai vị đi, tiểu tử đó không thể chết bây giờ được."

Hải Vân bị táng cây cổ thụ ám ảnh doạ đến phát ngốc, nên khi không tự dưng bị ai đó kéo lại khiến y không khỏi la hét thất thanh, nhưng chẳng để y kịp hoàn hồn, đối phương tiếp tục nói: "Mau đi tìm hắn, gia nhân của bọn chúng sắp khiêng kiệu đến đây rồi."

"Lão... Là ai?" Hải Vân ú ớ thắc mắc hỏi.

Trước mặt Hải Vân là một lão ông độ đã qua ngũ tuần nhưng trông rất khoẻ mạnh, thân y vận y phục trông giống các vị đạo sĩ âm dương, trên vai còn mang theo một túi vải xám tro.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là vị thiếu niên vận lam y, huyền phát cột bằng vải đỏ đang đi tìm các vị, hắn đang gặp nguy hiểm."

Hải Vân nghe xong nhất thời không nghĩ ra được là ai, hắn đờ mặt suy nghĩ, cho đến khi Tự Hành nhắc Chiêu Tử Luân luôn cột một dây vải đỏ trên tóc, đó là dây vải Hoa Cô Cô đeo cho Tử Luân khi cậu còn rất nhỏ thì Hải Vân mới giật mình nhớ ra.

Chuyện kế tiếp thì ai cũng đã biết, việc họ tìm được Chiêu Tử Luân và quay trở về Hoa Xuân Lầu bình an đã là phúc đức mấy đời tổ tiên để lại.

"Vậy Phương Dung sẽ không sao chứ?" Thu Nghiên nắm chặt khăn lụa trong tay, linh cảm bất an chuyện không hay có thể xảy ra, bởi theo như lời Hải Vân nói thì sau khi Phác Gia tìm tân nương xong, Phương Dung chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

"Chưa dám nói chắc Phương Dung sẽ bình an vô sự, nhưng rốt cuộc tỷ ấy đã động chạm gì đến âm hồn?" Tử Luân cắn đầu ngón tay mình, cậu cố nhớ những ngày dạo gần đây Phương Dung có biểu hiện lạ hoặc là có âm khí đeo bám, nhưng rõ ràng Tử Luân không nhìn thấy gì quanh quẩn Phương Dung.

"Ah!... Hải Vân, ngươi bảo là nghe táng cây cổ thụ nói Phương Dung tỷ ấy đã lấy đồ vật gì sao?"

"Đúng vậy, nhưng ta cũng hoài nghi là bản thân có nghe nhầm không, bởi cây thì làm gì có vật giá trị để mà ăn cắp chứ? Nếu có thì giữa nơi đông đúc người đi qua lại mỗi ngày như thế, sao không ai thấy mà chỉ Phương Dung thấy?"

Lời Hải Vân nói thật sự có lý, Tử Luân cứ ngỡ đã tìm được lời giải cho vụ việc thì ngay lập tức lại lâm vào thế bí, cậu đưa tay lên xoa cằm bày vẻ đăm chiêu: "Dạo gần đây có ai thấy tỷ ấy cư xử kì lạ như đang giữ gì rất quý không?"

"Không có, Phương Dung cư xử không có gì bất thường cả." Tất cả kỹ nữ đang đứng xung quanh đồng thanh nói.

"Sao lại không có?"

Vốn mọi người đang tập trung suy nghĩ thì có một giọng nói lảnh lót cắt ngang, dựa theo nơi thanh âm kia truyền đến thì họ trông thấy một nữ nhân dáng người thon thả, thân vận hồng y diễm lệ, trên đầu vấn không biết bao là trâm cài cho thấy thân phận của người vừa xuất hiện này không tầm thường, dù là gương mặt có điểm trang cách mấy cũng không giấu được vết tích của thời gian trên đuôi mắt, nàng ta phe phẩy quạt chậm rãi đi từ tầng thang xuống.

"Tú Cô, người sao lại xuống đây rồi?" Thu Nghiên vừa mừng vừa lo lắng nói: "Không phải thể trạng của người không tốt nên thường chỉ ở trong tư phòng sao?"

Chiêu Tử Luân chẹp miệng, nhỏ giọng dè bỉu: "Không phải thể trạng không tốt, rõ ràng là nhàn rỗi quá nên sinh lười biếng thì có."

"Haha." Hoa Cô Cô tủm tỉm cười không vội đáp lời Thu Nghiên, Cô thong thả đi lướt qua mọi người, thẳng tay ngắt vành tai Tử Luân khiến cậu đau điếng quỳ rạp, những lời cậu vừa nói đã lọt qua tai Hoa Cô Cô không sót một chữ.

Hoa Cô Cô độ chừng sắp chạm ngũ tuần nhưng thân thể và dung nhan của người thật sự rất đáng ngưỡng mộ, dù cho vẫn có nếp nhăn nhưng da dẻ vẫn trắng mịn, nếu nhìn xa không một ai dễ dàng đoán được tuổi của Hoa Cô Cô.

"Ah... Đ-Đau! Cô Cô! Đau!" Tử Luân khổ sở nắm lấy cổ tay Tú Cô gắng tránh thoát.

"Tên tiểu tử thối này, là ai dạy ngươi hỗn láo? Dám gọi thẳng tên ta không kính ngữ như thế thật không ra thể thống gì." Tú Cô híp mắt cười hiền hoà, giọng nói cũng ngọt ngào nhưng cử chỉ thì hoàn toàn ngược lại, lực tay của Tú Cô không hề giảm mà còn ngắt mạnh hơn.

"Gì chứ? Ta xem người như Chư Mẫu của ta, gọi tiếng Cô cũng không sai, trùng hợp tên người cũng là Cô thì phải gọi Cô Cô chứ?!" Tử Luân uỷ khuất mân mê vành tai sưng đỏ, thút thít minh oan.

"Ai da! Lại còn dám xưng "Ta"... tiểu tử nhà ngươi đúng là làm tức chết ta mà! Có phải ta chiều ngươi quá nên ngươi sinh hư đúng không? Ai cần ngươi xem ta là Chư Mẫu, phải gọi Nghĩa Mẫu!"

"Kiếp sau đi." Tử Luân bĩu môi, thẳng thừng đáp.

"A Luân huynh! Huynh đừng nói thế mà, lúc huynh rời khỏi Hoa Xuân Lầu, Tú Cô đã rất lo lắng đấy!" Tiểu Lan đứng bên cạnh Tú Cô vội lên tiếng.

"Hừm, Cô Cô lo không có kẻ quản trên dưới mọi việc như nô bộc nữa thôi."

"Ai da! Ta phải đánh chết ngươi tên nhãi nhép chết tiệt này! Sao ngươi độc khẩu thế hả? Là ai dạy ngươi!" Tú Cô tức đến mức thở cũng khó khăn, bà hậm hực gác tay lên trán suy nghĩ rốt cuộc thì, đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép với đôi đồng tử long lanh ngấn nước lúc trước đã chạy biến đâu rồi? Bây giờ chỉ thấy một tên nghịch thượng không sợ trời không sợ đất kia thôi.

Cũng không thể trách Tử Luân vì sao càng lớn lại càng ngang ngược như vậy, chẳng qua lúc nhỏ từng có một chuyện không hay đã xảy ra, trong lúc Hoa Cô Cô luôn bận rộn với việc trông coi Hoa Xuân Lầu, Cô đã đưa Tử Luân đến nhà một người quen nuôi dưỡng hộ, chung quy thì kỹ viện không phải là nơi thích hợp để dạy dỗ một đứa trẻ.

Vốn nghĩ nếu để Tử Luân lớn hơn một chút thì sẽ đón về, nhưng nào ngờ việc đưa cậu cho người quen lại là quyết định hối hận nhất cuộc đời Hoa Cô Cô, một năm sau đó Chiêu Tử Luân không những bị hành hạ ngược đãi trong thời gian dài, thậm chí cậu còn bị mắc bệnh hoảng sợ ban đêm, cậu luôn la hét như kẻ điên khi nhìn thấy âm hồn, những người khác không biết cậu có đôi mắt âm dương nên đều cho rằng thần trí Tử Luân không bình thường, và cứ thế việc ngược đãi lại nặng nề hơn cho đến một ngày Tử Luân suýt thì bị chết đuối năm lên mười tuổi.


Nhờ trải qua lần thập tử nhất sinh đó mà Tử Luân dần tập quen hơn với việc nhìn thấy âm hồn dù vẫn rất sợ, Hoa Cô Cô biết tin Tử Luân suýt chết đuối như thể có ai vừa bóp nghẹn tâm can bà, lúc đem Tử Luân từ dưới sông Lưu Giang lên thì mới phát hiện trên người cậu có vô số vết bầm tím, Cô Cô sau đó cũng lôi những kẻ vô nhân tính kia lên quan mặc cho bọn họ có khóc lóc van xin.


Trong lúc bị hành hạ không phải cậu không cố nói cho Hoa Cô Cô biết, nhưng sai lầm của Cô là đã không tin lời một tiểu tử mới lên mười nên mới xảy ra cớ sự này, vô tình đã tạo ra một Chiêu Tử Luân độc mồm độc khẩu, hỗn xược ngang bướng như bây giờ.


"Bỏ qua đi, Cô Cô bảo Phương Dung tỷ ấy có gì bất thường?" Tử Luân nhanh lấy lại thần tình nghiêm túc, cậu mau chóng hỏi lại.


"Dạo gần đây ả ta rất có tài tìm đồ." Tú Cô nghiêm nghị đáp.


Mấy người kia nghe Tú Cô nói xong thì thất vọng lắc đầu, họ nhún vai bày vẻ chán chường vì đã tập trung nghe như thế mà chỉ thu được một việc rất đỗi bình thường.


"Tìm đồ thì có gì đáng nói?" Tử Luân nhíu mày, gằng giọng hỏi.


"Suỵt" Tú Cô đưa phiến lên miệng ra hiệu giữ im lặng, ngay sau đó liền áp sát nói nhỏ như thể sợ để người ngoài nghe thấy: "Nhưng nếu là tìm đồ vật của người đã chết... Thì đáng nói không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK