• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có lẽ lần tới khi ta và ngươi gặp lại, lúc đó chắc ta sẽ không còn nhớ ngươi là ai, người ngươi gặp lại cũng không phải là ta."

"..."

"Dù là vậy... Ta vẫn có chút trông đợi rằng ngươi sẽ tìm được ta, bảo trọng."

"Khoan đã!!"

Chiêu Tử Luân vùng dậy thất thanh la lên một tiếng, vô tình doạ những hình nhân giấy đang khiêng hắn giật mình nằm bẹp xuống đất, làm hắn cũng bị liên lụy ném oạch sang một bên, cơn đau bất thình lình ập tới khiến Tử Luân tỉnh táo hẳn, tâm trí nhất thời chưa định nên không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điều hắn không thể nào quên được.

"Tìm thấy rồi... Cuối cùng đã tìm được rồi!" Chiêu Tử Luân run rẩy ôm mặt, vành tai lặng lẽ ửng đỏ xúc động, không những tìm được ý trung nhân trong mộng mà người đó còn đẹp khuynh đảo nhân tâm, cậu đúng là số hưởng mà!

Trong lúc Chiêu Tử Luân còn đang đắm chìm trong mộng tưởng, cậu không nhận ra bản thân đã bị đưa đến một nơi rất xa, phải nói là tiêu điều lạ lẫm, xung quanh không có lấy một nơi nghỉ chân, chỉ có cây cỏ cùng chim chóc bay lượn trên khoảng không cao vời vợi, bọn họ định tranh thủ lúc cậu ngủ say quăng cậu vào rừng? Đâu dễ vậy được, xem Chiêu Tử Luân ta đây tìm đường về thế nào.

"Dậy ngay, không ta đốt ngươi đấy." Tử Luân nhấc một hình nhân giấy vẫy lên vẫy xuống gọi nó tỉnh, nhưng có vẻ như vì quá hoảng hốt nên hồn trong hình nhân giấy đã xuất ra rồi thì phải, bởi cậu có dùng mọi cách đe doạ nó vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.

"Chậc? Có lẽ lần này lão bà bà kia nghiêm túc đuổi mình đi thật." Nghĩ rồi hắn liền một mạch đi về phía trước mà không để ý rằng trên nhánh cây cao kia đang có cặp mắt dõi theo mình.

Chiêu Tử Luân lại giống như lúc trước vô phương vô định lạc giữa khu rừng, nhưng lần này cậu đã có chuẩn bị trước, có lẽ do Phu Nhân đêm qua vẫn còn quá sốc nên quên béng mất phải lấy lại đồng vàng hắn đang giữ, sự đãng trí này của người sắp phải trả một cái giá đắt rồi, đi chưa được bao lâu Chiêu Tử Luân nhẹ nhàng lấy đồng vàng trong tay áo ra ngậm vào trong miệng, hành động không lường trước đó khiến đôi mắt đang nhìn cậu từ trên cao kia hoang mang ngỡ ngàng, hắn thật sự rất thông minh.

Những táng cây cao chặn lối ngỡ là ngõ cụt bỗng tản ra tạo thành đoạn đường khác, Chiêu Tử Luân cứ thế mà thong thả bước đi không gặp chướng ngại gì, nhưng hắn càng đi sâu cảnh quan càng thêm u ám đáng sợ, tiếng than khóc nỉ non từ đám vong hồn tạo thành trường âm tựa cõi âm ti vọng tới, Chiêu Tử Luân biết rõ phu nhân tạo ra cung đường này để doạ cậu sợ hãi bỏ chạy, đúng là có chút hiệu quả đấy, Tử Luân đã do dự giây lát bởi cậu vẫn rất sợ ma, nếu là lúc trước cậu đã quay đầu không hẹn gặp lại rồi, nhưng bây giờ trong mắt chỉ có tình lang thì đám yêu ma quỷ quái kia là cái đinh gỉ gì.

Nhưng tưởng tượng khác xa với thực tế, Chiêu Tử Luân nhắm mắt lao đầu chạy vào chưa được mấy phút đã quay trở ra, thần sắc nhợt nhạt thở hồng hộc hoảng loạn, bên trong quả thật không tưởng, đáng sợ đến mức ngỡ bản thân đã đi thẳng vào mười tám tầng địa ngục.

Chiêu Tử Luân bị doạ cho phát ngốc phải quay trở lại đường chính, đến khi định thần liền chuyển nỗi sợ thành tức giận, cậu lớn tiếng quát lên trời không: "Tổ sư gia các người! Chia cắt uyên ương là tội nghiệt trời đất không dung đấy! Ta với y là lưỡng tình tương duyệt (ý là cả hai đều có tình cảm với nhau) vậy mà cố ý làm kỳ đà cản mũi! Tin lão tử lật cả nóc gia phủ các người lên không?!"

"Cốp"

"Aww..." Đang sung sức chửi đổng thì bỗng nhiên có vật từ đâu ném thẳng vào đầu Chiêu Tử Luân khiến cậu choáng váng, cảm nghĩ nếu quăng mạnh hơn nữa chắc cậu gia nhập hội với đám vong đang kêu gào phía sau mất, cậu hậm hực nhìn xuống thì thấy lồng đèn trắng mà mình thường dùng để trở về Đông Môn Trấn đang nằm chỏng chơ, phía trên còn dán tờ giấy viết hai chữ: "Không tiễn."

Chiêu Tử Luân điên tiết quát: "Ý gì?! Dám đuổi ta đi sao?"

"Được! Ta đi!" Chiêu Tử Luân còn có thể làm gì khác chứ? Đoạn đường duy nhất đi được có hàng vạn vong trấn, nếu liều lĩnh e rằng sẽ đứng tim mà chết, nên chỉ còn biết trì hoãn việc đi tìm tình lang lại, ủ rũ lủi thủi trở về Đông Môn Trấn.

Khứu giác của yêu loại đều rất nhạy cảm, cách đó không xa con quạ được uỷ thác theo dõi Chiêu Tử Luân, kích động thét chói tai: "Đi rồi! Hắn bỏ đi rồi!"

Con Quạ phấn khởi vỗ cánh bay khắp Phác Gia kêu loạn: "Tiểu tử đáng ghét đó đã bị tài trí của Phu Nhân doạ phát hoảng, có lẽ sẽ không quay lại nữa!!"

Phác Tôn Quân ngồi trước thư án cúi đầu nghiêm túc viết chữ, mi mắt rũ hờ lơ đãng trông có vẻ mệt mỏi, tựa hồ có thể đổ gục bất cứ lúc nào, kể từ khi trở về Phác Gia ngài vẫn chưa có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi, suốt mấy trăm năm nay liên tục di chuyển giữa Tam Giới sửa chữa lỗi lầm mà bản thân không rõ có phải do chính mình gây ra hay không, mỗi một lúc lại càng thêm áp lực, chưa kể việc khi không mẫu thân tự dưng lại tìm về một tên quái dị, không những nói năng linh tinh mà còn ngông cuồng vô lễ.

Tôn Quân nhẹ nhàng dùng tay xoa ấn mi tâm, thanh giọng ôn hoà: "Đứng dậy hết đi, ta có bắt các ngươi quỳ sao?"

Từ sớm Tứ Hoàng đã có mặt tại đây, tất cả bọn họ không nói không rằng cúi đầu sát đất quỳ hơn mấy giờ liền, không biết liệu yêu ma có biết mệt hay không nhưng nếu là người thường thì đã rụng rời toàn thân rồi.

"Chúng nô tài mang tội đáng phạt, không có mặt mũi đối diện với đại nhân."

"..."

"Nhưng mong đại nhân đừng quá lo lắng, phu nhân đã sắp xếp ổn thoả đuổi hắn đi, không để ngài phải bận tâm." Kiến Ninh kính cẩn nghiêm nghị, lời nói thể hiện rõ sự tôn kính của y dành cho Tôn Quân.

Đồng tử mang hai màu riêng biệt tuyệt sắc kia lặng lẽ ưu tư, Tôn Quân tiếp tục đặt bút viết chữ, trong lúc đó chợt nảy ra câu hỏi: "Nếu hắn có cách quay trở lại thì...? Các ngươi nhọc công suy tính gài bẫy hắn để rồi bị phát giác chỉ trong vài ngày, tự mãn sinh khinh suất trở thành tính cách của ngươi rồi sao?"

"... Đại nhân nói không sai, là do nô tài tư duy hạn hẹp không nghĩ xa được như ngài, nhưng theo những gì nô tài tìm hiểu tên Chiêu Tử Luân đó bình sinh rất sợ ma quỷ, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đối đầu với hàng vạn vong trấn đó."

Tôn Quân vô ngữ không đáp chỉ hất nhẹ tay tựa ý lệnh bọn họ lui ra ngoài, trong đầu chợt thoáng ngang qua suy nghĩ: "Chiêu Tử Luân? Tên cũng kì lạ như người."

Sau khi công cuộc gài bẫy Chiêu Tử Luân thất bại, Phác Gia quay trở lại với quỹ đạo thường ngày, buổi sáng yêu ma quỷ quái ở cõi U Linh vẫn mở cửa đi lại như bình thường, thậm chí còn sinh sống không khác cõi trần tục, một vòng lẩn quẩn thức dậy thực hiện những mệnh lệnh được giao, đến tối thì nhập vào hình nhân giấy tiếp tục nghe theo lệnh, không có thay đổi cũng không có biến số xảy đến.

Mỗi ngày đơn giản lặp đi lặp lại những công việc buồn chán không có điểm dừng, tất cả bọn chúng đều là âm hồn mang tội nghiệt khi còn sống, không hề có tư cách để phàn nàn hoặc cầu xin được ân xá.

Mười ngày sau.

Vì Chiêu Tử Luân đã không còn ở đây nên cõi U Linh cũng quay lại với giờ giấc cũ, canh và khắc sẽ đồng đều với trần thế, nên cậu ta ở Đông Môn Trấn một ngày cũng sẽ bằng một ngày ở U Linh chứ không khác biệt như trước.

"Mời phu nhân dùng trà." Kiến Ninh cẩn thận nhẹ nhàng dâng trà, hắn biết Phu Nhân vốn thích dùng trà mỗi khi có tâm trạng tốt, người sẽ luôn lệnh cho hắn pha trà.

"Kiến Ninh, ngươi có nghe thấy gì không?" Mễ Ngân nheo mi mắt tủm tỉm cười, tay nhận ly trà chẳng vội thưởng thức mà đưa lên trước mũi ngửi mùi hương thơm.

"Nô tài không nghe thấy thưa phu nhân."

Mễ Ngân phấn khích cười lớn: "Đúng vậy! Chính là không nghe thấy gì cả! Không có tiếng của tiểu tử phiền phức đó đúng là quá tốt." Nói rồi phu nhân ngâm nga vài câu trong miệng nhưng không hát, thổi nhẹ làn khói nóng chậm rãi uống trà.

Bên ngoài chợt vang lên âm thanh quang quác của con quạ, kêu gào in ỏi: "QUAY LẠI RỒI!! CHIÊU TỬ LUÂN HẮN QUAY LẠI RỒI!"

"Phụttt khụ khụ" Mễ Ngân thất kinh không tự chủ phun trà ra ngoài, ho sặc từng cơn.

"..." Kiến Ninh bị phun trà lên mặt không dám nhúc nhích, bên ngoài tiền sảnh càng hỗn loạn hơn, đám hình nhân giấy chạy nháo nhác va sầm vào nhau rồi tự nằm bẹp trên sàn, nếu để Tôn Quân nhìn thấy cảnh tượng này hẳn sẽ truất hồn hết tất cả bọn chúng mất.

Bên ngoài khu rừng lúc này yên tĩnh trái ngược hoàn toàn với Phác Gia, Chiêu Tử Luân điềm tĩnh ngẩng cao đầu nhắm mắt chắp tay, khí tức quanh người toả ra hào quang kì lạ, tâm trí thanh tịnh không mang tạp niệm, thất tình lục dục lại càng không.

Sau mười ngày nương nhờ cửa Phật, Chiêu Tử Luân cuối cùng cũng "sắp" giác ngộ rồi.

"Nam mô a di đà phật, nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe kinh này mà thọ trì, cùng nghe được danh hiệu của chư Phật, thì người thiện nam thiện nữ ấy đều được tất cả chư Phật hộ niệm, đều được bất thối chuyển nơi đạo Vô thượng Chính đẳng Chính giác"

Chiêu Tử Luân lấy trong tay nải ra một cái mõ tụng kinh nhỏ, chủ yếu để giữ nhịp khi tụng kinh, mỗi lần cậu nghe thấy tiếng mõ lại nhắc nhở bản thân phải thúc liễm thân tâm, chú tâm vào lời kinh, chú tâm vào niệm Phật.

"Một niệm tương ưng một niệm Phật, niệm niệm tương ưng niệm niệm Phật, chỉ cần niệm Phật không luận là tán tâm hay chuyên tâm đều có công đức, chuyên tinh nhất tâm đương nhiên là tốt, mà tán tâm niệm Phật cũng không đến nỗi kém, chỉ cần muốn niệm là niệm, niệm niệm đều tốt, một niệm niệm Phật, một niệm liền từ vọng tưởng ác nghiệp mà được siêu độ, niệm niệm niệm Phật, niệm niệm đều từ vọng tưởng ác nghiệp mà được siêu độ, có người siêu độ được một phút, có vài người siêu độ được một giờ hoặc một ngày, miệng thanh tịnh, tai thanh tịnh, mắt thanh tịnh, mong muốn đạt được siêu độ vĩnh cửu là chỉ cho người đại giải thoát đại ngộ triệt để, đòi hỏi phải có tâm tu hành dài lâu, thường hành đạo Bồ tát, ngày ngày tăng trưởng trí tuệ, thời thời giữ lòng từ bi thành tâm xám hối, độ mình rồi lại độ người."

"..." Trên dưới gia phủ Phác Gia chấn động cạn lời.

Chiêu Tử Luân vì để có thể đường đường chính chính tiếp cận Phác Tôn Quân, thật sự đã dành mười ngày không ăn không ngủ lên chùa nghe Sư Thầy tụng kinh siêu độ, cốt để siêu độ đám vong ma chắn lối cản đường, một mặt giúp bọn chúng buông bỏ cố chấp, thành tâm ngày ngày niệm kinh Phật tu hành xám hối, mong sớm ngày được đưa xuống Minh Phủ đầu thai chuyển kiếp, mặt còn lại chính là vì Phác Tôn Quân!!

Đoạn đường Chiêu Tử Luân đi lần này dễ dàng đến lạ, hắn đi đến đâu đám vong ma đều tránh xa đến đó, có một số còn cúi đầu chắp tay niệm Phật theo hắn, chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi khu rừng vốn nghĩ rằng không thể thoát ra kia.

Mễ Ngân lảo đảo ngã xuống, tay vỗ vào lồng ngực căm phẫn thổ huyết, nếu có từ để diễn tả tâm trạng phu nhân lúc này thì chính là: "Kinh Hãi"

"Mau... Báo cho đại nhân tránh mặt đi, ta sợ nếu "người kia" xuất hiện mà gặp Chiêu Tử Luân thì chắc cõi U Linh này trở thành dĩ vãng mất."

"... Tuân lệnh." Kiến Ninh hiểu rõ nỗi khổ tâm của phu nhân nên nhanh chóng nhận lệnh rời khỏi.

Chiêu Tử Luân thuận lợi vượt qua trở ngại đến được Phác Gia, nhưng khác với những gì cậu dự liệu, dù có lật tung từng miếng gạch hay lần mò mọi ngỏ ngách cũng không thấy tung tích của Phác Tôn Quân, giống như ngài ấy biết cậu sẽ đi tìm nên tránh mặt, càng tìm lại càng không thấy đâu, đương nhiên là đám người giấy kia cũng không chịu khai tung tích của y.

Chiêu Tử Luân ở lại Phác Gia chịu khó chịu khổ chỉ ăn trái cây ở Ngự Hoàng Viên sống qua ngày, cứ mở mắt ra là lại si tình đi tìm Tôn Quân, ngày qua ngày không thu được kết quả gì nhưng hắn vẫn cố chấp không từ bỏ, Phu Nhân phát hiện Chiêu Tử Luân ăn trộm hoa quả mới có thể sống sót qua ngày nên ra lệnh nếu hắn dám hái quả trên cây nữa sẽ lập tức chặt tay hắn, ép hắn vào đường cùng phải rời khỏi đây, có vẻ như họ không còn cần Bảo Ngọc Nguyệt Quang, họ chỉ cần tống khứ được Chiêu Tử Luân đi thôi.

"Mau xuống ngay! Sao ngươi dám trái lệnh phu nhân hái quả trên cây hả!? Ta nhất định phải chặt tay ngươi!!" Đám gia nhân phẫn nộ đe doạ, có lẽ do nhập hồn vào hình nhân giấy nên họ không biết cách leo cây, chỉ có thể bất lực nhìn Chiêu Tử Luân ăn hoa quả một cách ngon lành.

Chiêu Tử Luân biết lệnh ban ra phải tuân theo bởi dẫu sao nửa đời sau này sẽ phải chung sống với phu nhân, thôi thì đành hiếu thuận nghe theo lời lão bà bà ấy để nhà cửa êm ấm — hoà thuận vui vẻ, cậu leo thẳng lên cây ngồi vắt vẻo đong đưa chân, thoải mái ăn luôn quả trên cành, thậm chí Tử Luân còn biết điều vâng lời chỉ ăn xung quanh thịt quả, chừa lại phần hạt không ăn được dính lủng lẳng trên cành chứ không hái xuống.

Đến khi bị bắt hắn vẫn ngang ngược cãi cố: "Thì Phu Nhân có cho hái đâu?! Bảo không được hái quả thì còn nguyên trên cây đó!"

Gia nhân đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Tử Luân, câm nín nhìn đống hạt trơ trọi, đồng loạt hoài nghi hỏi một câu: "Còn nguyên?... Nguyên cái hột trên cây?"

Bây giờ không những phu nhân ghét hắn, đến cả nô gia trên dưới phủ này đều thấy hắn rất khó ưa, ban đêm thừa cơ hội đồng tình lén lút trói hắn lại như trói heo, đợi thời cơ thích hợp cầm lồng đèn trắng và đem hắn quay trở lại Đông Môn Trấn, Chiêu Tử Luân không thể ngờ nếu như người cầm lồng đèn chạm tay vào người khác rồi dẫn họ đi thì người đó cũng sẽ cùng theo cậu đến nơi cậu muốn, nếu vậy dù Chiêu Tử Luân có đi tới đâu cũng có thể dẫn người theo cùng, suy ra nếu không phải bị nô gia ghét đến mức tự ý trói cậu đuổi đi, chắc cậu sẽ không bao giờ biết chuyện này.

Bị đuổi nhưng vô tình phát hiện ra một thứ rất hay.

Vậy thì cậu có thể dẫn tất cả mọi người ở Hoa Xuân Lầu đến cõi U Linh tham gia hỷ sự của cậu cùng Phác Tôn Quân rồi! Quá xá đã!!

Chiêu Tử Luân bị hình nhân giấy quăng trước cửa Hoa Xuân Lầu, bọn chúng tử tế giúp cậu gõ cửa vài tiếng nhằm báo cho người bên trong ra khiêng cậu đem vào, Chiêu Tử Luân chợt nhớ ra khi mình vừa trở về Đông Môn Trấn đã lập tức lên chùa nghe hoà thượng giảng đạo kinh chú, học kinh siêu độ, lúc đó chỉ kịp ghé qua báo bình an với họ rồi trò chuyện với Phổ Thất vài câu nên hẳn giờ mọi người đang lo lắng lắm.

"Cạch"

Phổ Thất là người đầu tiên bước ra giúp cậu cởi trói, có vẻ như lão đạo sĩ kia dần xem chỗ này là nơi tá túc mỗi đêm rồi, định ở quỵt không trả tiền sao? Có vẻ như vừa thấy cậu bình an trở về khiến lão thở phào nhẹ nhõm, đúng thật như Kim Hồ nói, tiểu tử này có thể tự bảo vệ bản thân, có lẽ là lão đã quá coi thường tiểu tử này rồi.

"Lần trước ngươi trở về nhưng không nói gì nhiều liền gấp rút bỏ đi, đến tận bây giờ mới chịu quay về à."

"Không phải lúc đó đã nói rõ trước khi đi là ta gặp được ý trung nhân trong mộng rồi sao? Ta bận rộn như vậy là vì hỷ sự của ta."

Phổ Thất biết Chiêu Tử Luân không thể nói đùa những hai lần, thần tình của lão sa sầm: "Bần đạo vẫn không muốn tin, lần đó ngươi nói đã gặp đại nhân của Phác Gia xong liền nói muốn bái đường với y... Ta không muốn can dự vào chuyện riêng của ngươi nhưng việc này... Rất sai."

Chiêu Tử Luân bĩu môi, lời bên tai này lọt qua tai kia, hoàn toàn không quan tâm: "Dù có nói thì các người cũng không hiểu được, ngoài Tôn Quân ra ai nói gì ta cũng mặc kệ, ta nhất định phải bái đường với huynh ấy."

Phổ Thất chẹp miệng định khuyên thêm thì Kim Hồ đã ra đến nơi, vừa thấy Chiêu Tử Luân nàng ta không hề nảy sinh hiếu kỳ rằng cậu ta đã đi đâu làm gì, đáy mắt mang tiếu ý trêu chọc, cười ngọt ngào: "Mới đó mà đã về rồi sao? Còn nghĩ đệ cắm trễ trồng cây si ở nơi nào rồi chứ."

"Đệ? Đệ nhớ mình đã đi hơn mười ngày mà tỷ bảo là về sớm sao?" Chiêu Tử Luân cau mày, ngón tay chỉ vào mặt mình không hiểu hàm ý của Kim Hồ, riêng mỗi Phổ Thất là hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất lực không thể giải thích.

Kim Hồ không đáp lời nhẹ nhàng đẩy rộng cửa để cậu đi vào, đập vào mắt Tử Luân là bày trí đồ vật thay đổi đáng kể, phải nói không giống với kỹ viện thường ngày, bây giờ trông nó đơn giản giống như tửu điếm bình thường chứ chẳng phải là nơi buôn hoa bán nguyệt nữa.

Hải Vân mừng rỡ đứng bật dậy, vẫy tay gọi Tử luân lại gần: "A Luân! Về rồi sao? Có mệt không? Chậc, trông ngươi tiều tụy quá để ta gọi Tự Hành đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi tẩm bổ, vất vả rồi!"

"A Luân! A Luân! Đệ về sớm vậy có ổn không? Đường xa hẳn mệt mỏi lắm, chăn gối tỷ đã giặt sạch phơi khô rồi, đệ chỉ cần qua phòng lấy về nghỉ ngơi là được."

"A? Hả? À ừ... Đa tạ." Chiêu Tử Luân ngơ ngác cứ ngỡ mình đang mộng chiêm bao vì tự dưng mọi người lại quan tâm chu đáo một cách kì lạ, cậu mất tích không về mấy ngày khiến họ vui lắm sao? Còn nữa, Hoa Cô Cô cuối cùng cũng chịu tháo dỡ kỹ viện xây lại thành tửu điếm bình thường, điều gì đã khiến Cô Cô thay đổi vậy?

"Đệ đứng ngây ngốc ra đó làm gì, mau ngồi xuống đây đi! Thấy lạ lẫm sao? Những thứ này đều là vì đệ đấy!"

"Hả? Vì đệ? Nhưng mà khoan đã, Cô Cô đâu rồi?"


"Tú Cô... À không, không thể gọi như vậy, A Di! Đúng rồi A Di bảo rằng sính lễ không thể đơn điệu sẽ bị xem là không có thành ý, nên mấy ngày trước A Di đã đi đến An Nam lựa chọn vài vật đắt giá về..."


"Kim Hồ tỷ! Rõ là A Di đã dặn không nên nói chuyện chúng ta biết Tử Luân muốn bái đường thành thân cho tới khi tự y nói ra mà?!"


Tất cả mọi người đều ném ánh nhìn đáng sợ sang Thu Nghiên, rõ nàng mới là người không đánh mà khai.


Chiêu Tử Luân ngời ngợi dần nhận ra mọi chuyện, có lẽ do lần trước cậu không nói đầu đuôi việc mình gặp Phác Tôn Quân mà chỉ nói là gặp được ý trung nhân trong mộng, nói muốn bái đường thành thân rồi vô tình để lọt qua tai họ, tam sao thất bản thế nào lại suy diễn ra rằng cậu muốn có nương tử rồi, còn hằng đêm gặp nàng trong mộng nhớ nhung da diết nên chẳng để ý đến ai khác.


Hoa Cô Cô vì không muốn để cậu mất mặt với Nhạc Phụ, Nhạc Mẫu tương lai nên tháo dở Hoa Xuân Lầu xuống đổi thành Tề Hoa Quán, chỉ tiếp rượu và đồ ăn, hoàn toàn trong sạch.


Lâu lâu Hoa Cô Cô chợt nghĩ đến viễn cảnh Chiêu Tử Luân yên bề gia thất, nương tử dung hạnh dịu dàng, xinh đẹp khả ái sinh cho hắn một nam một nữ, để Cô Cô được gọi đứa nhỏ một tiếng "Ngoại Tôn" thì liền cười khúc khích một mình.


Giữa tiết trời mùa Thu hanh khô, Chiêu Tử Luân bất giác đổ mồ hôi lạnh thầm nghĩ: "Nếu họ biết ý trung nhân của mình là nam nhân, chắc..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK